CHƯƠNG 42
Để tiết kiệm thời gian nên sau khi gọi xe, Nhiếp Cửu La cũng không thay quần áo mà ôm lấy balo, quần áo và giày bốt lao xuống lầu.
Sau khi lên xe cô hỏi tài xế: "Đến nơi đó nhanh nhất là bao nhiêu phút?"
Tài xế nhìn vào thiết bị dẫn đường: "Khoảng bốn mươi, năm mươi phút."
Lòng Nhiếp Cửu La trầm xuống.
Theo kinh nghiệm của cô thì đánh nhau đều sẽ kết thúc rất nhanh, bản thân cô nếu đánh úp người khác thì chỉ cần hai mươi giây là xử xong, ngay cả trong trận đấu quyền anh một hiệp cũng chỉ có ba phút. Nếu tốn bốn mươi, năm mươi phút thì sao gọi là khẩn cấp cứu người? Đợi cô đến chắc món hoa cúc vàng cũng đã lạnh*.
*Món hoa cúc vàng là món cuối cùng được phục vụ trên bàn tiệc, món này cũng đã nguội lạnh tức là đã tốn quá nhiều thời gian để tới nơi, tới nơi thì mọi việc cũng đã xong.
Nhưng cô lại không thể không đi, Tưởng Bách Xuyên đã nói cô là người "ở gần" đó nhất.
Xe tiến vào làn đường, Nhiếp Cửu La bảo tài xế: "Anh đưa mã thanh toán cho tôi."
Tài xế chẳng hiểu sao cả: "Không phải, cô ơi, cô đặt xe trên mạng thì thanh toán qua hệ thống là được..."
Nhiếp Cửu La ngắt lời anh ta: "Mau lên, mã thanh toán."
Trong lòng tài xế làu bàu nhưng vẫn đưa cho cô, dù sao cũng là "nhận" tiền, chứ không phải bắt anh ta "trả" tiền.
Anh ta vừa cầm vô lăng vừa mở ra mã thanh toán, đưa cho người ngồi ghế sau xem.
Nhiếp Cửu La lập tức quét mã, rất nhanh trong xe vang lên giọng nói thông báo: "Tài khoản Alipay đã nhận được một ngàn tệ."
Cái gì?
Tài xế vẫn chưa kịp phản ứng.
Nhiếp Cửu La đã cởi áo khoác giăng ngang hàng ghế trước, tượng trưng cho bức ngăn ghế trước và ghế sau xe, cô nói rất nhanh: "Số tiền này cho anh, là chi phí cho hành trình này, anh lái nhanh được tới mức nào thì cứ lái như thế, nếu như bị phạt thì cứ tính cho tôi. Giờ tôi phải thay đồ nên anh đừng quay đầu lại nhìn, nếu nhìn là tôi đi báo cảnh sát đấy. Còn nữa, sau khi đến nơi có thể tôi vẫn cần dùng xe, anh không cần nhận đơn sau, cứ nghe theo sắp xếp của tôi, lúc trở về tôi sẽ đưa thêm tiền."
Tài xế nghe mà nhiệt huyết sôi trào.
Thay đồ thì có gì đáng mà xem, anh ta không xem! Tiền đến tay thì có tiên nữ nhảy thoát y anh ta cũng không xem!
Anh ta nhấn chân ga, thể hiện sự quyết tâm với hàng ghế sau: "Cô an tâm, chúng ta chỉ cần kiềm chế khi đi trong thành phố, tiền phạt là chuyện nhỏ, nhưng bị chặn lại để giáo dục thì phiền phức đấy. Ra khỏi thành phố thì không còn cảnh sát giao thông nữa, đến lúc đó tôi sẽ lái như bay, ít nhất sẽ bớt được mười lăm phút."
Mười lăm phút...
Nhiếp Cửu La thở dài, vẫn chưa thấm vào đâu cả.
