CHƯƠNG 60
Lữ Hiện ngày hôm trước làm một cuộc đại phẫu hao hết sức lực, buổi tối lại đi ngủ muộn, cho nên hôm sau thức giấc đã là buổi trưa. Nhưng lúc sáng sớm anh ta có dậy để vào phòng vệ sinh, với tinh thần trách nhiệm của một bác sĩ, anh ta đã đi vào phòng phẫu thuật để kiểm tra tình hình của Nhiếp Cửu La, sau đó đi đến kết luận cô đã ổn rồi, về cơ bản đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Anh ta còn nhớ khi đó Viêm Thác còn cười với anh ta.
------------------------------
Viêm Thác vào thang máy và đi thẳng xuống tầng hầm.
Dưới đó chỉ có hai, ba chiếc xe, đều là xe của "người mình", chiếc của Lữ Hiện anh đã đậu ở góc trong cùng.
Viêm Thác bước đến đó, trước tiên mở cửa sau ra.
Nhiếp Cửu La được bọc trong chăn đang an ổn ngủ ở ghế sau, bởi vì ghế không đủ dài nên cẳng chân hơi co lại.
Viêm Thác dựng thẳng chiếc vali vào khoảng trống giữa hàng ghế trước và sau để làm vách ngăn, phòng khi xe phanh gấp thì cơ thể cô cũng sẽ không mất kiểm soát mà lăn xuống. Sau đó anh giúp cô dém chăn lại, đang định chui ra khỏi xe thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, anh lục lọi trên người một lúc, nhưng quả thật tìm không ra.
Anh lại đi đến bên ghế phó lái lục lọi chiếc túi đồ ăn vặt mình đã mua, cuối cùng lấy ra một quả quất nhỏ nhét vào lòng bàn tay cô, đây là món anh chuẩn bị để giúp mình tỉnh táo trên đường đi.
Các ngón tay cô úp lại, cứ thế mà nắm lấy nó.
------------------------------
Nhiếp Cửu La đã ngủ một giấc rất dài nhưng không hề an ổn, thi thoảng cô có ý thức, có thể nghe được một số động tĩnh xung quanh, nhưng bởi vì quá mệt mà không thể suy nghĩ được gì.
Mệt đến mức không cách nào hao tâm tổn sức nữa.
Cô chỉ nhớ ban đầu rất lạnh, sau đó lại mềm mại và ấm áp, rồi giống như đang ngồi trên xe hóng gió, có vô số âm thanh nhanh chậm, nặng nhẹ thổi ngang qua tai cô, còn giống như đang đi qua một gốc cây quýt, trong vị thanh ngọt mang theo chút chua, nó kích thích đến độ cơ thể cô chưa thức dậy nhưng vị giác đã mở ra trước.
Lúc mơ màng mở mắt ra thì trời đã tối.
Trong phòng đang bật đèn, nhưng do mắt cô vẫn chưa thích ứng, chưa nhìn được rõ ràng, chỉ cảm thấy bày biện xung quanh rất đơn giản mộc mạc, còn lộ ra chút cũ kỹ.
Có một người đàn ông đứng bên cạnh giường từ trên cao nhìn cô, do không nhìn rõ mặt nên chỉ thấy thân người to cao, che mất một nửa tầm nhìn của cô.
Nhiếp Cửu La trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Cô nghe thấy người đó nói: "Là tôi."
Giọng nói rất quen tai, cô nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó đã nhận ra.
Đây là Viêm Thác.
Viêm Thác à...
Cơ thể cô lại thả lỏng, mí mắt một lần nữa khép lại. Cô không biết sau khi mình trượt vào giếng đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mơ hồ cho cô biết: Viêm Thác đối với cô không có uy hiếp nào.
Vậy thì tốt, cô lại có thể an tâm ngủ rồi.
Viêm Thác: "Cô Nhiếp, cô có biết mình suýt nữa đã mất mạng không?"
Tiếng ồn này thật sự phiền phức, Nhiếp Cửu La khẽ cau mày, không kiên nhẫn mà vùi đầu vào gối, rất nhanh, cả thế giới một lần nữa dừng lại, cơ thể cô tiếp tục chìm vào bóng tối.
Vừa nhìn thấy tư thế của cô Viêm Thác đã biết, cô sẽ không tỉnh lại nhanh như thế.
Nhưng cũng dễ hiểu, dù sao cũng là người đã đứng bên bờ sinh tử.
Viêm Thác rời khỏi phòng.
Trong phòng khách, Lưu Trường Hỉ đang gọt táo cho anh, nhìn thấy anh đi ra liền khẩn trương đứng dậy, vỏ táo cắt được một nửa còn treo lơ lửng: "Thế nào, phòng... căn phòng vừa ý cháu chứ?"
Lưu Trường Hỉ nhận được cuộc gọi của Viêm Thác vào buổi trưa.
Viêm Thác không nói lý do cụ thể, chỉ nói có một người bạn bị thương, muốn đưa người đó tới đây để ông ta giúp anh chăm sóc một thời gian.
Viêm Thác nói: "Rất tốt ạ."
Trọng thương đụng đến gân cốt cần phải nghỉ ngơi trăm ngày, Nhiếp Cửu La cần được yên tĩnh dưỡng thương, chỗ của Lưu Trường Hỉ là thích hợp nhất.
Nhận xét
Đăng nhận xét