CHƯƠNG 51
Nhiếp Cửu La đi đến chỗ cầu thang thì vẫy tay ra hiệu cho Hình Thâm đi lên lầu.
Hình Thâm đứng dậy, lúc đi ngang qua Mắt To lại lấy vải nhét vào miệng hắn để hắn ta khỏi kêu gào vô ích.
----------------------------------------
Sợ tầng hai vẫn chưa đủ cách âm, hai người đi lên tầng ba nói chuyện.
Nhiếp Cửu La đưa bức vẽ cho Hình Thâm xem.
Đôi mắt của Hình Thâm xem chữ và hình trên màn hình hay giấy thì rất tốn sức, anh ta giơ tờ giấy lên để dưới ánh đèn xem một lúc lâu: "Có ý gì?"
Nhiếp Cửu La chần chừ một lát: "Tôi chỉ là hoài nghi... Chuyến này chúng đã bắt được bao nhiêu người ở đây?"
Hình Thâm nhớ kỹ lại: "Tính cả chú Tưởng thì tám người."
"Tám người, vậy tính thêm cả lão què cùng thê đội ba người kia, tổng cộng là mười hai người?"
Tạm thời là như thế, Hình Thâm gật đầu: Trước mắt đã mất liên lạc với phía lão Đao cùng Dư Dung, có thể xác nhận số người gặp nạn là mười hai người.
Nhiếp Cửu La: "Đối phương bảo chúng ta phải nhanh chóng đón người về nhà, còn nói đã từng cho chúng ta biết đón ở đâu. Vậy có lẽ chính là ở Đầu Khỉ Nam Ba?"
Hình Thâm không phản đối: "Trước mắt chúng quả thật chỉ nhắc đến một địa điểm này."
Nhiếp Cửu La lấy lại tờ giấy trong tay Hình Thâm: "Chúng để Cương Tử và Mắt To truyền tin, lại không thể nói rõ ràng, nên đã sử dụng cách lập lờ hai mặt này để cho ai hiểu rõ câu chuyện mới hiểu được. Trên cái cây này có bốn quả, nhưng không phải ra quả bình thường, là dùng cách treo lủng lẳng. Theo như tôi hiểu thì cái này đại diện cho lão què và ba người thê đội, bốn người đang bị treo trên một cái cây nào đó ở Đầu Khỉ Nam Ba."
Da đầu Hình Thâm tê dại: "Treo cổ sao?"
Nhiếp Cửu La lắc đầu: "Chúng nhấn mạnh 'trời lạnh', 'quả đông cứng rồi', tôi nghĩ không phải là bị treo cổ, chỉ là bị treo người lên như thế thôi."
Hình Thâm: "Ý của em là bốn người lão què bây giờ đang bị trói và treo lên cây ở Đầu Khỉ Nam Ba? Hiện tại sao?"
Nhiếp Cửu La im lặng, xoay đầu nhìn ra ngoài khung cửa: Tuyết lại rơi lớn hơn, đã rơi thành mảng rồi, thời tiết thế này ở trong núi sâu chỉ càng lạnh hơn, muốn để người đang sống bị đông lạnh chết, thật sự là chuyện trong một đêm mà thôi.
Cô bất giác rùng mình, qua một lúc rồi mới nói tiếp: "Ngày tám để chúng ta đến đón lão què, nhưng chúng ta không đi, lão què rất có khả năng bắt đầu từ ngày tám... bị treo đến hiện tại, ba người tới sau kia là bị treo lên sau đó."
" 'Quả đông cứng thì chôn dưới gốc cây, lại ra thêm đợt quả mới, cho đến khi rơi rụng hết mới thôi', rất có khả năng là đang ám chỉ, nếu như có người bị đông lạnh chết, chúng sẽ chôn xuống đất, rồi lại treo người mới lên. Bởi vì dù sao bây giờ trong tay chúng đã có rất nhiều người bên chúng ta rồi."
Cho đến khi rơi rụng hết mới thôi.
Hình Thâm trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Đây là một cái bẫy, chúng biết không bắt được hết tất cả mọi người nên muốn dẫn dụ những người còn lại đến."
Nhiếp Cửu La liếc anh ta: "Là cái bẫy không sai, vừa nhìn là biết rồi."
Nhưng cái bẫy này cho người ta áp lực quá lớn.
