CHƯƠNG 33
Cú điện thoại của Nhiếp Đông Dương đã thật sự khơi lại nỗi nhớ nhà của Nhiếp Cửu La.
Tính ra cô quả thật đã rời khỏi quê nhà rất lâu rồi. Sau khi đàm phán thành công với Tưởng Bách Xuyên, cô đặt trọng tâm vào bản thân, cưỡi gió vượt sóng, chỉ đi về phía trước. Cô không nhớ ngày giỗ của bố mẹ, chỉ thắp vài nén hương vào lễ thanh minh, trong bữa tối giao thừa ngày Tết sẽ nói dì giúp việc lấy thêm hai chén bánh chẻo.
Cái kiểu "tận hiếu" về mặt hình thức trong ngày minh đản, nên làm thì vẫn phải làm, trở thành người bình thường thì ít nhiều phải đi theo số đông, vả lại quê nhà ấy mà, suy cho cùng cũng là nơi tuổi thơ cô đã trải qua.
Đêm đó, quê nhà đã đi vào giấc mộng của cô.
Cô mơ thấy cây cối hai bên đường trước cửa nhà, khi đó là mùa hè, chính quyền thành phố sắp xếp phun thuốc trừ sâu, dưới gốc cây có vô số xác sâu róm, khi xe chạy ngang qua đã cán dẹp thành mảng, nhìn thật buồn nôn.
Cô mặc một chiếc váy nhỏ, chống vào tường nôn khan, vừa nôn vừa nói: "Thật đáng ghét."
Sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua ngọn cây, nhìn thấy Nhiếp Đông Hoằng một mình đứng trên nóc trung tâm thương mại sáu tầng ở phía xa, thân người đong đưa lắc lư, giống như một cây cột thu lôi sắp bị gió thổi sập.
------------------------------
Nhiếp Cửu La đã đặt vé tàu lửa buổi sáng ba ngày sau, nhưng do tàu không chạy thẳng đến quê cô, nên cô phải ở lại thành phố một đêm rồi ngồi xe buýt liên tỉnh mới về tới nơi.
Đêm trước khi đi, cô đến nhà lão Thái ăn cơm, thuận tiện lấy chiếc vòng rẻ tiền nhái theo dây chuyền của mẹ cô, việc này cô đã nhờ lão Thái tìm người làm. Còn lão Thái thì nói với cô hai việc quan trọng.
Việc đầu tiên là phải thường xuyên gửi tác phẩm tham gia các cuộc thi và lấy giải thưởng. Nhiếp Cửu La không thích cái cách ăn xổi ở thì này lắm, nhưng lão Thái đã chỉ ra cho cô: "A La à, sự nghiệp trong cái ngành này của cô tôi đã nhìn thấu rồi, không phải chỉ cần một lần là nổi tiếng khắp thế giới, cái kiểu thiên tài như thế mấy chục năm mới có một người thôi. Cô cứ an tâm xem mình như một người có tài, đi từng bậc thang một. Giải thưởng là gì? Là bệ phóng để cô có thể nhảy ba cấp liên tiếp, cô có giải rồi thì giá trị bản thân sẽ khác ngay, giá cả tác phẩm cũng lập tức theo đó tăng lên."
Nghe có vẻ không tồi, ý kiến cuối cùng của Nhiếp Cửu La là: "Ông xem mà sắp xếp đi."
Việc thứ hai là giới thiệu bạn trai cho cô.
Bên đàng trai là con của người bạn hợp tác làm ăn với lão Thái, khi đang lựa chọn tác phẩm nghệ thuật trang trí trong cửa hàng thì chọn trúng hai món của Nhiếp Cửu La. Lúc nhận tiền, lão Thái trong lòng vui mừng nên đã mặc sức ca tụng cô một phen, còn khoe những bức ảnh ông ta lưu trong máy cho người ta xem.
Thế nên đối phương trước tiên là nhìn trúng tác phẩm, sau đó là để ý tác giả, nhờ lão Thái làm mối cho mình.