Cô cởi quần áo, thay vào áo lót hỗ hoạt động cường độ cao và bộ đồ ôm sát thân, có tính đàn hồi cao, tiếp đó là đôi giày bốt đế mềm bảo vệ mắt cá chân, thêm đôi găng tay nửa ngón.
Những trang bị này được thiết kế riêng, các bộ phận quan trọng trên quần áo và găng tay đều được phủ một lớp giáp mềm, mặt sau của lớp giáp mềm là lớp màng có độ dẻo cao và dày đặc. Cái này để chống bị cào, có thể chống trầy xước ở mức độ vừa phải, dù cho lớp ngoài của quần áo bị rách, chỉ cần lớp màng này vẫn còn thì vẫn có thể đảm bảo an toàn.
Cô mất chưa tới mười phút để thay xong trang bị, cột chắc mái tóc, đeo lên khẩu trang. Đột nhiên dư dả quá nhiều thời gian nên cô nhân lúc này liên hệ với Tưởng Bách Xuyên.
Tài xế ở ghế lái tập trung đạp chân ga, nhưng không gian trong xe rất nhỏ, dù Nhiếp Cửu La đã cố ý hạ thấp giọng nhưng vẫn có mấy câu không đầu không đuôi lọt vào tai, khiến anh ta phân tâm.
- Vì sao anh ta phải chủ động gây hấn? Chúng ta đối với bên phía Viêm Thác căn bản chẳng biết chút gì. Lỡ đâu bên đó mạnh hơn thì sao?
- Có Châu Chấu thì lại thế nào? Cái thứ đó vì sao không nhốt lại? Thứ chó đội lốt người còn mang đi khắp nơi!
- Bên các ông bao lâu mới đến được? Vậy vẫn là tôi đến trước, khi nào tìm được anh ta thì sẽ đợi các ông tới rồi tôi mới đi.
Đang nói gì vậy nhỉ? Tài xế cố gắng tưởng tượng nhưng cũng chẳng thể nghĩ được câu chuyện hoàn chỉnh gì: Tóm lại là việc không bình thường, thông thường những cô gái xinh đẹp ai dám một mình gọi xe ra đường buổi tối, cô gái này chưa nói đến việc muốn đi đến nơi xa xôi hoang vu như thế, còn là dạng khoe mình lắm tiền, còn thay quần áo trên xe! Nói chuyện thì cũng kỳ kỳ quái quái...
Đang lúc suy nghĩ thì Nhiếp Cửu La đã cúp điện thoại, kéo xuống chiếc áo khoác chắn ngang: "Bác tài, những gì anh nghe được tối nay tốt nhất là hãy quên đi, xem như chưa từng có việc anh đã chở tôi, về sau nếu có ai hỏi thì cứ nói là anh không để ý tới. Cái này tuyệt đối là vì tốt cho anh thôi."
Trong gương chiếu hậu, cô ngồi ngay ngắn ở ghế sau, đuôi tóc buộc cao, cách ăn mặc của cô vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Vị tài xế này vào nghề đã lâu, gặp đủ thể loại khách hàng, thế nên đầu óc cũng rất linh hoạt: "Ầy, khách lên xe đi, tôi thì thu tiền. Một ngày lên lên xuống xuống biết bao nhiêu người, ai mà nhớ nổi."
-------------------------------
Đúng như lời tài xế dự đoán, thật sự đã bớt được mười lăm phút, lái xe khoảng hai mươi phút thì đã đến gần điểm định vị. Chỉ là nơi này không có cột mốc nên không biết chỗ dừng cụ thể.
Nhiếp Cửu La không dám để tài xế đến hiện trường quá gần, người ta là người làm công, không nên bị kéo vào.
Cô để tài xế thả mình xuống: "Anh đừng dừng xe ở đây, cứ tiếp tục chạy xe tiếp, anh đi đâu cũng được, ba mươi phút sau gặp nhau ở đây."
Tài xế đáp một tiếng rồi nhấn chân ga phóng đi.
