CHƯƠNG 11
Trời đã hoàn toàn tối.
Trong xe bật đèn đọc sách ở phía trước, ánh sáng lạnh lẽo âm u, hơi ám màu xanh huỳnh quang, trên đường cao tốc thưa thớt xe qua lại, những thân cây đay dài mảnh túm tụm thành bụi dài dọc theo, bao bọc quanh xe, mang cảm giác vô cùng tách biệt.
Nhiếp Cửu La ngồi ở một bên, không lên tiếng cũng chẳng động đậy, chỉ thỉnh thoảng giơ tay ra, gẩy gẩy vào ren vít của chiếc vòng trên cổ tay trái, thân vòng va vào nhau, vang lên tiếng động rất nhỏ.
Âm thanh này đã thu hút sự chú ý của Viêm Thác, anh liếc nhìn Nhiếp Cửu La: "Cô làm nghề gì?"
-----------------------
Những tài xế bình thường đều là gấp rút lên đường, vội vàng đến đi, 80% đều sẽ không chú ý chỗ này có vụ va chạm xe, mà có chú ý thì cũng ít người rảnh rỗi chạy qua xem, dù có qua xem thì một là nhiệt tình, hai là ôm theo suy nghĩ xấu.
Lúc đầu Viêm Thác còn tưởng gặp được người nhiệt tình, giữ lại Nhiếp Cửu La là do cô đã nhìn thấy thứ không nên thấy, nhưng nghĩ lại, số lần người qua đường này xuất hiện cũng hơi nhiều rồi đấy.
Đặc biệt là sau khi anh bị tấn công, người đầu tiên tìm đến lại là cô, mà khi gặp nguy biểu hiện của cô cũng ngoài dự đoán. Lão Tiền tuy là do cô dùng cớ xua đi, nhưng nếu như không phải biểu hiện của cô tự nhiên, lão Tiền cũng sẽ không đi một cách sảng khoái như thế.
Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được cô có phải là con chó mà thôn Răng Cửa thả ra ngoài để truy đuổi anh không?
Nhiếp Cửu La nói: "Weibo trong điện thoại tôi, có xác nhận tên thật, cũng có wechat, đều ghi ở trên đó."
Cô cảm thấy Viêm Thác này, không phải là kẻ hung tàn cực ác: nếu là kẻ tàn nhẫn, sớm đã cho mỗi người một viên kẹo đồng, vứt xác vào cánh đồng đay dại rồi. Anh ta sẵn sàng thả lão Tiền đi, thật ra cũng đã phóng ra một tín hiệu tương đối ôn hòa.
Viêm Thác cầm lấy điện thoại, dùng mặt cô mở khóa, nhấn vào weibo xem.
Nhìn không ra, cô là nhà điêu khắc, còn có chút tiếng tăm, weibo có vài trăm ngàn fans, đây là weibo dành cho công việc, trưng bày tác phẩm, Viêm Thác là người ngoài ngành, cũng nhìn ra được tác phẩm của cô rất có phong cách riêng, trong nét tinh tế mang theo sự quyến rũ hại người, trong dịu dàng ngấm vào hơi thở lạnh lẽo, đường kiếm đi chếch hướng đúng mực.
Anh nhấn vào từng tấm hình xem, thi thoảng phóng to ra: "Đều là do cô làm à?"
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng.
Viêm Thác chần chừ một lúc, đột nhiên nắm lấy tay Nhiếp Cửu La.
Nhiếp Cửu La giật mình, vô thức rụt tay lại, nhưng đã chậm một bước, đầu ngón tay của Viêm Thác xoa vào lòng bàn tay cô, rồi qua đầu ngón tay, lực đạo rất nhẹ, tiếp xúc như có như không, nhưng lại khiến cẳng tay cô hơi có chút tê.
"Tay của cô không thô ráp, làm tượng đất sét là việc thủ công, ngón tay thường sẽ thô dày."
Nhiếp Cửu La hơi cuộn tay lại, che đi lòng bàn tay: "Chú ý chăm sóc bảo dưỡng, sẵn lòng chi tiền, tay muốn thô cũng không được."
