Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 10

 CHƯƠNG 10


Xe tuy rằng đậu sát bên đường, con đường này hầu như cũng không thấy xe cộ đi qua, nhưng trời đã sắp tối rồi, vì an toàn, Nhiếp Cửu La lấy tấm biển cảnh báo hình tam giác bằng vải hình quang, sau khi để nó đưa về hướng xe đang chạy tới, thì mới cầm theo đèn pin đi về phía đầu này.


Trên đường đi, cô còn cúi người xuống nhặt một hòn đá.


Vừa đến bờ ruộng, liền nghe thấy tiếng hô hoán của lão Tiền truyền ra từ trong ruộng: "Ây da, này cậu em, đây... đây là làm sao thế này?"


Nhiếp Cửu La đi mấy bước về nơi phát ra âm thanh, rơi vào mắt là chiếc xe việt dã màu trắng nhìn rất quen, lại nhìn phía đầu xe, có khung chắn va chạm.


Là Viêm Thác kia sao?


Cửa ghế lái mở ra, lão Tiền đứng ở đó xoa tay không biết làm thế nào mới tốt: "Tôi chưa từng học sơ cứu, có phải không được tùy tiện di chuyển người bị thương đúng không? Phải gọi 120* nhỉ?"


*Số điện thoại cấp cứu


Nhiếp Cửu La đi tới bên cửa, giơ cao đèn pin nhìn vào trong: túi khí an toàn trong xe đã được mở, Viêm Thác nằm sấp trên túi khí ở vô lăng, đang bất tỉnh, hoặc nói chính xác hơn là "ngủ mê man".


Nghe tiếng hô hấp khá thông thuận, không giống bị thương hơi thở nặng nề, Nhiếp Cửu La vô thức nhìn về phía ghế phó lái.


Con vịt bông không được may mắn như thế, rất rõ ràng thân thể nó không tương thích với dây đai an toàn, lúc va chạm xảy ra, nó đã rơi xuống gầm ghế, còn lộn đầu xuống, mông chổng lên trời.


Mà bên cạnh con vịt bông, có thứ gì đó đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại.


Nhiếp Cửu La ném hòn đá đi, đẩy túi khí an toàn ra, nghiêng người nhặt nó lên.


Đó là một ống kim tiêm dùng tay, nhưng không phải loại dùng một lần, đầu kim dày, thân ống chia độ được làm bằng thủy tinh bọc thép không gỉ, trong ống chia độ còn thừa hơn nửa lượng thuốc tiêm, hiện lên màu nâu nhạt sóng sánh.


Lại lật thân ống lại, nhìn thấy có con dấu bằng thép in trên mặt sau, thường thì các sản phẩm thép không gỉ được in dấu thì sẽ là logo thương hiệu hoặc là chữ "304" biểu thị chất lượng, nhưng con dấu bằng thép này là chữ "Hỏa" theo lối viết tiểu triện. Không biết lối viết tiểu triện cũng không sao, bởi vì chữ hỏa theo lối viết tiểu triện và chữ viết hiện đại cũng không khác biệt là mấy.


Lão Tiền hít một hơi lạnh: "Đây là... mai thúy à?"


Anh ta chưa từng nhìn thấy mai thúy, cũng chưa từng thấy cách sử dụng, chỉ từ trong tin tức báo đài biết đến cách dùng ống tiêm. Nhìn Viêm Thác hôn mê bất tỉnh, lại thấy Nhiếp Cửu La nhặt lấy ống tiêm xem xét cẩn thận, anh ta vô thức bắt đầu nghĩ theo chiều hướng xấu.


Nhiếp Cửu La có chút buồn cười, cô ra hiệu nhìn về phía kim tiêm: "Đường kính trong của nó hơn 1mm, dày như thế, rõ ràng không phải dùng cho người."


