CHƯƠNG 36
Bà ta nói trôi chảy một cách kỳ lạ: "Sau khi bố con xảy ra chuyện, chúng ta đã nhanh chóng đón con về ở với Vân Vân, làm tang lễ xong thì mới đi xử lý mấy món đồ trong nhà con. Những năm đó trị an không tốt, khi vừa tới xem thì cửa đã bị trộm phá khóa, còn ngôi nhà bị lục tung tóe."
Nhiếp Vân cúi đầu và cơm vào miệng, Nhiếp Đông Dương ngại ngùng tới mông cũng nhấp nhổm.
Bác gái vẫn nói rất đĩnh đạc: "Con có thể cảm thấy tiền trong nhà toàn bộ rơi vào tay bác con, thật ra không phải như thế. Cứ nói đến căn nhà kia của con đi, lúc đó giá nhà chẳng đáng bao nhiêu tiền, bán cũng chỉ được hơn trăm ngàn, còn không bằng con hiện tại kiếm được trong một, hai tháng."
Thật sáng tạo nha, lấy tiền năm đó so với giá hiện tại.
"Số tiền đó sau khi trừ vào tiền làm tang lễ cũng chẳng còn bao nhiêu. Về sau không phải con vẫn sống với chúng ta hơn một năm sao, ăn mặc đều phải dùng tiền mà. Còn nữa, bao năm qua mộ phần của bố con cũng phải chi tiền tu sửa ba lần bảy lượt, chúng ta cũng đã chi không ít vào đó. Đều cùng là người nhà đáng ra không nên nhắc điều này với con, nhưng bác sợ con hiểu lầm chúng ta, nên phải nói cho thật rõ ràng, đỡ cho trong lòng con có nút thắt."
Nhiếp Cửu La nói: "À, là như vậy sao."
Rồi cười nói: "Bỏ qua vậy, con cũng chỉ nói thế thôi."
-------------------------------
Bữa ăn gia đình kết thúc, Nhiếp Cửu La từ chối khéo lời đề nghị chở cô về khách sạn của Nhiếp Đông Dương, cô bảo rằng đã lâu không về nên muốn đi dạo một lát.
Cô ra khỏi tiểu khu cao cấp của nhà họ Nhiếp, rồi hòa vào dòng người đang qua lại, đi càng lúc càng nhanh, tiếng gót giày giẫm trên đường vang lên như hồi trống thắng trận.
Cô lấy ra sợi dây chuyền mặt phỉ thúy kia rồi xem như xung quanh không có ai mà đeo lên cổ, tựa như cô đang đội vương miện cho bản thân.
Mặt dây chuyền lúc mới đeo có hơi lạnh lẽo, nhưng rất nhanh nó đã ấm lên, giống như một nụ hôn đến từ trên không, nhẹ nhàng dán vào trái tim.
-------------------------------
Lại đi thêm một đoạn nữa, cô cảm thấy xung quanh có chút quen mắt. Nhìn xéo về phía trước là lối vào một khu dân cư, trong đó có vô số tòa nhà cao tầng.
Nghĩ lại thì khó trách quen tới vậy, hôm qua cô vừa đến đây mà, đây là nơi ở của Chiêm Cảnh, người tối qua đã đi theo cô hai con phố.
Hiện tại cũng tầm giờ như hôm qua, ông ta có lẽ sắp tan làm ở tiệm spa rồi. Người này nếu như gặp lại cô, có khi nào sẽ bị dọa tới mặt trắng bệch không nhỉ?
Cô có chút muốn đùa dai, thả chậm bước chân. Dù sao hôm nay tâm trạng cô rất tốt, mà cũng đang không có chuyện gì làm.
Quả nhiên chỉ lát sau, Chiêm Cảnh khom lưng từ góc đường vòng qua đây, cả người trên dưới đều viết không tranh với đời, trốn tránh cẩn thận, trong tay ông ta là phần cơm tối được đóng gói.
Nhiếp Cửu La đi chếch qua đường: "Này!"