Nhiếp Cửu La mặc áo khoác lên, để điện thoại chế độ im lặng rồi bỏ vào túi, một tay cầm đao, tay kia cầm đèn pin bỏ túi, cẩn thận bước về phía khu lau sậy ở phía xa.
Tưởng Bách Xuyên đã miêu tả địa điểm cho cô, trọng điểm là "lau sậy", "ao".
Nhưng khu lau sậy có diện tích rất lớn, đây là nơi không có ai ở, chỉ toàn cây là cây, gần bờ ao là lau sậy, ở xa là cỏ dại, từng mảng rộng lớn.
Trong đống cây cỏ mọc lộn xộn phía trước phát ra âm thanh kỳ lạ rất rõ ràng, Nhiếp Cửu La di chuyển nhẹ nhàng, con dao găm trong tay rũ xuống. Cô vừa mới đến gần thì có một bóng đen nhìn như con chó phóng vèo ra ngoài với tốc độ như bay, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Trời tối tới mức không nhìn thấy gì quả thật quá bất tiện, Nhiếp Cửu La đành phải bật đèn pin, nhưng điều chỉnh ánh sáng về mức thấp nhất, để tránh thu hút sự chú ý, cô còn dùng ngón tay nhẹ che lấy đầu đèn pin, rọi vào hướng vừa nãy.
Ánh đèn rọi trúng một thân hình người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
"Hình Thâm?"
Lòng Nhiếp Cửu La thắt lại, chạy vài bước qua đó. Cô hạ người quỳ xuống để nhìn kỹ hơn, không ngờ lại là Viêm Thác.
Anh thở gấp, ánh mắt có chút trống rỗng, nhưng vẫn nhận ra được cô, môi mấp máy gọi một tiếng: "Cô Nhiếp."
Nhiếp Cửu La nhìn người anh, chỗ nào trên áo quần cũng bị xé nát, có thể nhìn thấy vô số vết cào, xương quai xanh là nơi bị thương nghiêm trọng nhất, và do nằm lăn trên đất nên vết thương dính đầy cỏ đất, khiến nơi bị thương thành một mảng hỗn độn máu thịt.
Hiểu rồi, thứ vừa nãy lao ra ngoài không phải là chó, nhất định là Châu Chấu.
Châu Chấu vì sao lại tấn công anh ta?
Nhiếp Cửu La túm lấy phần cổ áo Viêm Thác, gần như là nhấc nửa người trên của anh lên: "Người bên tôi đâu?"
Cô nóng ruột, không đợi Viêm Thác trả lời đã thả tay ra để anh lại ngã xuống đất, cô đứng dậy sải bước đi về khu trung tâm: "Hình Thâm?"
Hình Thâm đứng tại chỗ, không còn huýt sáo nữa, sự việc tiến hành rất thuận lợi, người bị Châu Chấu đánh gục chỉ cần rách da chảy máu thì rất nhanh sẽ mất đi ý thức, khả năng phòng ngự tuột dốc không phanh.
Người này trốn không thoát, có trốn cũng chạy không được xa.
Đang lúc cân nhắc xem có nên gọi Châu Chấu quay về không thì anh ta thấy có thứ từ đó không xa gấp gáp lao tới, là Châu Chấu trong bộ dạng như nhìn thấy quỷ đang chạy về.
Chuyện gì thế này? Hình Thâm giật mình.
Tối nay Châu Chấu có chút không đúng, đối với đồng bọn của Viêm Thác thì cứ chậm chạp không tấn công khiến lão Đao bị ăn trái đắng. Nhưng cũng chỉ là "chậm chạp không tấn công" mà thôi, còn hiện tại sao lại bị dọa tới mức hồn bay phách lạc thế này?
Lẽ nào là...
Quả nhiên, giọng của Nhiếp Cửu La nhanh chóng truyền tới: "Hình Thâm?"
Hình Thâm vui mừng, đi vài bước về phía có âm thanh: "A La!"
Nhận xét
Đăng nhận xét