Nó gửi đi một thông điệp tàn nhẫn: Sống chết của đồng bọn mày đang nằm trong tay tụi mày, chứ không nằm trong tay tụi tao. Người, tụi tao cứ lần lượt treo ở đó, có tới đón hay không là chuyện của tụi mày. Tụi mày đến càng trễ, "quả" đông cứng đương nhiên cũng sẽ càng nhiều.
Sau đó... cho đến khi tất cả rơi rụng hết.
Hình Thâm: "Em đừng bị chúng dọa, đây chỉ là đang phô trương thanh thế thôi, nhiều mạng người như thế, anh không tin chúng thật sự dám vô pháp vô thiên đến như vậy."
Nhiếp Cửu La: "Nếu là thật thì sao, anh định làm gì?"
Tưởng Bách Xuyên không ở đây, Hình Thâm chính là người chủ trì.
Hình Thâm hỏi này đáp nọ: "Anh đưa cho em bảy số điện thoại, trong đó nhất định có Dư Dung. A La, điện thoại em có tiện để dùng không? Bây giờ thông báo cho những người còn lại là việc quan trọng nhất."
Nhiếp Cửu La do dự một chút rồi tháo ốp điện thoại ra. Trong ốp điện thoại có mấy thẻ sim dự phòng, cô chọn một thẻ thay cho cái hiện tại: Cô hầu như không gọi điện thoại cho Tưởng Bách Xuyên, từ trước đến nay đều là Tưởng Bách Xuyên liên lạc với cô, nhưng để phòng ngừa thì vẫn phải chuẩn bị khi cần tới.
Sau khi thay xong, cô giúp Hình Thâm lần lượt bấm từng số, quả nhiên đến số thứ năm, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ không chút kiên nhẫn: "Alo?"
Hình Thâm vui mừng: "Dư Dung?"
----------------------------------------
Sau khi liên lạc được với Dư Dung thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi. Suy cho cùng đầu bên kia nhiều người, mà nhiều người có nghĩa là có thể điều động nhiều nguồn lực hơn: Ví dụ như sẽ có người làm hộ việc gọi điện thoại nặc danh báo cảnh sát đưa Cương Tử và Mắt To vào tù; hay là đã cho xe đến đón Hình Thâm tới chỗ Dư Dung hội họp, xe sẽ đợi ở cổng khu trung tâm thương mại Landmark.
Nhiếp Cửu La thu thập đơn giản bên phía tòa nhà ba tầng, rồi lái xe chở Hình Thâm và Châu Chấu đến trung tâm thương mại.
Trận tuyết hôm nay lúc lớn lúc nhỏ, nhưng đoán chừng sau cùng cũng chỉ là "trận tuyến nhỏ", bởi vì trên mặt đường không đọng nhiều băng, thêm vài chiếc xe chạy qua thì chúng cũng biến mất, chỉ còn lại một con đường ướt nhẹp.
Nhưng đài phát thanh nói, tuyết rơi trong núi sẽ lớn hơn.
Lớn hơn...
Con đường trước mắt Nhiếp Cửu La rõ ràng ẩm ướt sáng rực, nhưng cô luôn cảm thấy có bóng cây âm u đu đưa qua lại trên con đường sâu hun hút, những người bị treo trên cây đông cứng thành cột băng, chầm chậm lắc lư trong gió.
Hình Thâm ở bên cạnh cô đang nói gì đó.
Nhiếp Cửu La lấy lại tinh thần, nhưng chưa nghe rõ: "Anh nói gì?"
"Bên phía Dư Dung đã giữ được, theo lời cô ấy nói còn thuần hóa được cái gì nữa. Sau khi đến nơi anh sẽ bàn chi tiết hơn với cô ấy. A La, em đi cùng không? Có ba người chúng ta, còn có Châu Chấu, anh cảm thấy chỉ cần lên kế hoạch tốt thì triển vọng cũng không phải rất tệ."
Triển vọng? Mười hai người không rõ sống chết thì nói cái gì tới triển vọng?
Nhiếp Cửu La thuận miệng trả lời: "Tôi còn việc phải làm, lúc quay về còn phải tham gia triển lãm."
Không sai, tham gia triển lãm, lão Thái đã bảo cô phải lấy nhiều giải thưởng hơn.
Còn nói sẽ giới thiệu cho cô làm quen một người đẹp trai, trẻ tuổi và tài giỏi...
