CHƯƠNG 22
Trong một căn phòng nào đó của khách sạn bốn sao cực lớn ở trung tâm thành phố, phòng tắm tràn ngập hơi nước, tiếng nước chảy không ngừng.
Một lúc sau tiếng nước mới ngừng lại, Viêm Thác mở rèm tắm chân trần bước ra khỏi bồn tắm, đi đến trước một tấm gương to rộng, đưa tay lau sạch bề mặt kính, rồi nâng cằm lên xem.
Thật sự là thảm không nỡ nhìn, dưới cằm có vết bầm tím lớn, bên phải cổ có vết răng đang rỉ máu, mà nhìn còn khá là chỉnh tề, hằn lên đủ cả răng hàm trên và dưới, còn có vết thương máu thịt lẫn lộn quanh cổ, so với những thương tích trên, mấy vết cào xước trên mặt cùng với mùi máu tanh tràn ngập trong miệng sau khi cắn vào lưỡi quả thật không đáng nhắc tới.
Anh mở hộp cứu thương, bôi thuốc khắp nơi, toàn quá trình đều nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng dán ba miếng băng cá nhân lên các chỗ khác nhau trên khuôn mặt, sau đó lấy áo choàng tắm mặc vào rồi bước ra ngoài.
Chiếc laptop có màn hình đen ngòm đang mở ra ở trên bàn, Viêm Thác đi đến rồi ngồi xuống, kích hoạt màn hình mở trang tìm kiếm, sau đó gõ vào một hàng chữ.
- Bị người khác cắn có cần tiêm vắc xin bệnh dại không?
Có hơn ba mươi triệu kết quả tìm kiếm.
Thế đạo gì thế này, sao có lắm người đi cắn người khác thế? Kẻ nào cắn người thì nên bỏ tù, đập cho gãy hết răng, sau đó phải ăn cháo cả đời.
Viêm Thác nghiến răng nghiến lợi nhấn vào xem, sau đó cảm thấy an tâm: thông thường sẽ không cần tiêm, trừ phi Nhiếp Cửu La mang theo virus dại.
Cô có lẽ không có, tuy nhìn thì rất giống đã có virus dại nhiều năm, vô phương cứu chữa.
Anh tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra vài giây rồi lại ngồi thẳng dậy, gõ vào dòng tìm kiếm thứ hai.
- Nhiếp Cửu La.
Trước mắt anh đã trải qua hai lần va chạm với cô, công kích không phải là chuyện xấu, có thể nhanh chóng lập bản mẫu quan sát phân tích con người này.
Sở trường của cô là tấn công bất ngờ và ra tay nhanh, đánh nhanh thắng nhanh. Ngay cả những người có sức lực mạnh hơn cũng dễ dàng thất bại trong tay cô, suy cho cùng cũng là do "bất ngờ không kịp phòng bị", quá đột nhiên thì rất khó để đề phòng.
Mục đích của cô rất rõ ràng, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì để thành công. Ví dụ như dùng răng cắn thường sẽ là việc mà người khác khinh thường, nhưng cô chẳng quan tâm, cũng chính là nói, trong mắt cô chỉ cần có thể bắt đối thủ đầu hàng, xảo trá lừa gạt gì đó dùng càng nhiều càng tốt.
Thể lực của cô không ổn, hoặc là nói so với đàn ông, thể lực phụ nữ vẫn luôn yếu hơn, cho nên khi bị kéo vào thế "dùng sức mạnh đánh nhau", cô sẽ càng lúc càng rơi vào thế bất lợi.
Chiếc vòng tay trên cổ tay cô có lẽ là vũ khí cuối cùng của cô, bởi vì cho dù lúc bị anh "bắt cóc" thì cô cũng không dùng đến, xem ra tối hôm nay cô không lộ ra hết 100% át chủ bài của mình, thì cũng đã dùng 80, 90% rồi.
Anh vẫn phải cố gắng tìm hiểu cô nhiều nhất có thể.