Đúng như cô dự đoán, Chiêm Cảnh vừa nhìn thấy cô đã bị dọa đến nhũn cả chân, chắc hẳn ông ta cho rằng cô đứng chặn cửa để kiếm chuyện. Muốn chạy cũng không chạy được, ông ta dựa hết cả người vào bức tường tiểu khu, giơ cao túi đồ ăn lên cao để bảo vệ đầu và mặt: "Không phải, cô gái, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi thật sự không phải sắc lang, tôi thật sự là nhận nhầm người, cô tuyệt đối đừng la lên..."
Một người đàn ông ở tuổi này mà bị sợ hãi thành ra như thế, tới Nhiếp Cửu La cũng thấy có chút đáng thương: "Ông sợ gì chứ, tôi chỉ đi ngang qua thôi."
Nghe cái khẩu khí này, không phải tới gây sự với ông ta sao?
Chiêm Cảnh là kiểu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Ông ta nơm nớp lo sợ nhìn Nhiếp Cửu La thông qua khe hở của quai túi nhựa: Trên mặt cô mang theo nụ cười thương hại, có lẽ là không muốn gây áp lực cho ông ta nên cô đang đi lùi lại về sau, ánh đèn đường chiếu lên nét mặt trẻ trung lại dịu dàng, cùng lúc đó có cái bóng màu xanh đang khẽ lay động dưới xương quai xanh tinh xảo của cô.
Đó là ngọc phỉ thúy, là một khối màu xanh ngọc bích nguyên dạng được chạm khắc thành hình quả hồng nhìn rất thích mắt, ở bên cạnh dùng bạch kim điêu khắc thêm một hạt đậu phộng nhỏ, ngụ ý là "chuyện tốt sẽ xảy ra"*.
*"Hồng" đồng âm với "chuyện", "đậu phộng" đồng âm với "xảy ra".
Thẳng thắn mà nói, ngọc phỉ thúy chạm khắc thành hình quả hồng rất ít, mà nguyên miếng thuần màu xanh ngọc bích càng hiếm hơn, chưa kể còn có cả mặt hình hạt đậu phộng nhỏ.
Trong đầu Chiêm Cảnh ngơ ngác, buột miệng nói: "Ấy, ấy."
Nhiếp Cửu La chuẩn bị rời đi thì nghe ông ta gọi: "Sao vậy?"
Chiêm Cảnh nuốt khan hai tiếng, tay cũng không dám vươn ra xa, rụt rè giơ ra trước ngực, từ xa chỉ vào chiếc vòng cổ của cô: "Ngọc phỉ thúy của cô, cô có phải quen một người họ... họ Kha không?"
Cái này thật nằm ngoài dự tính.
Nhiếp Cửu La nhìn ông ta một hồi: "Người ông nói là Bùi Kha?"
Gân bên thái dương Chiêm Cảnh giật giật: "Cô quen bà ấy sao? Cô là gì của bà ấy..."
"Bà ấy là mẹ tôi."
Chiêm Cảnh túm chặt túi nhựa trong tay, giống như vừa mới tỉnh từ trong giấc mộng dài: "Khó... khó trách, tôi cứ nói sao mà nhìn có chút giống, thì ra thật sự là... Vậy, vậy cô là, Tịch Tịch sao?"
Cái tên Tịch Tịch này cũng chỉ có người ở đây gọi, tên thật của cô là Nhiếp Tịch, sau này cảm thấy nếu đã bắt đầu cuộc sống mới, thì cũng nên đổi tên cho bản thân: cũng không thay đổi nhiều, chỉ là bỏ sinh nhật của cô vào đó, ngày bốn tháng chín, Nhiếp Cửu La. Cái tên này rất thân thiện đối với bạn bè, tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm sinh nhật cô, nhìn phát là biết ngay.
Cô hỏi: "Ông là ai?"
Chiêm Cảnh trả lời lại bằng câu hỏi: "Tịch Tịch à, cô có biết... mẹ cô đang ở đâu không?"
Thật kỳ quái, xem ra người này không chỉ sống cô độc, mà mạch não cũng khác người, Nhiếp Cửu La nói: "Đã mất từ rất lâu rồi."