Nói xong, ánh mắt rơi vào sau gáy Viêm Thác, anh đang nằm sấp, đằng sau gáy có lỗ bị kim đâm không khó để nhận ra.


Nghe cô nói rất ra dáng, dường như còn khá chuyên nghiệp, lão Tiền bất giác thở phào một hơi, vừa định nói gì đó thì nghe Viêm Thác rên lên một tiếng, khó khăn ngẩng đầu lên.


Lão Tiền vừa bất ngờ vừa khẩn trương: "Cậu... cậu em, cậu không sao chứ? Ấy ấy, cậu đừng cử động lung tung..."


Dù sao đã có lão Tiền chăm sóc Viêm Thác tận tình rồi, Nhiếp Cửu La cũng lười đến tham gia náo nhiệt, cô rọi đèn ra phía ghế sau xe, ánh sáng bao trọn lấy chiếc vali nằm xiên xẹo.


Lời của lão Tiền văng vẳng bên tai, "Trong vali khẳng định có đồ đáng giá."


Có thể có giá trị bao nhiêu đây? Một vali đầy kim cương sao?


Cô liếc nhìn Viêm Thác, anh đang quay lưng về phía này, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, đầu rũ xuống ở giữa hai bả vai.


Lão Tiền gọi cô: "Cô Nhiếp, trên xe có nước không? Cậu ta... cứ mê man rối bời, thần chí không tỉnh táo, nếu uống chút nước có lẽ sẽ khá hơn."


Nhiếp Cửu La khom người nhìn vào xe, lướt nhìn quanh: "Không có..."


Chưa kịp nói xong thì trong lòng đột nhiên rét lạnh.


Xe là loại xe hộp liền cốp, vừa rồi cô đứng bên ngoài không nhìn thấy thùng xe đằng sau, còn hiện tại góc nhìn cô đã cao hơn, lại có ánh đèn, nên đã nhìn thấy rõ: thùng xe phía sau có một cái túi vải, hình dáng đường nét có chút bất thường.


Túi vải?


Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên hình ảnh: túi vải, ở thôn Hưng Ba Tử, Viêm Thác dùng sức ném nó vào thùng xe sau; đêm hôm trước, người đàn ông xấu xí đi từ phòng Tôn Chu ra, trên tay xách theo nó.


Là cùng một cái túi vải sao? Càng nhìn càng giống.


Tim cô đập thình thịch, lại nhanh chóng quay đầu nhìn Viêm Thác, may mà anh đang giơ tay chống trán, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.


Nhiếp Cửu La nhanh chóng leo vào ghế sau, lưng ghế sau rất cao, muốn nhoài người qua hơi khó, cô vịn chắc lưng ghế, dùng hết sức để cơ thể nghiêng về trước, đồng thời vươn cánh tay dài, cố gắng chạm tới dây khóa kéo của túi vải.


Một lần, hai lần, cơ bụng cơ eo của cô bị đau vì kéo căng. Khi cô cố gắng một lần nữa, cuối cùng dây khóa kéo vang lên một tiếng, túi được mở ra khoảng 10 cm.


Khuôn mặt tái nhợt không sức sống của Tôn Chu như đột nhiên nhảy ra, gục vào chỗ dây kéo được mở ra, ánh sáng chiếu vào, trắng toát, phù thủng lại trong suốt.


Da đầu Nhiếp Cửu La nổ tung, may mà vẫn có sự cảnh giác, nghe bên ngoài có động tĩnh, lập tức quay người.


Là Viêm Thác, anh đỡ đầu, lâng lâng đi về phía này, bên cạnh không thấy lão Tiền, cũng không biết đã đi đâu rồi.


Bây giờ kéo khóa lại cũng không kịp rồi, Nhiếp Cửu La giả vờ như không có gì xảy ra, đồng thời vô thức di chuyển cơ thể, định che tầm nhìn của Viêm Thác.


Viêm Thác bước đến bên xe, nhìn thấy bên trong có người liền cau mày: "Cô... là ai, lên xe của tôi làm gì?"


