Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 18

 CHƯƠNG 18


Nhiếp Cửu La đóng album ảnh lại, bưng bát canh đến bên cửa sổ đang mở một nửa.


Trời đang mưa rất to, giữa sân có một bóng đen cực lớn đang đong đưa trái phải, đó là cây quế cao khoảng ba mét.


Nhiếp Cửu La có chút lo lắng, mùa thu hoa quế thơm, hai ngày trước chị Lư còn nói đợi khi hoa nở sẽ chuẩn bị thu thập cánh hoa làm đường mứt quế, nhưng gió mưa này trút xuống kiểu này, đừng làm dập nát hết hoa quế của cô đấy nhé.


Điện thoại để trên bàn làm việc rung lên, có tin nhắn mới đến.


Nhiếp Cửu La nghe thấy cũng không để ý tới nó, nhàn nhã uống xong bát canh mộc nhĩ, mới đi qua mở xem.


Đọc xong là cháy, vậy mà là "Đầu kia" gửi đến.


Mọi chuyện không phải đều đã kết thúc rồi sao, vì sao lại tìm đến cô nữa? Nhiếp Cửu La chau mày, dừng vài giây rồi mới bấm mở tin nhắn.


- Khẩn cấp, liên lạc bằng điện thoại.


Nhiếp Cửu La giật mình, nhớ lại thì cô còn chưa bao giờ thấy chữ "khẩn cấp" trong tin nhắn của "Đầu kia".


Cô nhắn lại một chữ "Được".


Đây là quy tắc mà hai bên thỏa thuận: Dù có gấp như lửa đốt sau lưng, cũng không thể trực tiếp liên lạc, phải đợi đối phương đồng ý.


Điện thoại là Tưởng Bách Xuyên gọi tới, ngữ khí nghiêm trọng, đi thẳng vào vấn đề: "Nhiếp Nhị, Viêm Thác chạy rồi."


Cái tên "Viêm Thác" này Nhiếp Cửu La nghe đã gần như là xa lạ.


May mà cô nhanh chóng nhớ lại người này, nhận ra được ý nghĩa của câu này, cũng lập tức nghĩ đến việc "Viêm Thác chạy rồi" sẽ mang đến cho cô phiền phức lớn như thế nào.


Một sự phẫn nộ dâng trong lòng, thật sự muốn chui vào ống dây điện thoại qua đầu bên kia, đập vỡ đầu chó của đối phương.


Đồng đội heo, phế vật, hợp tác với loại người này cô thật sự quá xui xẻo.


"Là việc xảy ra lúc nào? Làm sao chạy thoát?"


--------------------------


Tưởng Bách Xuyên kể lại mọi chuyện một lần.


Hơn hai tuần qua trừ việc nhốt người lại thì không có tiến triển gì, mọi người ít nhiều cũng có chút gấp gáp.


Hai ngày trước, đột nhiên có tình huống mới, một thông báo tìm người được lan truyền qua những kênh không chính thức tại thành phố An Khai, có người treo thưởng để tìm ra Viêm Thác. Những "nhân viên quét dọn" ở lại Răng Cửa động lòng, muốn thử tiếp xúc xem liệu có thể phát hiện điều gì mới không.


Tưởng Bách Xuyên tự trách: "Cái này cũng phải trách ta suy nghĩ không chu toàn, Răng Cửa bây giờ không có ai gánh vác trách nhiệm. Đại Đầu bọn họ kinh nghiệm chưa đủ, đoán là khi đang tiếp xúc đã bị đối phương nhận ra điều kỳ lạ, người ta đã theo dấu lại anh ta tìm được đến Răng Cửa."


Con người chia làm ba sáu chín cấp, trí thông minh chia thấp chia cao, loại chuyện này cũng không có cách nào trách ai: Anh ta chính là ngu ngốc, không thông minh như thế đó, cô còn có thể làm sao?


"Là chỉ có mình Viêm Thác chạy trốn được, hay tất cả đều thoát?"


Tưởng Bách Xuyên cười khổ: "Người ta đã tìm đến cửa rồi, đánh thì đánh trọn ổ, nào có chỉ cứu một người thôi chứ."


"Sau đó thì sao, có tổn thất gì không? Có thương vong không?"


