CHƯƠNG 32
Mười giờ tối.
Nhiếp Cửu La đã đọc xong cuốn "Điêu khắc đương đại phương Tây".
Nói thật thì cuộc sống của cô chẳng hề kích thích như Viêm Thác nghĩ: cô hay ra ngoài là để tìm cảm hứng, lúc không đi đâu thì chỉ giao lưu với bùn hoặc là đọc sách. Mấy ngày trước lão Thái cho cô một đề nghị, muốn cô cố gắng hết sức tiếp xúc với đủ loại người khác nhau, ôm lấy cuộc sống nhiều hơn, ông ta nói điêu khắc không phải chỉ đơn giản là nhìn mèo vẽ hổ* hoặc là rời xa thực tế, nhất định phải truyền vào trải nghiệm, trải nghiệm! Như thế khán gỉa mới có thể cảm nhận được cuộc sống nhiều tầng phức tạp của cô thông qua một cục bùn.
*ý chỉ sự rập khuôn.
Cũng quá mơ hồ rồi, vả lại cuộc đời của cô quá lắm cũng chỉ có hơn hai mươi năm thôi, có thể "phức tạp" tới đâu chứ.
Nhiếp Cửu La đặt sách xuống, đột nhiên nghĩ đến Viêm Thác.
Sống bên cạnh một đàn cú đất nhìn giống người như thế mà vẫn phải giả vờ không nhận ra, cuộc sống đó mới có da lông, sáng tối, kích thích và tầng tầng lớp lớp biết bao nhiêu, còn của cô cũng chỉ đơn bạc vậy thôi, dù sao cũng là người bình thường mà.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo lên.
Tên người gọi hiển thị là "Nhiếp Đông Dương", Nhiếp Cửu La phải nghĩ một lúc người này là ai, sau đó rất hòa nhã nhận điện thoại.
Nhiếp Đông Dương đầu kia cười nói: "Tịch Tịch à, trễ thế này chưa ngủ hả con?"
Nhiếp Cửu La muốn "kính trọng" mà gọi một tiếng bác, nhưng không cất nên lời. Tuy nhiên Nhiếp Đông Dương là anh trai ruột của bố cô Nhiếp Đông Hoằng, thế nên người này thật sự là bác của cô, bác ruột.
Cô ừm một tiếng: "Có chuyện gì?"
Nhiếp Đông Dương nói: "Là như thế này Tịch Tịch, con luôn ở bên ngoài ra sức làm việc, cũng đã nhiều năm không về quê rồi. Nhưng năm nay thì khác, tuần tới là minh đản* thứ mười chín của bố con, quy tắc nơi này của chúng ta là tới chín không qua không, năm thứ mười chín còn quan trọng hơn năm thứ hai mươi đấy. Con có muốn trở về cúng bái không?"
*kỷ niệm ngày sinh của người đã mất.
Vậy mà đã mười chín năm rồi, cô cũng nên tận hiếu thôi: "Được."
Nhiếp Đông Dương húng hắng: "Là thế này, năm thứ mười chín khẳng định phải làm long trọng hơn, phải dùng không ít tiền. Ta đang suy nghĩ, số tiền này có phải con bỏ ra thì thích hợp hơn không?"
Nhiếp Cửu La không lên tiếng, có chút muốn cười.
Sau khi bố cô nhảy lầu chết, cô cũng xem như "mất cả cha lẫn mẹ", nhưng cũng không cần đến cô nhi viện. Bởi vì tuy bên phía mẹ cô không có họ hàng, nhưng bên bố cô vẫn còn một người bác. Nhiếp Đông Dương tiếp nhận ngôi nhà, tất cả tiền bạc và cô, vỗ ngực nói rằng sẽ đối đãi với cô hơn cả con ruột, tương lai sẽ gả cô đi thật vẻ vang.
Nhưng cuối cùng cô cũng không cần ông ta nuôi. Đã cuỗm sạch nhà cô rồi, chút tiền này vẫn chạy đến chìa tay xin cô cơ đấy?