Giây phút này, Nhiếp Cửu La cảm thấy cuộc đời mình trải qua thật sự có chút rời rạc.
Hình Thâm không nói gì nữa, dừng lại một lúc mới lên tiếng: "A La, anh cảm thấy chuyện riêng của em có thể đặt qua một bên trước. Chú Tưởng bây giờ đã bị bắt, lỡ như ông ấy không chịu nổi rồi khai em ra, em cảm thấy mình còn bận rộn với công việc và tham gia triển lãm được sao?"
Nhiếp Cửu La mím môi.
"Còn nếu như ông ấy không khai ra em, A La, đó chính là liều mạng bảo vệ em, còn em cứ thế mặc kệ ông ấy sao? Chú Tưởng đối với em vẫn luôn không tồi, nếu không có ông ấy cũng không có em ở hiện tại đâu."
Nhiếp Cửu La lạnh lùng trả lời: "Tôi đâu có nói mặc kệ ông ta, lúc cần giúp đỡ thì tôi sẽ góp sức. Còn nữa, vừa rồi tôi hỏi mà anh vẫn chưa trả lời đấy. Nếu như lời hai tên kia nói là thật, anh định làm thế nào? Sau khi anh và Dư Dung hội họp sẽ lập tức mang người tới Đầu Khỉ Nam Ba sao?"
Hình Thâm trầm mặc.
Nhiếp Cửu La cảm thấy nực cười: "Có mang người đi hay không trả lời câu là được mà, tôi chỉ muốn biết anh càng nghiêng về hướng nào để xử lý thôi."
Hình Thâm đắn đo một lát: "Anh rất muốn cứu người, nhưng đây rõ ràng là một cái bẫy, đi rồi cũng không còn mạng để trở về. Anh nghiêng về hướng trước tiên bảo tồn lực lượng đã, sau đó tìm kiếm cơ hội."
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng: "Thế còn mười hai người kia thì sao, vạn bất đắc dĩ cũng cứ thế mà từ bỏ à?"
Hình Thâm không dám nói ra câu đó: "Cái này phải để anh trở về hỏi ý kiến của mọi người, việc nguy hiểm thế này anh không thể thay người khác làm chủ."
Nhiếp Cửu La cười cười và nói: "Hiểu rồi."
----------------------------------------
Nhiếp Cửu La không lái xe tới cửa trung tâm thương mại.
Cô dừng xe ở góc đường, nhìn theo Hình Thâm xách túi vải đựng Châu Chấu cho đến khi thấy anh ta lên xe, cô mới quay đầu và chạy tới nhà máy sản xuất tấm Panel cách nhiệt để trả xe.
Câu trả lời của Hình Thâm thật ra rất khách quan.
Đối phương dám tạo nên thế cục này nhất định đã bố trí thêm gì đó, ai dám quyết định sẽ đi Đầu Khỉ Nam Ba? Vả lại nhóm của Tưởng Bách Xuyên toàn quân bị hạ gục gần hết, những người còn lại quá nửa đều là chim sợ cành cong.
Ý kiến của mọi người? Dùng chân nghĩ cũng biết nhất định là cái gì mà "tính việc lâu dài", "không được xốc nổi", "từ từ thôi".
Rồi sau đó, quả cứ như thế từng trái... rơi rụng?
Nhiếp Cửu La lái xe tấp vào bên đường, mệt mỏi nằm bò trên vô lăng một lát.
Trời còn chưa sáng, tiếng máy sưởi trong xe bán tải không nhỏ nhưng hiệu quả gần như bằng không. Nhiếp Cửu La chỉ cảm thấy trước ngực sau lưng, chân và bàn chân đều hứng từng trận khí lạnh tấn công từ hai phía.
Hy vọng giống như Hình Thâm nói, đối phương chỉ là "phô trương thanh thế" mà thôi.
Cô rút điện thoại ra muốn đặt xe, khi trang web sáng lên mới phát hiện trong app "Đọc xong là cháy" có tin nhắn chưa đọc.
Lẽ nào là Tưởng Bách Xuyên gửi tới sao?
Nhiếp Cửu La nhanh chóng ngồi dậy và bấm vào đọc.
Là tin nhắn của Viêm Thác.
- Người bên các cô có phải đã xảy ra chuyện?