Tưởng Bách Xuyên do dự một chốc: "Trang trại heo bị đốt rụi, việc xảy ra lúc nửa đêm giờ tý ngọ, chị Hoa đi đưa cơm cho Tôn Chu thì đụng phải, bị bỏng nặng. Trước mắt vẫn chưa tắt thở, nhưng... tình huống không khả quan."


Trang trại heo là sở hữu tư nhân của Răng Cửa, dùng để làm nhà tù, cũng được gọi là "Tổ cú", thiết kế nằm dưới lòng đất, bên trên chăn nuôi heo, sát đó là lò mổ. Thiết kế như vậy có hai điểm tốt: một là chuồng heo bẩn thỉu, người bình thường đều sẽ đi đường vòng tránh xa; hai là nếu có âm thanh động tĩnh bất thường, có người nghe thấy cũng cho rằng đang mổ heo, thuận lợi qua mắt.


Còn "giờ tý ngọ" chính là giờ ăn của cú đất: cú đất một ngày ăn hai bữa, lúc giờ tý ngọ giao nhau, là giữa trưa và nửa đêm 12 giờ.


"Những người khác vẫn ổn, ngủ cả đêm, sống cũng phân tán, lại cách xa trang trại heo, nên tránh được một kiếp. Người còn lại là thằng ngốc Mã, nhìn thấy có xe vào thôn liền đi lên thẩm vấn, bị tóm lấy đầu đánh ngất, chấn động não nhẹ."


Nhiếp Cửu La luôn lắng nghe, đến lúc này mới lên tiếng: "Đầu óc hắn ta vốn đã không tốt."


Tưởng Bách Xuyên: "Đúng vậy, lần này lại khiến nó càng ngốc hơn... Chị Hoa hiện tại đang được họ hàng xa chăm sóc, còn người của bên ta, đặc biệt là những người Viêm Thác đã nhìn thấy, ta đã yêu cầu họ trực tiếp "biến mất" ít nhất là nửa năm, như thế thì bất kể đối phương điều tra thế nào cũng bị đứt đoạn khi tới chỗ Răng Cửa."


Nhiếp Cửu La nói: "Bên ông đương nhiên dễ biến mất rồi."


Cái gì mà chị Hoa, Đại Đầu, toàn là tên giả, cũng không phải là người dân ở Răng Cửa, chỉ cần len lỏi vào biển người và không lộ mặt, không phải chính là đã "biến mất" rồi sao.


Tưởng Bách Xuyên lúng túng: "Nhiếp Nhị, con xem, con có cần trốn đi không?"


Nhiếp Cửu La hỏi ngược lại ông ta: "Tôi làm sao trốn? Tôi là người bình thường, có tên có họ, có sản nghiệp có công việc, trốn đi đâu?"


Tưởng Bách Xuyên vội nói: "Cái này con an tâm, bên ta sẽ sắp xếp."


"Dù cho các ông sắp xếp hoàn mỹ để tôi trốn đi thì phải trốn bao lâu? Chẳng lẽ cả đời này tôi không ra ngoài sao?"


Tưởng Bách Xuyên trầm mặc: "Hoặc là, ta sắp xếp vài người qua đó âm thầm bảo vệ con nhé?"


Nhiếp Cửu La hừ một tiếng, hơi thở mang theo sự khinh thường: Cô thật sự không cảm thấy người mà Tưởng Bách Xuyên sắp xếp có thể chăm sóc cô, khi thật sự có chuyện, ai lo cho ai còn chưa nói chắc đâu.


Tưởng Bách Xuyên liên tục bị cô mỉa mai, vô lực nói: "Con lúc đó thật sự không nên để hắn biết thân phận thật sự của mình."


Nói một hồi vẫn là do lỗi của cô?


Nhiếp Cửu La càng tức giận, ngữ khí càng ôn hòa: "Tôi nói này, tôi là người bình thường, tên tuổi người bình thường thì có gì mà giấu diếm? Lại nói khi đó tôi cũng không ngờ, người đã giao vào tay các ông còn có thể bay đi mất đấy."


Tưởng Bách Xuyên trên mặt tối đi, lúng ta lúng túng nói: "Vậy... Vậy con có ý kiến gì không? Viêm Thác lần này đã ăn không ít khổ. Nhìn ra là đã hận con rồi."


Nhiếp Cửu La cười lạnh: "Đó là tất nhiên, lẽ nào sau chuyện này hắn yêu luôn tôi sao?"