Nhiếp Đông Dương dường như nhận ra được cảm xúc của cô: "Vốn là không có con thì ta vẫn sẽ lo liệu được hết, dù sao cũng là em trai ruột của ta mà. Nhưng con nghĩ đi, mối quan hệ cha con vẫn thân hơn anh em, nếu ta qua mặt con thì không hợp quy củ, và có vẻ không tôn trọng con. Hơn nữa bố con cũng sẽ không vui, đúng không nào."
Thật là dẻo miệng, nói cái gì thì ông ta vẫn là người có lý, Nhiếp Cửu La cũng lười mà tính toán chút tiền này: "Được."
Nhiếp Đông Dương rất vui: "Tịch Tịch con an tâm, mua gì, tiêu gì, ta đều sẽ liệt kê chi phí cho con xem, cố gắng xuất luôn hóa đơn."
Còn "xuất hóa đơn" cơ đấy, có xuất hóa đơn thì cô cũng có làm báo cáo đâu, Nhiếp Cửu La vốn muốn nói không cần, nhưng nghĩ lại và trả lời: "Được."
Cứ để Nhiếp Đông Dương sôi nổi ra sức kiếm tiền chênh lệch trong vụ này đi, dù sao ông ta cũng vui vẻ khi làm việc ấy.
Sau khi cúp điện thoại Nhiếp Cửu La đứng đó một lát, rồi đi đến trước tủ sách, từ tầng dưới cùng rút ra cuốn album ảnh.
Album ảnh này cũng xem như là album ảnh của bố Nhiếp Đông Hoằng và mẹ Bồi Kha của cô, trong đó chỉ có vài tấm có mặt cô. Cái này không phải là lạnh nhạt cô, cô cũng có album ảnh, bắt đầu từ tấm ảnh đầu tiên khi cô sinh ra, đến năm cô sáu tuổi lúc Nhiếp Đông Hoằng nhảy lầu thì đột ngột dừng lại.
Nhiếp Cửu La mở album ra.
Những năm chín mươi đã là thiên hạ của ảnh màu, chủ là màu sắc không được tươi sáng. Những bức ảnh trải dài từ thời bố mẹ cô yêu nhau, kết hôn và sau kết hôn, hầu như trong mỗi bức ảnh trên cổ Bồi Kha luôn đeo một chiếc vòng bạch kim với mặt dây chuyền là ngọc phỉ thúy.
Chiếc vòng cổ này Nhiếp Cửu La rất có ấn tượng, bởi vì khi còn nhỏ cô thích nhất là giơ viên ngọc phỉ thúy lên trời xem, bầu trời ngay lập tức biến thành dòng nước màu ngọc bích. Còn dây bạch kim này, khi ấy cô cho rằng vàng là thứ đắt nhất trên đời, sau đó Bồi Khả nói cho cô biết, bạch kim còn đắt hơn cả vàng.
Về sau mẹ cô xảy ra chuyện, chiếc vòng này trở thành di vật, được cất trong ngăn kéo bàn trang điểm. Lúc bố cô say rượu khóc lóc vì nhớ mẹ cô, cô sẽ trèo lên ghế bàn trang điểm, lấy sợi dây chuyền ra ướm lên cổ, tưởng tượng sau khi đeo vào cô sẽ đẹp thế nào, chàng hoàng tử đẹp trai mê mẩn cô ra sao, rồi một con voi trắng sẽ cõng cô đến vương quốc sung túc (cô không phải xem thường ngựa trắng, nhưng chiếc lưng gầy như thế khi ngồi lên sẽ bị cấn, vẫn là lưng voi trắng vừa to, thịt lại dày, ngồi thoải mái biết bao), từ đó sống một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.
Sau đó nữa, dây chuyền cùng ngôi nhà, tiền bạc, còn cả cô, đều bị cả nhà người bác thu vào tay.
"Bộp" một tiếng, Nhiếp Cửu La đã đóng lại album.
Nhận xét
Đăng nhận xét