Xem thời gian thì đã gửi từ hơn một tiếng trước, lúc đó cô đang bận nên không để ý.
Nhiếp Cửu La nhập vào: Đúng, anh biết gì rồi?
Cô thầm cầu nguyện Viêm Thác đừng ngủ, tốt nhất có thể lập tức trả lời, lập tức.
Rất rõ ràng, tối nay đối với Viêm Thác cũng là một đêm mất ngủ, đầu bên kia đọc sau vài giây rồi trả lời: Biết không nhiều, nghe nói là bắt trọn ổ, có một người họ Tưởng đã bị thương, nửa bàn chân đã bị nứt toác.
Nhiếp Cửu La ôm điện thoại nhìn nó cả nửa ngày, chữ đều đã cháy hết mà cô vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình trống rỗng.
Nửa bàn chân bị nứt toác là có ý gì? Sao vừa mới đó đã đánh tàn phế người khác rồi?
Cô định thần, tiếp tục nhập vào: Có biết người bị mang đi đâu không?
Viêm Thác trả lời: Không rõ.
Nhiếp Cửu La có chút thất vọng, mắt nhìn ánh sáng màn hình điện thoại dần ảm đạm, lòng nhủ thầm: Liên quan gì tới mình?
Nhưng giây tiếp theo, lời của Hình Thâm dường như lại vang lên bên tai cô: Chú Tưởng đối với em vẫn luôn không tồi, nếu không có ông ấy cũng không có em ở hiện tại đâu.
Viêm Thác có lẽ là một nhân vật nhỏ, nhưng lúc này đây anh ta là nguồn tin duy nhất của cô.
Nhiếp Cửu La bấm vào màn hình, gửi tin cho Viêm Thác: Có tiện ra ngoài gặp mặt không?
Trong phòng và hành lang đều có camera, trời chưa sáng đã chạy ra ngoài rất khó lòng giải thích, Viêm Thác suy đi nghĩ lại rồi hẹn Nhiếp Cửu La gặp nhau lúc ăn sáng.
Thời gian vẫn còn sớm, anh leo lên giường, ép bản thân phải ngủ thêm một giờ nữa, nhưng trong lòng có tâm sự rất khó để ngủ an ổn, trong mơ hồ anh vẫn đang nghĩ: Nhiếp Cửu La không phải luôn không muốn trộn lẫn vào sao, tại sao đột nhiên thay đổi rồi? Chẳng lẽ trong số người bị bắt kia có ai đó mà cô đặc biệt quan tâm?
----------------------------------------
Đến góc đường đã hẹn, anh nhìn thấy Nhiếp Cửu La đang đợi ở đó, cô đang dựa vào cột điện, nhìn có vẻ như sắp ngủ tới nơi.
Viêm Thác dừng xe bên cạnh cô, ấn còi.
Nhiếp Cửu La mở mắt, sau đó kéo cửa xe ngồi vào, một luồng khí lạnh theo cô mà ập vào xe. Viêm Thác nhìn thấy dưới mí mắt cô có chút quầng thâm: "Ngủ không ngon sao?"
Nhiếp Cửu La thuận miệng ừm một tiếng, cô nào chỉ có không ngủ ngon, sau khi trả xe cho nhà máy cô đã bắt xe đến đây, quả thật là ngựa không dừng vó.
Viêm Thác bật máy sưởi lên cao nhất, lái xe đến phố ăn vặt gần đấy. Đóng phim thì phải đóng cho tròn vai, nếu anh đã ra ngoài "mua đồ ăn sáng" thì lát nữa tất nhiên phải mang vài phần về, chó mèo gì cũng phải quan tâm chu đáo, về sau làm gì cũng sẽ thuận lợi hơn.
Nhiệt độ trong xe tăng lên rất nhanh, xe của Lữ Hiện là xe tốt, ghế ngồi đặc biệt thoải mái, Nhiếp Cửu La thắt xong dây an toàn, vừa dựa vào ghế là thoải mái tới mức xém chút nữa nhắm mắt thiếp đi, cô nhéo vào chân mình rồi hỏi Viêm Thác: "Bên các anh nếu bắt trọn ổ người thì sẽ mang người đi đâu?"
Viêm Thác lắc đầu: "Không biết, ở Thạch Hà Lâm Hỉ Nhu có rất nhiều chỗ, đến việc bà ta ở đâu tôi còn không biết. Sao vậy, cô nghe ngóng cái này là muốn đi cứu người?"