Đầu bên kia, Tưởng Bách Xuyên lại thêm trầm mặc.


Ngoài cửa sổ, mưa đã lớn hơn, những vệt mưa rơi xuống gần cửa sổ bị gió hắt thành những đường xiên, lại bị ánh đèn mạ sáng.


Chuyện đã như thế này, có nổi giận với Tưởng Bách Xuyên nữa cũng vô dụng, Nhiếp Cửu La nói: "Để tôi suy nghĩ một chút, muộn chút nữa sẽ liên lạc lại với ông."


Cúp điện thoại, cô đứng bên ô cửa sổ mở hờ, trong lòng hỗn loạn, nhất thời không đưa ra được chủ ý nào.


Quả thật không có gì làm, dứt khoát đem bát canh đã uống sạch này đưa cho chị Lư vậy.


Phía đông của tam hợp viện là phòng bếp, bởi vì có không gian rộng nên vẫn giữ lại bếp lò kiểu xưa, mà chị Lư là từ quê lên, đã quen với bếp củi, cho nên so với căn bếp dùng toàn đồ gia dụng hiện đại, chị ta càng thích căn bếp có nồi sắt lớn với nắp gỗ, châm củi vào bếp lò, còn thường nói với Nhiếp Cửu La: cơm nấu trong nồi sắt rất thơm, có thể có cơm cháy giòn tan; ngô nướng trên bếp lò so với bỏ vào trong lò nướng ăn ngon hơn gấp trăm lần.


Nhiếp Cửu La không để ý, dù sao cô chỉ phụ trách ăn chứ không nấu, cũng không đụng vào việc dọn dẹp, chị Lư muốn dùng phòng nào thì cứ tùy chị ta.


Lúc không có gì làm, cô sẽ đến phòng bếp ngồi, bởi vì gia cụ ở trong này đều cũ kỹ, lấy một cái ghế xếp ngồi xuống, và rồi đắm mình trong cảm giác thời gian tĩnh lặng, chẳng biết năm nào tháng nào, không biết gì về thế giới bên ngoài.


Nếu như bắt gặp chị Lư đang dùng bếp nấu ăn, vậy càng thoải mái hơn, hương vị thức ăn trên bếp lửa, từ xưa đã có thể làm an ổn lòng người.


-------------------------


Chị Lư đang rửa nồi lau bàn trong bếp, nhìn thấy cô mang bát đĩa đi vào liền nhanh chóng chạy qua đón lấy: "Cô Nhiếp, cô còn tự mình mang xuống sao, cứ đặt ở đó để tôi đi lấy là được mà."


Tuy mối quan hệ đã rất quen thuộc, nhưng chị Lư vẫn kiên trì gọi cô một tiếng "cô Nhiếp", dù sao cũng là mối quan hệ thuê mướn, vẫn phải nên có phép lịch sự.


Tay Nhiếp Cửu La trống không, đi tới ghế xếp bên cạnh bếp ngồi xuống.


Chị Lư quan sát nét mặt rồi đoán: "Công việc không thuận lợi à?"


Trong mắt chị ta, Nhiếp Cửu La đơn giản là người thành công trong cuộc sống: trẻ tuổi xinh đẹp, có tài có sự nghiệp, nếu có gì không thuận lợi, cũng chỉ là gặp chút khó khăn trong công việc, việc sáng tạo bị mắc kẹt mà thôi.


Nhiếp Cửu La nói: "Không phải ạ."


Cô đưa ngón tay quấn vào tóc, không đầu không đuôi nói: "Ở quê em có một số người thân, là họ hàng xa, làm mấy nghề không phải bình thường, em căn bản là không qua lại với họ."


Chị Lư lắng nghe hết mình, cô chủ có thể kể việc này cho chị ta, để chị ta cảm thấy bản thân được tôn trọng, dù sao cũng có không ít chủ thuê xem thường người giúp việc, xem người ta chỉ là kẻ hầu người hạ.


"Nhưng mà, cũng không dễ cắt đứt. Bởi vì thế hệ trước nên đã nợ họ không ít tiền."


Chị Lư nhịn không được hỏi: "Vậy đã phải nợ nhiều như thế nào chứ? Hiện tại cô... vẫn không thể trả hết sao?"