Nhiếp Cửu La cố nặn nụ cười: "Tôi đi tìm nước, tôi... bạn tôi đâu rồi?"


"Đi lấy nước rồi, trên xe tôi không có nước..."


Đang nói giữa chừng, anh đã bước một chân lên xe, vừa rướn người lên chui được nửa đường vào xe, cả cơ thể bỗng căng chặt.


Trạng thái "căng chặt" này, Nhiếp Cửu La cũng đã cảm nhận được.


Trong thoáng chốc anh đã tỉnh táo, thậm chí còn là cảnh giác, biến cố trước đó, tình huống nguy hiểm, bí mật trong xe, cái gì cũng đều nghĩ tới, cả người căng chặt như cung tên đã lên dây.


Anh ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Cửu La.


Bên ngoài xe rất yên tĩnh, lúc gió thổi qua, ruộng đay dại xào xạc, mùa hè đã đi qua nhưng vẫn có cảm giác "tiếng ồn của ve sầu càng làm khu rừng hiện rõ sự tĩnh mịch", ở ngoài xa, văng vẳng tiếng đóng mở cốp xe, nhất định là lão Tiền đang tìm nước.


Ánh mắt của Viêm Thác, khiến Nhiếp Cửu La nhớ đến loại chim ưng mình từng thấy, sắc bén, nguy hiểm, sâu không thấy đáy, nhưng lại bình tĩnh.


Cô thả lỏng những ngón tay đang cầm cán đèn pin, để cho ánh sáng nghiêng xuống, muốn giảm độ sáng trong xe, thấp đến mức Viêm Thác sẽ không chú ý được là khóa kéo của túi vải đang bị mở ra, dù trong lòng đã biết làm như thế cũng không có tác dụng gì.


Viêm Thác nói: "Tìm nước... Cũng tìm ở thùng xe đằng sau rồi à?"


Nhiếp Cửu La cười có chút cứng ngắc, mơ hồ đáp một tiếng.


Viêm Thác ý thức được tầm nhìn của bản thân đã bị che lại, nửa người dưới của anh bất động, đầu gối ấn vào ghế ngồi, chỉ nghiêng phần thân trên qua, mắt dời khỏi cô, dừng lại ở thùng xe khoảng hai giây, lại thu về.


Nhiếp Cửu La cũng không nói toạc ra: "Nếu anh đã không sao, vậy thì tôi không làm phiền nữa."


Cô đưa tay ra mở cửa hàng ghế sau, Viêm Thác đập một cái vào hộp đựng găng tay, nắp hộp bật mở, lộ ra một khẩu súng lục nằm nghiêng.


Anh rút súng ra, nhưng không chĩa vào cô, chỉ để rũ xuống bên người, lại hỏi cô: "Xưng hô với cô thế nào? Tôi họ Viêm, Viêm Thác."


"Tôi họ Nhiếp, Nhiếp Cửu La."


Viêm Thác gật đầu, chỉ về ghế phó lái: "Cô Nhiếp, nói chuyện một chút, đừng vội đi."


Đang nói thì nhìn thấy con vịt bông bị rơi, liền cúi người nhặt lấy, còn phủi phủi, rồi đặt cạnh kính chắn gió.


Đã nói tới như vậy rồi thì cũng không cần giả vờ nữa, Nhiếp Cửu La dứt khoát nói thẳng: "Anh Viêm, tôi không đi một mình, tài xế tôi thuê vẫn đang đợi ở ngoài."


Viêm Thác nhìn ra ngoài, có thể thấp thoáng thấy có bóng người xa gần giữa kẽ những cây đay, đang cẩn thận đi xuống sườn dốc, tiến về phía này.


"Một tài xế lái thuê, khổ cực lái xe một ngày cũng chẳng kiếm được mấy đồng, nếu cô muốn anh ta cũng giống như Tôn Chu rơi vào tay tôi, thì cứ cố mà kéo anh ta vào đi."


