Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 2

CHƯƠNG 2


Giữa tháng chín, Giang Nam vẫn đang là tháng bảy âm lịch, khí trời mát mẻ của mùa thu đã dần tràn vào núi Tần Lĩnh - sông Hoài.

Khoảng mười giờ tối, khu vực thôn Hưng Ba Tử, huyện Thạch Hà, thành phố An Khai đã gần như tối đen, chỉ có vài ánh đèn ở góc phía tây. Bóng núi xung quanh lắc lư, gió thổi rào rạc qua rừng cây, làm những vệt sáng đó như ngọn đèn ngả nghiêng bất định.

Người dân thôn Hưng Ba Tử đã quen sống ở phía đông thôn, phía tây là mảnh hoang vu, trước giải phóng đã từng sửa chữa ngôi đền, lập bàn thờ, còn từng mời thầy mo về xua quỷ trừ ma, về sau trong thời kỳ tổng vận động đập phá chùa miếu thì đã bị bỏ hoang, tiếp sau nữa thì cũng không biết vì sao, chỗ này trở thành nơi trồng ngô diện tích lớn, đáng tiếc chất lượng không tốt, chỉ có thể làm thức ăn cho heo.

Mùa này ngô đã được bẻ gần hết, trên ruộng chỉ còn dày đặc những ngọn rơm rạ vàng khô gầy như que củi cao bằng đầu người, gió thổi qua phát ra tiếng rào rào, nghe rợn cả người.

Ánh đèn hắt ra từ ngôi đền hoang mục nát nằm giữa cánh đồng ngô, cùng chiếc xe việt dã đậu bên ngoài ngôi đền.

Cửa sổ bên ghế lái hé mở, Tôn Chu tay trái cầm điếu thuốc đặt lên mép cửa sổ, đang nói chuyện điện thoại với bạn gái Kiều Á, do hào hứng nói chuyện nên không có thời gian hút thuốc, chỉ để nó cháy không như thế, vì thế cách một lúc lại phải gạt tàn thuốc đi.

"Thôn này bốn bề chẳng có lấy một bóng người... Anh nói em nghe, anh thật sự cảm thấy ghê ghê rồi đấy."

Anh ta liếc nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy để tay trái ra ngoài xe rất không an toàn, thế là quẳng đi điếu thuốc, rút tay vào trong.

Kiều Á từng nghe nói tới nơi này: "Là vùng núi sao? Em nghe bố nói trước giải phóng đó là khu vực có thổ phỉ, giết rất nhiều người, còn ầm ĩ vì có ma quỷ nữa đó."

Cánh tay Tôn Chu nổi hết da gà, vô thức nhìn trái nhìn phải: bên phái là cánh đồng rơm tối mịt, dập dìu đong đưa theo gió, tỏa ra một luồng âm u lạnh lẽo đáng sợ; bên phải là ngôi đền, ánh sáng bên trong như đom đóm nhàn nhạt, chầm chầm trôi dạt.

"Anh còn cách nào nữa chứ, cô Nhiếp muốn xem tượng đất sét, người ta là nhà nghệ thuật đấy."

"Cũng trách anh, đi sai đường, đến nơi đã trễ, cô Nhiếp lại xem đến nhập thần, anh cũng ngại mà đi hối cô ấy..."

Anh ta là tài xế thuê, cô Nhiếp là chủ thuê, đi hay không, khi nào đi, chủ thuê là người quyết định.

Kiều Á oán trách: "Xem điêu khắc sao không đi đến Long Môn, Đôn Hoàng ấy, chạy chi đến thôn làng..."

Tôn Chu nói: "Không phải đã nói là nhà nghệ thuật sao, những chỗ nổi tiếng đó người ta cỡ mười tuổi là đã đi xem hết rồi. Bây giờ chính là lưu hành việc tìm đến mấy thôn quê hoang dã, khu sinh thái, để mở ra linh cảm sáng tạo đó."