Cái này cũng đúng, tay của phụ nữ là khuôn mặt thứ hai, những cô gái trẻ bây giờ nếu kinh tế cho phép, đều sẽ không keo kiệt trong việc bảo dưỡng.
Viêm Thác tiếp tục kéo weibo xem, điêu khắc là công việc cần kỹ năng, tác phẩm của cô không hề nhiều, chỉ kéo được hơn mười trang thì đã xem được hết weibo tới hai năm trước.
Có chứng nhận, có tác phẩm, căn bản không thể làm giả.
Anh nói: "Tác phẩm làm khá là đẹp."
Rồi thoát ra ngoài, lại nhấn vào wechat, Nhiếp Cửu La hơi chau mày, cảm thấy đời tư đã bị xâm phạm, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng chẳng có gì riêng tư.
Bạn tốt trên wechat của Nhiếp Cửu La không ít, đa phần là đối tác làm việc, cũng có quản gia, chuyển phát nhanh, chăm sóc da làm móng, Viêm Thác xem sơ qua, biết được không ít chuyện, ví dụ như cô có một người giúp việc sống chung tên là chị Lư, tin nhắn cuối cùng được gửi tới từ tuần trước, hỏi cô tôm gạo trắng nấu nước muối hay là xào; rồi trong sân vườn nhà cô trồng không ít cây và hoa, người làm vườn hai tuần đến một lần, xử lý mấy bệnh côn trùng trên lá mà người bình thường không ứng phó được; và cô có tác phẩm mà ba năm rồi vừa chưa hoàn thành, lão Thái, người phụ trách liên lạc oán giận, "Ba năm rồi, em không biết thẹn mà vẫn còn ngâm sao? Sinh con thì sinh lẹ đi, ba năm sinh ba bốn đứa."
Viêm Thác cảm thấy lão Thái này nói chuyện khá là nghiêm khắc, ba năm ba bốn đứa, hoàn toàn đã tính toán đến khả năng sinh đôi rồi.
Anh vừa định nói chuyện thì điện thoại khẽ rung lên, có một tin nhắn mới đến.
Không phải tin nhắn điện thoại hay là tin nhắn wechat, Viêm Thác thoát ra giao diện chính để xem, mới nhìn thấy cô vậy mà có app tên "Đọc xong là cháy", nhấn vào xem thì thấy người gửi tin tên "Đầu kia", tin nhắn có hình thức là một phong thư gấp lại, không hiển thị.
Nhiếp Cửu La cũng nhìn thấy, nhưng không lên tiếng.
Viêm Thác nhấn vào tin nhắn.
- Ngày thứ tám, bái lạy ba miếng bùa mạ vàng, bình an.
Sau mười giây, tin nhắn tự động bị đốt, trên màn hình là ngọn lửa hừng hực, thật đến mức dường như mũi cũng ngửi được mùi khói.
"Đây lại là ai?"
Nhiếp Cửu La nói: "Một người bạn."
"Bạn kiểu gì mà không thể liên lạc bình thường, phải dùng cách thức đọc xong là đốt cháy như thế này?"
Nhiếp Cửu La không tức giận, nhẫn rồi lại nhịn, quay qua Viêm Thác cười rạng rỡ: "Là bạn trai của tôi, có vợ rồi, cho nên thường ngày chúng tôi liên lạc rất cẩn thận, cố gắng không lưu lại lịch sử. Hai ngày nay anh ấy lên núi bái thần, được đại sư dắt đi bái lạy miếng bùa dát vàng cầu ban phước phát tài. Trong núi có nhiều tình huống phát sinh, tôi muốn anh ấy đều báo bình an cho tôi mỗi ngày. Anh Viêm, anh giữ tôi lại nói chuyện thì nói vào điểm chính đi, còn loại đời sống cá nhân như thế này, có phải cần được tôn trọng một chút không?"
Viêm Thác nhàn nhạt trả lời: "Cô chỉ cần nói một câu làm tiểu tam là tôi hiểu rồi, không cần giải thích kỹ càng như vậy."
Mẹ nó, không phải anh muốn giải thích sao, Nhiếp Cửu La trực tiếp hỏi: "Anh muốn nói chuyện, chuyện gì nên nói đều đã nói xong rồi, anh hài lòng rồi chứ? Tôi có thể đi được chưa?"