Nhiếp Cửu La trầm mặc một lát: "Anh muốn gì?"


Viêm Thác một lần nữa ra hiệu cho cô lên ghế phó lái: "Không phải nói rồi sao, nói chuyện, nói xong rồi thì coi như không có việc gì, nói không xong thì tính tiếp."


Muốn nói chuyện thì nói vậy, thay vì đợi Viêm Thác "mời" cô một cách thô lỗ, vẫn là cứ phối hợp một chút, giữ thể diện.


Nhiếp Cửu La hai tay vịn lấy ghế xe trước, trèo lên đằng trước ngồi xuống ghế phó lái.


Viêm Thác nhìn xuống dưới: "Tay trái, chéo xuống một chút."


Tư thế ngồi còn phải cầu kỳ như thế? Nhiếp Cửu La không nghĩ nhiều, đưa tay xuống, Viêm Thác đưa tay lấy ra xâu gì đó dưới ghế xe, rắc một tiếng, đã đeo còng vào tay cô.


Nhiếp Cửu La giật mình, giờ mới nhìn rõ ràng đó là một cái còng tay, ở đầu có sợi dây xích thép để chìm dưới đáy ghế, cô thử giật ra nhưng không được gì, đầu kia rõ ràng đã bị hàn chết.


Mà đây vẫn chưa xong, Viêm Thác tiếp tục gập người, từ dưới thảm lót sàn lại lôi ra thêm một cái: "Đưa chân qua đây."


Nhiếp Cửu La không lên tiếng, đưa chân qua.


Cô mang đôi bốt ngắn, ống quần cách đôi ủng cỡ một ngón tay, xuống nữa là mắt cá chân trắng mịn, Viêm Thác cảm thấy cứ thế còng vào thì không tiện lắm, muốn để cô tháo giày ra, do dự một chốc rồi bỏ qua, tiếp tục đeo còng vào.


Làm xong mọi thứ, anh ngồi thẳng dậy, chìa bàn tay về phía cô: "Điện thoại."


Nhiếp Cửu La rất phối hợp đưa điện thoại ra.


Viêm Thác lấy điện thoại đi, lại chỉ về phía lão Tiền đang đi đến: "Tìm cách đuổi tài xế của cô đi, phải hợp tình hợp lý, đừng làm anh ta nghi ngờ."


Cái này không phải đang nói đùa sao, Nhiếp Cửu La tức giận: "Đó là tài xế tôi thuê, chuyên phụ trách đưa đón tôi, anh ta phải đưa tôi về khách sạn, làm sao tôi đuổi khéo anh ta đi được?"


Viêm Thác lạnh lùng trả lời: "Đó là vấn đề của cô, cô không làm được vậy thì mời anh ta lên xe. Xe tôi chứa được hết, túi đựng người cũng đủ dùng."


Trong lòng Nhiếp Cửu La chửi một tiếng đờ mờ.


Quần què gì thế này!


Lão Tiền chạy hổn hển tới, trong tay còn cầm chai nước khoáng, khi đến gần có chút ngơ ngác: "Cậu em, cậu không sao chứ? Cô Nhiếp, cô... sao cô lại ngồi trên xe cậu ấy rồi?"


Nhiếp Cửu La nói: "Anh quay về đi, tôi đi xe anh ta."


Lão Tiền càng ngơ hơn: "Không phải, cô Nhiếp, tôi phải phụ trách đưa cô về khách sạn mà. Cô đi với cậu ấy, hai người quen nhau sao?"


Hai người nhìn không giống quen biết nhau, lúc Nhiếp Cửu La nhìn qua người ngồi ghế lái, biểu cảm rất bình thường. Nếu như đây là người bạn quen biết, sao lại không lộ ra vẻ thân thiết?