Kiều Á cạn lời, dừng chút lại hỏi: "Nghe nói một bức tượng điêu khắc của cô ấy có thể bán tới mấy chục ngàn à?"

Tôn Chu thật ra cũng chẳng hiểu, nhưng lại giả vờ rất rành rọt: "Nghệ thuật có thể rẻ như thế sao? Ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn."

Kiều Á cảm thán một hồi, cuối cùng nói: "Cô Nhiếp này gan cũng thật lớn."

"Chứ sao," Tôn Chu nói đầy cảm xúc, "Chỗ này tối lửa tắt đèn, lại là khu núi Tần Ba, anh nói em nghe, anh đang lo ngay ngáy đây, chỗ này mà xông ra mấy thành phần tội phạm giết bọn anh chết thì..."

Kiều Á tức giận nói: "Em không nói cái này, ý em là cô ấy là cô gái trẻ, mà dám đi cùng một người đàn ông là anh, nửa đêm chạy đến nơi xa xôi như thế, cô ấy không sợ anh nổi lên sắc tâm làm gì cô ấy sao?"

"Anh nhận tiền làm việc, có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé. Với lại đã quen biết mấy ngày nay, cũng xem như là nửa người quen rồi."

Kiều Á cười lạnh: "Người quen? Người ta nói tội phạm tình dục một nửa đều là người quen xuống tay, phụ nữ đề phòng đàn ông, không phân chia quen hay không quen. Tóm lại đổi lại là em, tuyệt đối sẽ không dám nửa đêm chạy đến làng quê hoang vắng với nam tài xế xa lạ, đồng nghiệp nam hay bạn học nam cũng không được."

Tôn Chu mặt dày hỏi: "Thế anh thì sao, anh được không?"

Kiều Á cũng nũng nịu: "Anh thì được."

Tôn Chu ngứa ngáy hết cả người, vừa muốn thả vài câu dâm dục thì đột nhiên nhìn thấy trong gương chiếu hậu bên trái xe có bóng đen lướt qua.

Anh ta giật mình vì sợ, điện thoại cũng bị rơi: "Ai đó?"

Trả lời anh ta là tiếng gió rào rạc thổi qua cánh đồng rơm.

Tôn Chu mở cửa xe, nhìn quanh quất một hồi, cảm thấy ruộng ngô hình như chẳng có gì, lại như cái gì cũng có.

Nhặt điện thoại lên, cuộc gọi vẫn chưa ngắt, Kiều Á đã lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Là ai vậy anh?"

Sau lưng Tôn Chu lạnh toát: "Không nói nữa, anh đi... giục cô Nhiếp đây."

Anh ta tắt điện thoại, chạy bước nhỏ vào trong ngôi đền. Tuy anh ta cao một mét tám, nhìn thì cường tráng, nhưng lại yếu ớt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì anh ta cũng không che chở nổi.

Chưa kể còn có cô Nhiếp gầy yếu mỏng manh.

Ngôi đền không lớn, đi qua cửa vào sân chính là chính điện, những năm kia từng bị đốt phá, sau đó Cục Bảo vệ Văn hóa đã xây sửa lại, làm đến một nửa, không biết do thiếu tiền hay là cảm thấy cũng chẳng có ý nghĩa mấy, lại bỏ dở.

Trên bàn thờ chính điện, những bức tượng đất sét chen chúc nhau, còn cô Nhiếp kia, Nhiếp Tiểu La, mặc áo sơ mi trắng, quần bó màu đen, ngồi trên một chiếc thang xương cá có thể thu vào bằng hợp kim nhôm di động, tay trái cầm đèn pin, cẩn thận nhìn vào lông mày của một tượng đất sét, trên cổ tay là chiếc vòng được quấn từ sợi bạc cực mảnh, phát ra ánh sáng bạc nhẹ.

Trong ngôi đèn tối om, trong ánh đèn pin bụi bay khắp nơi.