Cô lười ôn lại quá khứ với một kẻ không bình thường, liền quay người rời đi.
Nào ngờ Chiêm Cảnh gấp gáp đuổi theo: "Không phải đâu Tịch Tịch, bà ấy bị bố cô nhốt lại rồi, cô phải cứu bà ấy!"
Quả thật là... hết sức hoang đường, Nhiếp Cửu La vô cùng phản cảm, dở khóc dở cười nói: "Làm sao ông biết?"
Chiêm Cảnh đứng hình trước câu hỏi của cô, qua một lúc mới nói: "Tôi nằm mơ rất nhiều lần, trong mơ bà ấy đang ở trong ngục khóc lóc..."
Sức tưởng tượng này sao không đi viết kịch bản phim nhỉ, Nhiếp Cửu La rất không khách khí mà nói: "Ông nghĩ ông là ai, có báo mộng thì cũng nên báo cho tôi chứ không phải ông. Hơn nữa, bố tôi đã mất được gần hai mươi năm rồi!"
Chiêm Cảnh tựa như bấy giờ mới ý thức được điều này, ấp úng một chút lại nói ra những điều kinh người: "Là bố cô, là bố cô đã giết mẹ cô đó!"
Thật con mẹ nó...
Nếu không phải ông ta đã lớn tuổi, Nhiếp Cửu La thật sự muốn cho hai cái tát, cô vứt một câu "tên thần kinh" rồi quay người đi.
Chiêm Cảnh vẫn vội vàng đuổi theo cô: "Thật đó, mẹ cô nói muốn ly hôn nhưng bố cô không đồng ý, còn nói muốn đưa bà ấy đi du lịch, nhưng lần đó đi rồi liền không..."
Huỵch một tiếng, ông ta đã trượt chân ngã mạnh xuống đất, hộp cơm trong tay bị lăn ra xa, và lăn ngay tới trước mặt Nhiếp Cửu La. Cô lạnh lùng nhìn sang, mũi giày hướng ra ngoài gẩy một cái, hộp cơm đã thay đổi hướng lăn.
Chiêm Cảnh té khá nghiêm trọng, trong một lúc không thể đứng dậy nổi, mắt thấy cô đi càng lúc càng xa, sự tuyệt vọng tuôn trào khó có thể tả được: "Thật đó, Tiểu Kha còn nói sẽ sớm quay lại thôi, tôi đến chỗ bố cô đòi người, nhưng hắn ta còn đánh tôi một trận..."
Ông ta càng nói càng đau lòng, nói đến câu cuối cùng, ông ta quẹt mắt khóc nghẹn ngào.
Còn Nhiếp Cửu La sớm đã đi mất dạng.
-------------------------------
Trở về khách sạn, Nhiếp Cửu La vẫn chưa thoát khỏi cảm giác tắc nghẹn trong lòng.
Nó không liên quan tới việc Chiêm Cảnh oang oang cái gì "nhốt lại", "giết rồi", những lời bậy bạ này như gió thổi qua tai, cô căn bản không để trong lòng.
Điều cô để ý chính là câu chuyện về tình yêu sâu nặng, sống chết không rời của bố mẹ cô từ trước tới nay, đột nhiên bị xé rách.
Chiêm Cảnh kia là cái thứ gì, vẻ ngoài thô tục, tính cách hèn nhát, cũng xứng có được mối quan hệ với mẹ cô sao?
Thật sự bực bội, cô cầm điện thoại lên muốn chơi vài ván "Vây thành ngày tận thế" để chuyển hướng chú ý. Vừa mở lên thì phát hiện có chấm đỏ báo hiển thị có tin nhắn mới trong app "Đọc xong là cháy".
Gửi tới lúc nào vậy? Cô cứ lo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà không để ý tới nó.
Nhiếp Cửu La mở tin nhắn.
- Nhiếp Nhị, trước ngày tám, Đầu Khỉ Nam Ba.