Nhiếp Cửu La cười cười, đưa tay ra ngoài cửa kính xe lấy chai nước, lại chỉ về phía Viêm Thác: "Anh thấy anh ta như thế nào?"


Cái gì là như thế nào? Lão Tiền đầu đầy chấm hỏi: "Có lẽ... không có gì đáng ngại, nhưng để chắc ăn thì vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra thử."


Nhiếp Cửu La ngắt lời anh ta: "Tôi đang hỏi về bề ngoài."


Lão Tiền líu lưỡi: "Hả?"


Vẻ bề ngoài đương nhiên là không có gì để chê, khuôn mặt và vóc dáng bày ra đó đấy thôi, nhưng đang yên đang lành sao tự dưng hỏi cái này.


Lão Tiền thành thật nói: "Nhìn cũng ổn."


Nhiếp Cửu La bình thản nói: "Tôi cũng thấy không tồi, vừa mới hỏi giá, cũng khá rẻ, tôi chuẩn bị bao anh ta mấy ngày, anh quay về trước đi, tiền xe cứ tính cho tôi, lúc nào cần dùng xe thì tôi lại tìm anh."


Vẻ mặt của lão Tiền cứ như vừa mới bị sét đánh.


Anh ta đã từng nghe giới trẻ hiện nay đời sống riêng tư khá là phóng túng, trong quán bar vừa nhìn nhau, đến tên còn chưa biết đã có thể thuê phòng, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, còn xung quanh anh ta mọi người đều tương đối bảo thủ, đột nhiên trong cuộc sống nhảy ra người như thế, nhất thời có chút không tiếp nhận được.


Hơn nữa ấn tượng của anh ta đối với cô Nhiếp khá tốt, xinh đẹp trẻ trung, có khí chất lại có tài, tính cách cũng tốt, nói chuyện nhã nhặn...


Thật không ngờ, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bên ngoài, người làm nghệ thuật quá đáng sợ rồi, trong khi anh ta đang bận cứu người thì cô đã móc nối làm những chuyện mờ ám như thế, còn đem lên mặt bàn tán gẫu, nói còn rất đương nhiên! Tất nhiên, cậu trai kia cũng chả phải thứ tốt đẹp gì, vừa mới bị tông xe, đi đường còn chưa vững đã nhận job rồi, để kiếm tiền sửa xe hay gì?


Đạo đức đang suy đồi, tới mức không còn giới hạn nữa rồi!


Việc nào ra việc đó, lão Tiền cố gắng không đưa cảm xúc cá nhân vào công việc, nhưng vẫn đặt sự an toàn cá nhân của khách hàng lên hàng đầu: "Vậy... Cô Nhiếp, như thế có phải không được an toàn hay không?"


Muốn tiêu tiền cũng phải đi đến tiệm lớn, chứ kiểu nhận job giữa đường thế này có mùi của quán ăn bên đường nhỉ.


Nhiếp Cửu La nói: "Không sao, tôi đã xem đánh giá rồi, bình luận tốt rất nhiều."


Còn có cả đánh giá?


Tam quan của lão Tiền tan vỡ, chuyện này còn có thể mở shop trên mạng? Còn có bình luận tốt? Quốc gia làm sao có thể cho phép vậy?


Trước khi rời đi, anh ta nhìn Viêm Thác như nhìn một con vịt*, trùng hợp là cũng nhìn thấy bên cạnh kính chắn gió trên xe cũng có một con vịt bông.


*Vịt là chỉ chai bao.


Anh ta có chút hiểu được.


Hẳn đó là biểu tượng nghề nghiệp, giống như Hồng Hoa Hội phản Thanh phục Minh trong phim truyền hình, vừa nhìn thấy đóa hoa đỏ thì đối phương đã biết đây là ai. Cô Nhiếp này xem ra chơi quen tay rồi, nếu không phải người trong nghề hay là tay chơi thực thụ, thật sự nhìn không ra nha.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...