Tôn Chu còn nhớ, lúc chạng vạng đến đây, những bức tượng đất sét vẫn còn phủ đầy bụi bặm, nhưng pho tượng cô đang xem lúc này mặt mày rõ ràng, màu sắc cũng rõ nét, rõ ràng là đã được làm sạch.

Anh ta gọi một tiếng: "Cô Nhiếp."

Nhiếp Cửu La quay đầu lại.

Cô khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người thon thả, mái tóc đen dài, làn da trắng lạnh, màu tóc đen tuyền, đen tới mức phát sáng, làn da cũng thật trắng, là tông màu sứ trắng lạnh, da tốt đến mức dùng loại phấn nào đánh lên cũng là dư thừa, vì thế cô dùng son môi màu đỏ tươi, người có làn da trắng lạnh màu môi thường nhạt, nếu không tô son sẽ luôn lộ ra nét yếu ớt.

Cái quay đầu này, cũng lộ ra khuôn mặt của tượng đất sét, tuy đã bị phá hoại nhưng vẫn rất đẹp, nhưng đẹp tới mức không đoan trang, rất yêu mị, tóc mái của Nhiếp Cửu La chạm đến lông mày, đôi mắt đen láy, da trắng như tuyết cùng đôi môi đỏ, ở ngay bên cạnh khuôn mặt của tượng đất sét.

Hai khuôn mặt, một của người sống, một của vật chết, một bằng xương bằng thịt, một bằng đất sét, Tôn Chu thảng thốt, cảm giác khuôn mặt của Nhiếp Cửu La còn có sự mê hoặc đáng sợ hơn cả bức tượng kế bên.

Anh ta nhớ lại những lời Kiều Á đã nói về thấy sắc nổi lòng tham, trong lòng nghĩ: Cho dù có cơ hội đi nữa, mình cũng không dám làm gì cô ấy.

"Cô Nhiếp, đã hơn mười giờ rồi, chúng ta trở về thôi, ngày mai lại đến, khu này trị an không tốt lắm, đường sá cũng tệ..."

Nhiếp Cửu La vừa nhìn đã hiểu: "Được, đợi tôi chụp thêm vài tấm ảnh nữa rồi đi."

----------------------------

Chụp ảnh xong, Tôn Chu thu dọn thang cùng vài thứ đồ lặt vặt bỏ vào cốp xe, lúc đóng cốp lại, anh ta quay đầu nhìn thử.

Dường như có âm thanh gì đó, nghẹn ngào ai oán, giống như một người phụ nữ đang... nức nở.

Tôn Chu bị liên tưởng của mình dọa sợ đến mức lông tóc toàn thân dựng đứng, phóng vội lên xe.

Nhiếp Cửu La ngồi băng ghế sau, đang cẩn thận xem lại những bức ảnh vừa chụp.

Tôn Chu hắng giọng: "Cô Nhiếp, cô có nghe thấy âm thanh... kỳ quái gì không?"

Nhiếp Cửu La khó hiểu: "Âm thanh kỳ quái?"

Quả nhiên, Tôn Chu cũng đoán được là chẳng trông mong gì vào cô: mấy người làm nghệ thuật này đều quá nhập tâm, một khi đã chìm đắm vào thì có gõ trống khua chiêng cũng không kinh động được.

Anh ta nói lảng đi: "Không phải, cô không phải người địa phương ở đây, không biết là... Ở khu vực này, trước đây gọi là rừng già Nam Ba, có thổ phỉ giết người, âm khí nặng..."

Nhiếp Cửu La nói: "Tôi biết, rừng già Nam Ba, trước đây là rừng rậm nguyên sơ, bắt đầu từ thời Đông Hán đã là dãy núi cấm, 'bao quanh núi là biển, không rừng nào mà không có cây', triều Thanh có một lượng lớn lưu dân tới đây, cuộc nổi loạn của Bạch Liên giáo cũng từ đây bắt đầu, sau đó bị thổ phỉ chiếm đóng, sau khi thành lập nước thì bị tiêu diệt."