Mà miệng của lão Thái thì luôn nói đến mức làm người khác khó lòng từ chối: "A La à, trên thế giới này đàn ông tốt không nhiều, cho nên cô cứ xem thêm vài người đi, giống như đi mua dưa vậy, không phải là chọn nhiều hơn vài trái gõ gõ nghe thế nào, mới có thể chọn ra trái ngon nhất sao? Cô phải tiếp xúc trước thì mới có thể biết không phù hợp mà, sau khi tổng kết được nhiều trải nghiệm không phù hợp, lúc ra tay thì tỷ lệ chọn trúng mục tiêu không phải sẽ cao hơn sao?"
Nhiếp Cửu La nghe mà mờ mịt, không hiểu lão Thái đây là muốn làm mai hay là muốn phá hỏng chuyện mối mai này, cuối cùng cô ậm ờ: "Tôi muốn về quê trước, khi trở lại sẽ nói chuyện này sau."
Nhà lão Thái cách chỗ ở của Nhiếp Cửu La không xa, đi xe mất năm phút, đi bộ thì khoảng mười phút.
Bình thường Nhiếp Cửu La sẽ gọi xe trở về, nhưng tối nay không cẩn thận, nói cũng nhiều mà ăn cũng nhiều, thế nên cô dứt khoát đi bộ trở về để tiêu thực. Lão Thái cũng không tiễn cô, dù sao nơi cô ở là trung tâm thành phố, đèn đường sáng rực, người đến người đi, dọc đường còn có chốt an ninh.
Trên đường về Nhiếp Cửu La nghĩ đến việc "quen bạn trai".
Cô thật sự không có hình mẫu lý tưởng nào hết, còn cái người trong miệng lão Thái sau này có thể gặp thử xem sao: đối phương nếu như chỉ thưởng thức khuôn mặt cô, cô sẽ cảm thấy thật nông cạn; nhưng mọi thứ đã khác khi người ta đã nhìn trúng tác phẩm của cô trước, xem như cũng có gu.
Bất giác cô đã đi đến đầu ngõ nhà mình, lúc này cô nhìn thấy ở đằng xa có một người đàn ông đang dựa vào vách tường bên cửa cổng, đầu cúi thấp, dường như đang đợi ai đó, có thứ gì giống như con chó đang ngồi xổm dưới chân anh ta.
Dắt chó đi dạo à? Nhưng đừng có coi cửa nhà cô thành nơi đi vệ sinh đấy nhé.
Đi thêm vài bước nữa thì trong đầu cô ong một tiếng, cô đột ngột dừng lại, sắc mặt phút chốc khó coi.
Hình Thâm nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn cô, đứng thẳng người dậy: "A La."
Nhiếp Cửu La nhẫn nhịn lần này tới lần khác, cuối cùng không chịu được nữa. Cô nhìn xung quanh không có ai liền nhanh chóng đi tới vài bước, hạ thấp giọng nhưng cũng không che giấu sự phẫn nộ trong giọng nói một chút nào: "Tôi đã nói rất rõ ràng với Tưởng Bách Xuyên rồi, tôi với các anh khác nhau. Mọi người hãy giữ khoảng cách, ai lo việc nấy. Bây giờ anh chạy đến chặn cửa nhà tôi là có ý gì? Còn đem theo cái thứ này..."
Năm ngón tay của cô xòe ra thành vuốt rồi đột ngột chụp xuống.
Châu Chấu từ lúc cô mới xuất hiện đã run bắn cả người, trốn phía sau lưng Hình Thâm. Đột nhiên thấy cô ra tay, nó quả thật đã sợ tới mất mật, gào lên một tiếng rồi lủi đến bức tường bên cạnh. May mà tay nó có móng vuốt có thể bám vào tường, nhưng chân thì đang mang giày, thế này thì phiền phức rồi, nó trượt trượt hất hất mấy lần cuối cùng cũng cởi được giày, trong nháy mắt chạy về cuối bức tường, giống như một con mèo hoang khổng lồ nằm co rúm run rẩy.
Hình Thâm gấp gáp nói: "A La, đừng dọa nó!"
Nhiếp Cửu La không nhúc nhích, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai chiếc giày trẻ em đế dày màu trắng từng cái một rơi xuống đất, thật mỉa mai làm sao khi chúng còn là của thương hiệu nổi tiếng.