Nhiếp Cửu La hỏi một cách uyển chuyển: "Anh là không thể nào biết được, hay là nếu nghe ngóng nhiều hơn có thể sẽ biết?"
Viêm Thác nghĩ một lúc: "Nếu đi nghe ngóng một chút có thể sẽ biết, nếu có thông tin tôi sẽ báo cho cô."
Nhiếp Cửu La nói ra một câu gây sốc: "Anh có thể giúp tôi cứu người không?"
Viêm Thác giật mình, vô thức đạp phanh, xe dừng lại trên con đường vắng lặng.
Cũng may thời gian còn quá sớm, lại là khu ngoại ô, xung quanh không có xe cộ, bốn bề đầy sương mù, khiến tầm nhìn có chút xám vàng.
Dừng một chút, Viêm Thác khởi động lại xe: "Cô Nhiếp, rất cảm ơn cô trước đây đã từng giúp tôi, nhưng tôi không cách nào giúp cô làm những việc quá nguy hiểm, sinh mạng của tôi rất quý giá và không phải của riêng tôi, tôi phải quý trọng mà dùng nó."
Nhiếp Cửu La ồ một tiếng: "Vậy hai lần trước anh dùng cũng khá ẩu tả rồi nhỉ."
Viêm Thác biết cô đang nói tới lần anh rơi vào tay Răng Cửa, và lần bị Châu Chấu cào trúng.
Anh gật đầu: "Đúng, vì thế mỗi lần tôi đều tự kiểm điểm. Tôi nghĩ làm người nên lạnh lùng hơn một chút, lòng phòng bị mạnh hơn một chút, trái tim cứng rắn hơn một chút, đối với tôi mà nói thì thích hợp hơn."
Nói đến đây anh nhịn không được mà hỏi: "Cô muốn cứu ai? Cứu người thì tôi không làm được, nhưng nếu có thể gặp thì tôi sẽ giúp cô quan tâm một chút, hay là truyền lời gì đó, những việc này có lẽ không khó."
Nhiếp Cửu La chần chừ một lúc, cảm thấy quan tâm vẫn tốt hơn là không: "Người bị thương ở chân."
Viêm Thác có chút bất ngờ: "Chính là cái người họ Tưởng kia sao? Cái người vuốt tóc ngược ra sau... một ông già?"
Anh từng nghe Nhiếp Cửu La nói chuyện với người họ Tưởng này từ xa, giọng điệu của cô hoàn toàn là bàn chuyện công việc, tiền đến nợ đi.
Nhiếp Cửu La gật đầu: "Từng nhận chút ơn nghĩa từ ông ta."
Đang nói chuyện thì xe đã đến lối vào khu phố ăn vặt.
Viêm Thác đỗ xe sát đường: "Cô đợi một lát, tôi phải mang vài phần đồ ăn về cho người ta thì mới che lấp được lời nói dối lúc quay về."
----------------------------------------
Hiếm khi giúp người khác mua đồ ăn, không thể quá ẩu tả, Viêm Thác đi đến hai cửa tiệm gọi mấy món tương đối sang trọng. Trong lúc chờ lấy đồ ăn thì anh chợt nhớ ra Nhiếp Cửu La có lẽ vẫn chưa ăn gì, vì thế anh lại quay về xe để hỏi cô muốn ăn sáng không.
Viêm Thác mới tới gần xe, tay đang chuẩn bị gõ cửa sổ thì bỗng nhiên dừng lại.
Qua một lúc Viêm Thác dựa gần vào.
Nhiếp Cửu La đã thiếp đi.
Cô thật sự đã ngủ, dựa vào gối cổ mà ngủ rất yên tĩnh, lông mi phủ một quầng bóng râm dưới mí mắt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ biết người này không hoàn toàn thả lỏng, Viêm Thác đã chú ý thấy ngón trỏ trên bàn tay đặt cạnh cô hơi cong lên, giống như cơ quan duy nhất trên người cô đang cảnh giác cao độ, chỉ cần anh kéo hoặc gõ cửa xe, cô sẽ lập tức tỉnh dậy.
Viêm Thác rút tay lại, lùi về sau vài bước, quay đầu quan sát con phố nhỏ dần dần trở nên náo nhiệt.
Nhận xét
Đăng nhận xét