Như Lâm Linh đã nói, những mục liên quan đến cô có rất nhiều, đa phần là phỏng vấn tạp chí chuyên ngành, cũng có một số là tạp chí văn nghệ và thời trang, có lẽ cũng là do những người xinh đẹp lại có tài sẽ dễ dàng thoát vòng hơn nhưng người có tài nhưng không có nhan sắc, mà trước chuyến thăm đêm nay, anh thật ra cũng đã nhìn thấy không ít.
Viêm Thác nhấp vào bài viết mới.
Thứ đầu tiên xuất hiện chính là tấm ảnh bán thân lớn của cô, mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt sinh động.
Viêm Thác nhìn mà nổi giận.
Kéo xuống nữa thì tiêu đề "Năm tháng tĩnh lặng, người hững hờ như cúc"* hiện ra, trong lòng Viêm Thác cười khẩy: người có hững hờ như cúc không thì anh không biết, dù sao cũng không thân quen, nhưng "răng sắc như sói" chắc chắn có thật.
*ý chỉ người thích sự đơn giản, bình dị, thích sự yên tĩnh, tính cách điềm tĩnh, độc lập, lý trí, không có những suy nghĩ viển vông.
Anh tiếp tục đọc với vẻ mặt chán ghét.
"Bước vào tiểu viện có chút như đang trong cơn mê, dường như từ hồng trần bước một chân vào chốn đào nguyên, có người nói trong lòng mỗi một nhà nghệ thuật đều có một hòn đảo cô độc, mà Nhiếp Cửu La đã thật sự sống trên đó."
Có cái cớt chó, có hòn đảo cô độc nào nằm giữa trung tâm, chỉ mất mười phút để đi đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố không?
"Tôi hỏi cô ấy, cuộc sống bất biến thế này, ngày ngày trải qua cùng phôi đất sét và đồ đục đẽo, không bức bách sao? Cô mỉm cười: Sao có thể chứ. Hơn nữa, chỉ cần không xem chúng là vật chết không có hô hấp, thì khi ở bên chúng cũng sẽ cảm thấy bốn bề dậy sóng, rung động lòng người."
Viêm Thác tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm gì sai mà phải chịu đựng cái lối viết của học sinh tiểu học nổi hết cả da gà thế này.
Mà cô tất nhiên không bức bách rồi, bắt cóc, giam cầm, cắn người, động rìu động dao, cuộc sống của cô cũng rất kích thích mà.
---------------------
Viêm Thác lại mở bài khác.
"Đây là lần thứ hai gặp được Nhiếp Cửu La, cô vừa mới trở về sau chuyến nghỉ ngơi ở hải đảo, tôi hỏi cô ấy trong lúc hòa mình trong làn nước, ngắm nhìn thế giới dưới nước sâu, có phải lại tích lũy được rất nhiều cảm hứng sáng tạo mới rồi không? Cô rất tiếc nuối mà lắc đầu, nói cho tôi biết rằng bản thân cô không biết bơi."
Người không biết bơi đại đa số là do tiểu não phát triển kém, giữ thăng bằng bằng tay chân không tốt... Không như anh từ lúc hai tuổi đã biết bơi rồi.
-----------------------------
Lại mở bài khác.
"Mẹ cô sống ở nước ngoài đã lâu, bố lại bận rộn làm ăn, nhưng khoảng cách thời gian và không gian không hề làm giảm đi tình yêu của họ đối với con gái..."
Trong lòng Viêm Thác lộp bộp.
Điều này hoàn toàn khác xa với những gì anh đã điều tra được: Mẹ của Nhiếp Cửu La trong một lần đi du lịch đã "chết bất ngờ", bố thì "nhảy lầu tự sát", còn sống ở nước ngoài và bận rộn làm ăn lại là đang hát bài gì thế này?
Viêm Thác khoanh tay, nghĩ một lúc cũng không tìm được manh mối, nhưng nghĩ lại thì tạp chí mà, chỉ cho bạn xem thứ bạn muốn xem, đều là hình tượng được dựng lên cả.
Nhận xét
Đăng nhận xét