Đây là tiết tấu cho nhiệm vụ tiếp theo, nhưng Đầu Khỉ Nam Ba là cái quỷ gì? Có đính kèm hai chữ "Nam Ba", vậy cô lại phải đến phía Nam Thiểm Tây nữa à?
Về mặt thời gian cô vẫn xem là còn dư dả, còn gần một tuần nữa mới tới ngày tám.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, Nhiếp Cửu La trả lời lại hai chữ: Gọi điện?
-------------------------------
Nửa tiếng sau Tưởng Bách Xuyên trả lời: Đã biết con muốn hỏi gì rồi, video đã gửi vào mail cho con, xem là hiểu, mười phút sau ta sẽ gọi.
Còn có cả video, Nhiếp Cửu La lập tức đăng nhập mail, tin nhắn được gửi tới là tin nhắn ẩn danh, đã bị hệ thống lôi vào thùng rác.
Cô bấm vào xem.
Video chia là hai đoạn, mở đầu chính là ở Răng Cửa, ống kính vô cùng rung lắc, người quay video thở hổn hển mà chạy, rõ ràng là đang rượt theo cái gì đó.
Ngay sau đó, người bị truy đuổi lọt vào ống kính, là tên ngốc Mã, anh ta đang dùng một chiếc nạng, trong miệng còn ngâm nga bài hát.
"Ta gánh hành lý, đệ thì dắt ngựa..."
(Nhạc phim "Tây Du Ký", lời gốc là "Đệ gánh hành lý, ta thì dắt ngựa")
Người quay video nghiêm giọng hỏi anh ta: "Mã ngốc, cái nạng này không phải của lão què sao, ở đâu mày có?"
Mã ngốc: "Từ trên xe vứt xuống đó."
Người quay video lạnh lùng hét lên: "Đưa đây cho tao xem!"
Mã ngốc trong lòng không phục, hậm hực đưa chiếc nạng qua.
Sau đó là cận cảnh cây nạng, là một chiếc nạng gỗ làm từ cây tần bì đã được sử dụng rất lâu, phần chống vào nách của chiếc nạng được bọc miếng da cừu cũ kỹ, chỗ thường vịn vào cũng được đánh bóng mịn màng.
Đoạn thứ hai của video là quay trong phòng, tên ngốc Mã dè dặt và thành thật ngồi khép nép, hai tay để trên đầu gối một cách nghiêm chỉnh, đang khai báo để nhận được khoan hồng.
"Khi đó xe của bọn giặc chạy qua, tôi liền đi tới chặn lại, cửa vừa mở là họ đã quăng nạng xuống. Còn kêu tôi báo cho người trong thôn..."
Người quay video: "Báo cho người trong thôn cái gì?"
"Nói là ngày tám, quân đội đế quốc Nhật muốn nói chuyện với Bát lộ quân*..."
*Là lực lượng quân sự do ĐCS TQ nắm quyền lãnh đạo, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Cùng với Tân Tứ quân, Bát lộ quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân TQ.
Người quay video giọng không vui: "Mày bớt đóng phim lại! Nguyên văn là gì? Một chữ cũng không được để sót!"
Tên ngốc Mã rất bất mãn, lầm bầm một hồi mới hắng giọng, nói với ngữ khí hung dữ: "Tên ngốc kia! Cầm lấy cái nạng, nếu có người hỏi thì mày cứ nói, ngày tám đến Đầu Khỉ Nam Ba đón lão què!"
Sau đó lại diễn bản thân anh ta khi đó, một mặt hoang mang: "Đầu Khỉ gì cơ? Là Tôn Ngộ Không à?"
Sau đó còn lồng thêm hiệu ứng âm thanh của một chiếc xe đã phóng đi xa: "Vù vù..."
Cuối cùng dang hai tay ra, ý là: Hết rồi, một chữ cũng không thiếu.
Video kết thúc ở đây.
Nhiếp Cửu La bất giác bật cười, khó trách lúc bắt đầu tên ngốc Mã này hát nhạc phim "Tây Du Ký" đã bị đổi lời, thì ra là do hai chữ "Đầu Khỉ" làm liên tưởng đến.
