Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 47

 CHƯƠNG 47


Viêm Thác liếc nhìn thời gian, đã tám giờ hơn.


Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi gửi tin nhắn cho Nhiếp Cửu La.


- Các cô những ngày này hãy cẩn thận một chút, bên đây có thể sẽ có hành động.


-----------------------------


Bên phía này Nhiếp Cửu La đang quấn khăn tắm lên đầu, tối hôm qua cô ngủ không ngon, hôm nay lại luôn bận rộn, ngay lúc này cô cần để bản thân thư giãn.


Tấm lót bồn tắm dùng một lần cô mua có chút to, cứ không dính sát vào, cô phải liên tục dùng chân vuốt phẳng nó. Đột nhiên có tiếng tin nhắn gửi đến, cô đưa tay lên trên không lắc vài cái, rồi cầm điện thoại lên khi tay vẫn còn ướt. Sau khi xem xong, cô cảm thấy nội dung tin nhắn này nói như không nói.


- Từ bắt cóc lão què, cho đến bị mất liên lạc ba người trong thê đội*, và lão Đao bị thương tối hôm qua, đối phương không phải luôn có hành động sao? Mà hôm nay là ngày tám, vì đám Tưởng Bách Xuyên đã hủy bỏ cuộc hẹn tại Đầu Khỉ Nam Ba, dùng chân nghĩ cũng biết đối phương sẽ có một vòng hành động mới.


*Thê đội đảm nhận nhiều tác vụ phức tạp: tấn công dò đường; vận động nghi binh; che mặt cho đơn vị chính; chiếm giữ vị trí quan trọng trên đường hành tiến; chiếm đầu cầu chiến tuyến để đơn vị chính phát triển; thọc sâu gây rối để đơn vị chính vỗ mặt; áp sát truy bức khi đối phương rút lui. Với cơ cấu cơ động gọn, mạnh, được bổ sung liên tục, thê đội luôn giữ được mức độ linh hoạt cao trong tác chiến.


Đều đang đợi động tác mới đây này.


Cô đặt điện thoại xuống bàn kế bên, đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn vượt qua chính mình. Cô dừng một chút rồi hít vào một hơi sâu, ngẩng đầu lên bịt mũi lại, từ từ chìm vào bồn tắm.


Khi nước trong bồn tắm chưa ngập qua tai, thêm chút nữa là chạm đến cằm, cô cuống quít đưa tay nắm lấy thành bồn rồi gấp gáp bật dậy.


Bỏ đi bỏ đi, cô không dám, thật sự không dám.


-----------------------------


Những người xung quanh Tưởng Bách Xuyên dường như chỉ có một mình Nhiếp Nhị là không có lòng hiếu kỳ, ông ta cảm thấy đây là biểu hiện của người thông minh. Sự tò mò hại chết con mèo, mèo có tận chín cái mạng vẫn có thể vì tò mò mà xoèn xoẹt  đi đời, huống chi con người chỉ có một cái mạng, vội vã tham gia náo nhiệt để làm gì chứ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...