Nhiếp Cửu La không trả lời vấn đề này: "Nếu đã mắc nợ thì khó tránh khỏi vẫn có quan hệ. Vốn em nghĩ sau khi nợ được trả xong thì đường ai nấy đi, không ngờ họ bây giờ đã gây ra tai họa..."


Chị Lư có chút căng thẳng...


"Và rồi họ chạy hết, em bị đưa ra chắn," Nhiếp Cửu La cười, "Chị hiểu ý em chứ? Đối thủ của họ bây giờ đều tìm đến em, em đã trở thành mục tiêu duy nhất rồi."


Chị Lư đã hiểu: "Vậy... phiền phức lớn không? Không được thì báo cảnh sát, nói rõ sự tình, không thể cứ gánh nồi cho người khác như thế chứ?"


Nhiếp Cửu La nhìn cái nồi sắt lớn trên bếp, thật to, to hơn nữa là có thể "hầm mình trong nồi sắt" rồi.


Cô nói: "Báo cảnh sát không phải là vấn đề... Nồi ấy mà, không quan trọng có muốn gánh hay không, dù sao nó cũng đã ụp lên người mình rồi."


-----------------------------


Tưởng Bách Xuyên cúp điện thoại.


Vừa rồi lúc gọi điện thoại, trên mặt ông ta luôn treo nụ cười, ngữ khí ôn hòa nhân nhượng, thậm chí lưng còn hơi cong về trước, mang ý lấy lòng.


Nhưng vừa điện thoại vừa ngắt, biểu cảm và dáng vẻ của ông ta hoàn toàn thay đổi, giống như người thì vẫn là con người đó, nhưng lại có bộ thai cốt khác đang phát triển.


-----------------------------


Tước Trà nói: "Nhiếp Nhị kia là nam hay nữ, họ Nhiếp thật à? Là họ giả đúng không?"


Mặt Tượng Bách Xuyên tối sầm: "Không phải là chuyện em nên nghe ngóng, đừng hỏi bừa."


Tước Trà làm như không nghe thấy: "Cô ta mà biết bị anh lừa, anh sẽ gặp phiền phức nhỉ?"


Tưởng Bách Xuyên đã không vui: "Em nói bậy bạ gì vậy!"


Tước Trà hừ một tiếng, không hề sợ ông ta: "Tối hôm đó ở khách sạn em nghe thấy hết rồi, anh nói cái gì mà tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền... Nếu không phải các anh cố ý thả tin ra, đồng bọn Viêm Thác làm sao dễ dàng tìm thấy Răng Cửa..."


Tưởng Bách Xuyên hét lên: "Còn dám nói!"


Tước Trà bị dọa hết hồn, khi lại mở miệng nói tiếp nhìn vô cùng tủi thân, trong mắt phủ một tầng nước mắt: "Trách em sao? Chuyện các anh lén lút làm vì sao không nói với chị Hoa? Chị ấy còn từng đánh mạt chược chung với em đấy, nói mất là mất..."


Tưởng Bách Xuyên tự biết mình đuối lý, thay đổi giọng điệu khá là ôn hòa: "Vẫn chưa chết đấy sao... Có một số việc vốn không thể nói cho nhiều người biết, cũng coi như là kiếp nạn trong đời chị ta, sớm không đi muộn không đi, ai nào biết vừa hay là lúc chị ta tới đưa thức ăn chứ."


Tưởng Bách Xuyên dỗ cô ta: "Nhiều ngày như thế vẫn còn giận sao? Em là đồ bơm xe à, cứ phồng mang trợn má mãi thế."


Tước Trà không kìm được mà bật cười: "Anh mới là cái đồ bơm."


Cuối cùng cũng đã giảng hòa rồi, Tưởng Bách Xuyên trong lời nói mang theo hàm ý khác: "Tước Trà, có một số lời, không thể nói bậy."


Tước Trà trợn mắt nhìn ông ta: "Anh an tâm đi, em không ngốc, cũng chỉ nói trước mặt anh, ở trước mặt người khác em chẳng nhắc tới nửa chữ. Viêm Thác chạy rồi, Nhiếp Nhị kia, hẳn là rất tức giận nhỉ?"


---------------------


Đối với Nhiếp Nhị này, Tước Trà lờ mờ biết được chút chút.