Tên ngốc họ Mã này cũng xem là người mình, bố anh ta mất sớm, chỉ còn người mẹ vất vả nuôi lớn anh ta. Đến bảy tuổi anh ta bị sốt cao, nhưng người mẹ lại chẳng xem là chuyện lớn, đưa cho anh ta uống thuốc cảm đã hết hạn, còn đắp chăn dày lên người để mồ hôi thoát ra, thoát tới thoát lui, bệnh thì hết nhưng vỏ não cũng đã bị tổn thương.
Lúc này hết hy vọng sống rồi, sau khi người mẹ đau khổ khóc một trận thì đã chạy mất.
Tên ngốc Mã từ đó trở thành đứa nhỏ ăn cơm trăm nhà trong thôn, mà anh ta cũng biết cách báo đáp, quyết chí thề bảo vệ Răng Cửa, cả năm đã vì Răng Cửa đánh đủ loại chiến tranh chống giặc ngoại xâm. Nhưng đầu óc của anh ta cũng không bị hỏng sạch, thi thoảng cũng sẽ đi truyền tin này kia, nhìn cũng ra dáng lắm.
Cái ngày Hình Thâm đến tìm cô cũng từng nói "lão què bị mất tích rồi". Xem ra đối phương không thể cạy miệng lão què, nên muốn mượn việc trong tay có con tin để thử một phen, hẹn gặp nhau vào ngày tám ở "Đầu Khỉ Nam Ba".
Khó trách muốn cô qua đó, loại chuyện này phải có đao trấn giữ thế trận.
Viêm Thác sẽ đi chứ? Nếu gặp một lần nữa lại có thể đập anh ta rồi?
Nhiếp Cửu La có chút hưng phấn.
Thật ra cô không nghiện việc đánh người, nhưng cái gọi là "kỳ phùng địch thủ" thì luôn muốn phân cao thấp, người ta nói rằng ba hiệp định ra thắng thua, trước mắt đã đấu qua hai hiệp với kết quả hòa. Cô dựa vào đánh úp bất ngờ và thuốc tiêm gây mê để hạ anh, anh dựa vào đột ngột tập kích và dìm nước để đánh gục cô. Mấy cái này đều không tính dựa vào thực lực mà đối đầu.
Hơn nữa lần trước người thua thiệt là cô, ham muốn lật ngược thế cờ lại càng nồng nhiệt hơn.
Cô đã tưởng tượng ra một cái kết hoàn mỹ với chiến thắng của bản thân, cô muốn dẫm mạnh Viêm Thác xuống dưới đất cho đến khi anh không còn sức phản kích, sau đó cô lấy ra cái móc khóa mà anh đã giả làm bom, rồi nói với anh: "Tôi cũng không làm khó anh, nuốt xuống đi, nuốt rồi tôi sẽ thả anh đi."
Giọng điệu phải thật hòa nhã, tư thế phải thật đẹp mắt, khí chất phải đè bẹp anh ta.
Quá hoàn hảo rồi, chỉ còn thiếu một chiến thắng nữa thôi.
-------------------------------
Trong lúc suy nghĩ linh tinh thì thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã hết mười phút, Tưởng Bách Xuyên gọi đến.
Nhiếp Cửu La hỏi ông ta: "Đầu Khỉ Nam Ba ở chỗ nào?"
Tưởng Bách Xuyên giải thích sơ sơ cho cô, đây là tên do người đi rừng đặt cho những ngọn núi trong dãy núi Tần Ba, bởi vì núi Tần Ba không có duy nhất một ngọn núi, mà bao gồm những ngọn núi lớn nhỏ khác nhau trải dài cả trăm dặm. Các nghiên cứu khảo sát khoa học ở thời hiện đại đặt tên khá cứng nhắc, như là "Số 1", "Số 2", nhưng tên của chúng trước đây rất sinh động, là dựa vào hình dáng để đặt tên, ví dụ như "Đầu Khỉ Nam Ba", "Miệng Cá Nam Ba", "Cá Sấu Lắc Đuôi Nam Ba".