Viêm Thác bất động thanh sắc: "Cô Nhiếp, chúng ta không có ân oán gì, tôi cũng không muốn làm gì cô cả. Nhưng cô đã nhìn thấy thứ không nên thấy, để cô đi tôi không an tâm."
Nhiếp Cửu La nhanh chóng đáp lại: "Tôi chỉ là một người bình thường, không muốn vướng vào rắc rối. Cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy, sẽ không nói loạn ra bên ngoài."
"Cô lấy gì để chứng minh."
"Tôi có thể lập chứng từ."
Viêm Thác nói: "Lập chứng từ, nếu cô làm sai, chẳng lẽ tôi còn có thể đem ra tòa kiện cô sao?"
Xem ra lập chứng từ không dùng được, thề độc gì đó cũng bằng thừa, Nhiếp Cửu La ném trái bóng lại cho anh: "Vậy anh nghĩ thế nào?"
Viêm Thác hỏi này đáp nọ: "Cô Nhiếp, làm tượng điêu khắc phải tốn rất nhiều thời gian công sức đúng không?"
Nhiếp Cửu La không rõ dụng ý của anh, sao cũng được ừm một tiếng.
"Mất nửa năm cho một tác phẩm?"
"Xem tình hình ra sao, có thể dài có thể ngắn."
"Rất kiếm được tiền?"
Sao vậy, lẽ nào anh ta còn muốn làm nghề này sao?
"Cô Nhiếp, tôi cũng chưa nghĩ ra phải làm gì với cô. Hay là thế này, trước tiên cứ ở chỗ tôi, không làm chậm trễ công việc của cô, dù sao cũng chỉ là nặn tượng thôi mà, ở đâu mà chẳng làm được?"
Nhiếp Cửu La một lúc sau mới mở miệng: "Là muốn giam lỏng tôi?"
"Đừng nói lời khó nghe như thế, tượng cô nặn xong tôi sẽ mua, cô nhận đơn, kiếm được tiền. Tôi bao ăn bao ở còn trả thù lao cho cô, là cơm áo gạo tiền của cô, sao lại gọi là giam lỏng chứ."
Nhiếp Cửu La lời nói châm chọc: "Không thể liên lạc với bên ngoài?"
"Các cô làm sáng tạo, để tập trung vào công việc, không phải thường xuyên bế quan sao, không cần phải liên lạc, tránh bị phân tâm."
Nhiếp Cửu La tức đến mức suýt bật cười, cái tên họ Viêm này thật sự biết ăn nói quá nhỉ, lưỡi không xương trăm đường lắt léo, bắt cóc giam lỏng mà anh ta nói được thành thanh tao thoát tục như thế.
"Anh Nhiếp, con người tôi, dễ mời đến nhưng không dễ mời đi đâu."
"Không sao, tôi có tài tiễn người đi, nếu cô thích, tiễn đến Tây Phương* cũng không thành vấn đề."
*tiễn đi bán muối.
Cái câu "tiễn đến Tây Phương" cũng đã nói ra, cô nói thêm nữa thì rõ ràng là không biết điều rồi, hơn nữa vốn dĩ cũng không phải là cuộc đàm phán bình đẳng, Nhiếp Cửu La tựa lưng vào ghế, nhìn về phía trước tỏ ý chẳng quan tâm: "Súng trong tay anh, anh nói gì cũng được."
Viêm Thác liếc nhìn cô, góc nghiêng mặt của cô, tới đường nét khuôn mặt cũng đều viết ra câu sao cũng được, lông mi cô rất dài, dưới ánh sáng chập chờn từ đèn trên nóc xe, đầu lông mi tỏa sáng.
Mang theo cô là một sự phiền toái.
Nhưng với biểu hiện này, anh vẫn thật sự không dám mạo hiểm để cô đi.
---------------------------
Viêm Thác lái xe ra khỏi ruộng đay, đi quanh một vòng, rồi chọn một khách sạn gia đình.