"Hình Thâm, anh không hiểu quy tắc à, sao lại dám mang theo thứ này đến chỗ đông người hả."
Hình Thâm giơ tay lên cao, Châu Chấu do dự một lúc rồi cuối cùng thận trọng bò xuống, nằm rạp xuống bên chân Hình Thâm, nó sợ tới mức phát run nhưng không dám có động tác lớn nào.
Hình Thâm thở dài: "A La, em nghe anh nói đã, chị Hoa chết rồi, lão què cũng mất tích. Tình hình của em bây giờ quá nguy hiểm, em cũng không chịu nhận sự sắp xếp của chú Tưởng. Anh chỉ muốn dốc sức giúp đỡ. Đối phương rất có thể là đồng loại của Châu Chấu, có anh và Châu Chấu ở đây thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn..."
Nhiếp Cửu La ngắt lời anh ta: "Tôi không cần."
"Hình Thâm, quy tắc là do mọi người định ra, và phải được tuân thủ. Tôi đã từ chối sự sắp xếp của chú Tưởng, nên làm thế nào trong lòng tôi hiểu rõ, tất cả hậu quả một mình tôi gánh chịu. Còn anh, trước khi muốn làm người tốt, có phải nên hỏi ý kiến đối phương trước hay không, mà không phải là..."
Đang nói chuyện thì có người đi ngang qua, Nhiếp Cửu La ngừng nói, quay người sang bên, cố gắng hết sức che Châu Chấu lại.
Người kia hẳn là thấy tò mò vì sao trời đã tối mà còn có người đeo kính râm, sự chú ý hoàn toàn dồn lên trên người Hình Thâm, ngược lại chẳng hề để ý tới dưới chân anh ta còn có một "thứ".
Đợi đến khi người kia đi xa, Nhiếp Cửu La nói rất quyết tuyệt: "Anh lập tức mang nó đi ngay, tôi nghiêm túc đấy, nếu để tôi nhìn thấy thứ này xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện một lần nữa, anh cứ đợi nhặt xác nó đi."
Nói xong câu này, cô đi đến bên cửa cổng và ấn chuông.
Không lâu sau từ trong truyền ra tiếng của chị Lư: "Ấy, ấy, đến đây."
Hình Thâm đứng yên bất động, ngừng một lúc mới nhẹ nhàng nói: "A La, nếu như không phải chúng ta từng nháo đến mức không vui vẻ gì, em có phải sẽ... sẽ nhận sự giúp đỡ của anh không?"
Nhiếp Cửu La quay đầu nhìn anh ta.
Cả người Hình Thâm rất mất mát, hơi cúi đầu, bả vai cũng rũ xuống một cách chán nản, nhìn rất đáng thương.
Cô nói: "Hình Thâm, những ngày tháng hiện tại của chúng ta đều do chính chúng ta lựa chọn, không ai ép buộc ai, cũng không ai có lỗi với ai. Tôi sống rất vui vẻ, hy vọng anh cũng như thế."
Cửa mở ra với khuôn mặt tươi cười của chị Lư: "Vừa nãy cô gửi tin nhắn nói ăn no căng nên muốn đi bộ về, tôi đã nấu canh sơn tra để giúp cô tiêu thực rồi đây."
Nhiếp Cửu La bất ngờ: "Vậy sao? Em phải uống một chút, dạ dày đang khó chịu."
Cô nghiêng người về trước và bước qua ngưỡng cửa.
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, ánh sáng vừa từ trong nhà hắt ra giống như tinh linh khó nắm bắt, lại một lần nữa biến mất một cách nhanh chóng.
Hình Thâm đứng trong bóng tối một lúc, canh sơn tra tiêu thực không biết hầm có mùi mạnh hay nhẹ, nhưng nhất định là rất nhẹ, không thể đè được mùi cú đất nồng nặc bên cạnh. Vì thế, anh ta không ngửi được.
Châu Chấu cuối cùng cũng dám đứng lên, nó loạng choạng đi về trước hai bước, nhặt giày lên mang vào.
Hình Thâm thấp giọng gọi nó: "Đi thôi."
Nhận xét
Đăng nhận xét