Đầu Khỉ Nam Ba chính là một đỉnh núi nằm sâu trong rừng núi Tần Ba, xem ra đối phương không hề xa lạ gì với Tần Ba.
Nhiếp Cửu La nói: "Thật sự phải đi sao? Nơi như thế nghe giống như đi tiệc Hồng Môn Yến*."
*được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Tưởng Bách Xuyên mỉm cười bất lực: "Nào bằng Hồng Môn Yến, đi Hồng Môn Yến ít nhất còn có đồ để ăn, còn nếu đi đến đó, con biết có gì đang đợi con không?"
Nhiếp Cửu La: "Vậy mà còn đi?"
Tưởng Bách Xuyên: "Lão què là một ông già rồi, là bạn cộng tác bao nhiêu năm nay, nay bạn mình gặp nguy hiểm có thể không cứu sao? Năm 1991 lần đầu tiên đi vào đất xanh, mọi người đã uống rượu và phát lời thề, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia."
Nhiếp Cửu La không nói gì, câu chuyện cũ này cô đã từng nghe Tưởng Bách Xuyên kể lại.
Tóm lại chính là, vận mệnh của cá nhân và gia tộc gắn liền với vận mệnh của thời đại và quốc gia, chính là đất nước yên bình thì người dân mới an ổn. Khoảng một trăm năm trước giải phóng, đất nước gặp nạn, bách tính ăn bữa nay lo bữa mai, cơm không đủ ăn, nào còn nhân lực và sức lực "đi đất xanh". Sau giải phóng lại có phong trào phá bỏ tứ cựu và những phong trào khác được phát động, càng chẳng có ai nhắc tới truyền thuyết đất xanh.
*Phá tứ cựu, lập tứ tân là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại TQ, nhằm thoát khỏi những khuôn mẫu TQ cũ và tạo ra một nề nếp mới.
Tưởng Bách Xuyên sinh ra vào giữa cuối những năm 60, thời điểm đó chắc chắn đã để lỡ việc học. Tất nhiên bản thân ông ta cũng không quan trọng điều đó, cảm thấy thợ săn là phải dựa vào núi kiếm cơm ăn, có trong tay một nghề cũng có thể sống được đến già.
Không chỉ ông ta mà những nhóm bạn bè lớn nhỏ xung quanh cũng nhận định như thế.
Tuy nhiên có một số nghề có thể phấn chấn tái sinh trong thời đại mới, cũng có một số đã định trước sẽ dần lùi khỏi vũ đài lịch sử, năm 1988, "Luật bảo vệ động vật hoang dã của CHND Trung Hoa" được sửa đổi và thông qua, chính thức thực hiện vào 01/03/1989.
Bỗng nhiên động vật hoang dã cần được bảo hộ, là tài nguyên quốc gia, tự ý săn bắt để trục lợi bị xem là phạm pháp.
Tưởng Bách Xuyên không nói nên lời, những nhóm bạn bè xung quanh ông ta với luận điệu "đọc sách vô dụng" trừ săn bắn ra chẳng có kỹ năng nào khác, cũng sửng sốt.
Lão què càng than ngắn thở dài: Bố mẹ chị Hoa vốn đã chê bai ông ta không có công việc nào đàng hoàng, giờ thì hay rồi, đến cái chén cơm không đàng hoàng cũng bị đập nát.
Có người nêu ý kiến "kệ bà nó chứ", luật bảo vệ ở Bắc Kinh, rừng núi lại ở bên cạnh, ở nơi này săn bắn thì cách xa ngàn dặm thế kia làm sao biết được. Tưởng Bách Xuyên cảm thấy cũng không ổn, phạm pháp sẽ phải ngồi tù, mà pháp luật chỉ sẽ càng lúc càng hoàn thiện, khả năng thực thi cũng sẽ được đẩy mạnh.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Tưởng Bách Xuyên nói: "Chúng ta đến đất xanh một chuyến đi."
Nhận xét
Đăng nhận xét