Nghe Tưởng Bách Xuyên kể, Nhiếp Nhị và ông ta là cùng một tộc, tổ tiên của hai người đều tham gia vào một vụ làm ăn rất cổ xưa, xưa tới mức có thể truy ngược về nguồn gốc loài người, không vẻ vang cho lắm, nhưng cũng không phải là việc cực kỳ gian ác, tóm lại là nó không nằm trong ba trăm sáu mươi nghề, nói thẳng thì có lẽ là thuộc về tám dòng bên ngoài*, đó là nghề "săn bắn".


*Tám dòng bên ngoài là xem bói, ăn xin, cướp đường, trộm cắp, đào mộ, sơn tặc, cướp biển, giết người phóng hỏa.


Thời lập nước, rất nhiều ngành nghề kinh doanh xưa cũ bị biến mất, cái ngành này của Tưởng Bách Xuyên cũng nằm trong số đó, không có ngoại lệ, số người làm trong nghề giảm đi, càng tệ hơn là trong những người còn lại, hầu hết không muốn tiếp tục làm nghề này nữa.


Nhiếp Nhị cũng là một trong số đó.


Điều này cũng có thể hiểu được, con trai nhà thợ rèn nhất định phải rèn sắt, con gái nhà nông nhất định phải làm ruộng sao? Thế giới muôn màu, rừng cây thì vô tận, người ta đã sẵn sàng bay đi theo trái tim mình, ông ta cũng đâu thể nào ép buộc đôi cánh của họ đúng không?


Nhưng quan trọng là Nhiếp Nhị từ trong bụng mẹ đã có bản lĩnh, lúc bình thường chưa chắc có thể dùng được, nhưng dưới tình huống đặc biệt thì không thể thiếu cô. Giống như có một số cảnh sát xử lý vụ án, ba đến năm năm chưa chắc đã nổ súng lần nào, nhưng lỡ đâu thật sự gặp phải tên hung đồ có súng, vậy không phải là vẫn phải dùng và đấu súng sao?


May là vì một số nguyên nhân rối rắm phức tạp trong những năm đầu, giữa Nhiếp Nhị và Tưởng Bách Xuyên có một khoản nợ không nhỏ, song phương thỏa thuận, tiền đã nợ thì sẽ dùng sức lao động để trả, cũng chính là nói, Tưởng Bách Xuyên đầu này lúc nào cần đến, Nhiếp Cửu La phải cố gắng hết sức giúp đỡ, cô không lên nổi bờ, một chân vẫn bị kéo vào trong bùn lầy.


Nhiếp Nhị yêu cầu không lộ mặt, cô không muốn bị vướng vào bất kỳ chuyện rắc rối gì, muốn làm người bình thường và trải qua những ngày tháng yên bình.


Đương nhiên Tưởng Bách Xuyên đã đồng ý.


Cho nên danh tính thật sự của Nhiếp Nhị chỉ có Tưởng Bách Xuyên và hai ba người nữa biết; muốn liên lạc với cô phải dùng điện thoại và số tài khoản khác không ràng buộc với danh tính thật của cô; giữa hai bên không lưu lại bất kỳ văn bản lịch sử qua lại nào có thể điều tra ra, việc có gấp đến đâu cũng không được gọi điện thoại trực tiếp, phải được sự cho phép của đối phương. Đối với Tước Trà mà nói, người như thế này là một sự tồn tại xa xôi, không biết đó là nam là nữ, già hay trẻ, tóm lại lúc cần thì người này sẽ tới giúp đỡ.


Điều này khá giống như các vị thần phật giúp đỡ Đường Tăng trên đường thỉnh kinh vậy: lúc bình thường không tham dự vào con đường của các anh, nhưng khi gặp phải tình huống phải mời đến giúp đỡ, sẽ mời được ngay.


Lần này Tưởng Bách Xuyên mang theo người vào đất xanh, đã mời Nhiếp Nhị ở ngoài bảo vệ mười lăm ngày: nếu bình an vô sự, cô sẽ trông chừng ở hậu phương; một khi có bất thường, ngay lập tức vào vị trí.


Dùng lời của Tưởng Bách Xuyên nói, Nhiếp Nhị đến là đúng rồi: do số phận đưa đẩy, tình cờ gặp phải, cô đã một mình xử gọn Viêm Thác và đám người của anh ta.


Nhưng bây giờ, Viêm Thác chạy rồi.


Nhiếp Nhị kia, hẳn là rất tức giận nhỉ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...