Tôn Chu trợn mắt lắng nghe: "Cái này mà cô cũng biết sao?"

Nhiếp Cửu La lại cúi đầu xem ảnh: "Lúc học đại học có hứng thú với lịch sử địa lý khu vực, nên có đi học thêm văn bằng hai."

Văn bằng hai, chuyên ngành chính đã xuất sắc như vậy, còn học văn bằng hai, chả trách người ta có thể kiếm được nhiều tiền, ngồi ghế sau xe, còn mình chỉ có thể nửa đêm lái xe chở người khác.

Tôn Chu vừa cảm thán vừa khởi động xe.

----------------------------

Đường xá gồ ghề, Tôn Chu xót xe nên lái rất chậm, lúc đang chuẩn bị bo cua, ở cánh đồng bên phải đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.

Lúc đó, ánh đèn xe rọi sáng hết chỗ đó, Tôn Chu nhìn thấy rõ: người phụ nữ đó sắc mặt trắng nhợt, mặt đầy máu, hai con mắt lồi ra ngoài, khóe mắt mở to trừng trừng như sắp rách, nhìn tư thế đó dường như đang muốn xông ra cầu cứu, nhưng có một cánh tay màu nâu sẵm cường tráng từ phía sau vòng qua cổ cô ta, nháy mắt lôi cô ta trở lại cánh đồng rơm.

Cảnh tượng này thoáng qua trong phút chốc, nhưng chấn động thị giác cực mạnh, đến mức người đã không còn ở đó nhưng hai nhãn cầu nhô ra kia vẫn còn đọng lại trên võng mạc của Tôn Chu.

Máu huyết toàn thân Tôn Chu dồn lên não, "A" một tiếng, vô thức đạp chân phanh.

Xe dừng lại đột ngột, Nhiếp Cửu La không kịp trở tay, mặt suýt nữa đập vào lưng ghế phía trước.

Cô ổn định thân mình, ngẩng đầu lên hỏi Tôn Chu: "Sao vậy?"

Sao vậy?

Tôn Chu thở hồng hộc, bên trái bên phải đằng trước đằng sau xe, đều là thân rơm rạ đang lắc lư, âm thanh rào rạc, thỉnh thoảng có âm thanh thân cây khô bị gió thổi gãy.

Là ảo giác sao?

Anh ta cảm thấy đó không phải là ảo giác, lúc này, ngay tại bên ngoài xe, có một việc đáng sợ đang xảy ra.

Làm sao đây? Lòng bàn tay Tôn Chu đổ ra một tầng mồ hôi: giữa đường gặp chuyện bất bình, hay là xem như chưa nhìn thấy gì?

Nhìn thấy Tôn Chu không đáp lời, Nhiếp Cửu La càng cảm thấy kỳ quái hơn: "Xe có vấn đề gì sao?"

"Không, không phải," Tôn Chu bình tĩnh lại, một lần nữa khởi động xe, "Vừa có thứ gì đó, chạy sượt qua đầu xe khiến tôi bị dọa giật mình."

Nhiếp Cửu La không nghi ngờ gì: "Có thể là con thỏ, hoặc là chuột, khu vực hoang dã này, lại tựa lưng vào núi, có rất nhiều động vật nhỏ."

----------------------------

Xe cuối cùng cũng chạy trên đường huyện, trong đầu Tôn Chu hỗn loạn.

Người phụ nữ đó sẽ như thế nào? Sẽ chết sao? Nếu như chết rồi, có trách anh ta không?

Anh ta lập tức biện bạch cho mình: Làm như thế là đúng, cách xa nguy hiểm. Không phải ai cũng có năng lực hành hiệp trượng nghĩa, lỡ đâu kẻ kéo người phụ nữ đó đi là kẻ sát nhân thì sao? Nếu như anh ta xuống xe đi cứu, làm không tốt cũng sẽ bị giết luôn, trên xe còn có cô Nhiếp, cô Nhiếp cũng sẽ bị liên lụy...

Cho nên, như thế này là đúng rồi.

Cứ thế anh ta lái xe trở về khách sạn trong sự hoảng hốt.

Huyện Thạch Hà là một địa phương nhỏ, cái khách sạn tiêu chuẩn bốn sao tên Kim Quang này, đã được coi là cao cấp nhất rồi, Nhiếp Cửu La trước khi quay về phòng, hẹn với anh ta sáng mai chín giờ trở lại thôn Hưng Ba Tử.

Còn đi, còn muốn đi à.

Tôn Chu lòng đầy tâm sự mà đi ngủ, cả tối đều trằn trọc, nằm mơ rất nhiều giấc mơ rời rạc, cơn mơ này là trộn lẫn những truyền thuyết kỳ dị mà anh ta từng nghe kể, chân thực đến đáng sợ:

Trong đêm khuya, Nhiếp Cửu La đang kiểm tra các tượng yêu nữ trong ngôi đền nát kia, cô là người sống, cơ thể đất sét kia cảm nhận được dương khí của cô, dần dần sống dậy, múa mày liếc mắt, nhưng cô lại hoàn toàn không biết tới;

Xe anh ta làm sao cũng không chạy được, anh ta xuống xe kiểm tra, nhìn thấy lốp xe dính đầy thân ngô, anh ta ra sức kéo ra, nhưng thân ngô như có sinh mệnh cứ điên cuồng mọc dài, quấn quanh cơ thể anh ta, đâm vào tai mắt mũi miệng của anh ta;

Người phụ nữ bị kéo vào cánh đồng rơm rạ kia, anh ta giả vờ không nhìn thấy, xe phóng nhanh lên đường huyện, đột nhiên, có âm thanh lách cách ùn ùn kéo đến, con đường nhựa bỗng mọc lên cả rừng rơm rạ, mà trong đó thấp thoáng lướt qua khuôn mặt lúc khốn khổ lúc cười xảo quyệt của người phụ nữ.

----------------------------

Chín giờ sáng, Tôn Chu hai quầng mắt thâm sì, một lần nữa lái xe chở Nhiếp Cửu La chạy tới thôn Hưng Ba Tử.

Lần này đi đúng đường, vừa đúng mười giờ đã đến cổng ngôi đền đổ nát.

Nhiếp Cửu La như thường lệ vừa vào ngôi đền là không chút động tĩnh, Tôn Chu ở bên ngoài đợi cô, lướt weibo, xem douyin, phơi nắng, còn trèo lên nóc xe nhìn ra phía xa: cả một buổi sáng, chỉ có một chiếc mô tô đi ngang qua cách đó không xa, tiếng xe ầm ầm, lái xe và ngồi sau tổng cộng có ba người đàn ông to khỏe, xe chạy quá tải, ngồi chen nhét giống như một núi thịt đang di chuyển.

Đến buổi trưa, nắng chiếu chói chang, Tôn Chu nhai bánh mì tim đập thình thịch, nhai tới nhai lui, ánh mắt bất giác dán vào cánh đồng rơm rậm rạp xa gần.

Người phụ nữ đó, người phụ nữ bị kéo vào cánh đồng rơm, thi thể bị quăng gần đó, hay là bị mang đi xử lý rồi?

Mà có lẽ do bản thân tưởng tượng quá nhiều, nghĩ cũng quá nghiêm trọng rồi: không có tình tiết vụ án đẫm máu nào cả, có thể vợ chồng người ta đánh nhau, cô ta chỉ là bị đánh một trận mà thôi.

Tôn Chu thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhai bánh mì, đang nhai thì ánh mắt không nhịn được lại nhìn qua đó một lần nữa.

Trong đầu có âm thanh vang lên: Đi xem thử, qua đó xem thử, đi xem là biết mà.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...