Nhìn trúng nơi này là bởi vì vị trí của nó ở xa, và ế ẩm. Nói ế ẩm cũng là đã là cất nhắc nó rồi, căn bản chẳng có người khách nào: lúc lái xe vào, chỉ có con chó bị cột ở cửa sân sủa vài tiếng.
Khách sạn cũng thô sơ, sân rộng tự xây, đằng trước có cửa sắt, ba mặt còn lại là ba gian nhà trệt, ở giữa sân là chỗ dừng xe.
Viêm Thác muốn gian nằm trong góc.
Nhiếp Cửu La cả hành trình đều rất hợp tác: Nơi này không có điều kiện để cầu cứu, người duy nhất cô nhìn thấy là một ông lão hơn sáu mươi tuổi quản lý khách sạn, lưng còng, ho không ngừng. Người này chịu không nổi một đấm của Viêm Thác.
Viêm Thác đưa Nhiếp Cửu La vào phòng trước, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, rồi còng vào một ống nước thải dựng đứng ở góc phòng vệ sinh, lại leo lên đóng chặt cửa sổ thông gió ở trên cao, rồi mới quay về xe lấy hành lý.
Hành lý bình thường đều để trong phòng, nhưng có hai cái để vào phòng vệ sinh, một là cái túi vải đựng Tôn Chu, cái khác chính là vali luôn để ở hàng ghế sau xe.
Túi vải thì cũng dễ hiểu, dù sao bên trong có đựng người, nhưng vali kia sao cũng để vào đây rồi?
------------------------------
Khi Viêm Thác bước vào phòng vệ sinh một lần nữa, thì đã thay một bộ đồ khác. Nhiếp Cửu La ngồi dưới đất, bởi vì từ dưới nhìn lên, cảm thấy anh ta rất có cảm giác áp bức.
Đây không giống như là ăn mặc để chuẩn bị "rửa ráy rồi đi ngủ", Nhiếp Cửu La hỏi: "Muốn ra ngoài sao?"
Viêm Thác ừm một tiếng, mở vòi vốc nước rửa mặt, bệ rửa mặt rất nông, nước không ngừng tràn ra ngoài, sàn gạch vốn đã bẩn, giờ có thêm nước nhìn càng nhếch nhách.
Đầu óc Nhiếp Cửu La không ngừng chuyển động.
Người này muốn đi ra ngoài, tất nhiên là chuyện tốt, kẻ bắt cóc không ở đây, tỷ lệ con tin tự cứu mình sẽ lớn hơn, sợ là sợ anh ta tiêm cho cô bất tỉnh... Hay là đợi lúc anh ta cho cô dùng thuốc, cô cứ nói bản thân từ nhỏ đã dị ứng với thuốc gây mê, dùng bậy bạ sẽ nguy hiểm tới tính mạng?
Anh ta chưa chắc đã tin, nhưng cũng không dám không tin nhỉ? Dù sao cũng là một mạng người mà.
Tiếng nước dừng lại.
Viêm Thác rút khăn giấy ra vừa đi vừa lau tay, đi đến chỗ vali, dùng mũi giày gõ vào thành vali: "Tỉnh chưa?"
Đây là loại vali có khung vỏ cứng, không có khóa kéo, thiết kế khóa khung nhôm, mũi giày cứng khi gõ vào nghe ầm ầm.
Da đầu Nhiếp Cửu La tê dại.
Ý gì đây? Anh ta nói chuyện với cái vali, còn hỏi nó "tỉnh chưa", trong vali vậy mà chứa một người sao?
Cái tên đàn ông biến thái từ nhỏ khiếm khuyết tình thương này thật dữ dội, trong túi vải đựng một người, trong vali cũng đựng một người khác.
Im lặng một lát, trong vali truyền ra âm thanh loạt xoạt rất nhỏ, là tiếng móng tay cào vào thân vali.
Viêm Thác ngồi xổm xuống, vặn mật mã rồi mở vali ra.
Lần này, da đầu của Nhiếp Cửu La không chỉ tê dại, mà còn là co giật.
Vậy mà có một người đàn ông nằm trong vali, diện tích vali tuy rằng lớn, nhưng đối với một người đàn ông trưởng thành to lớn mà nói vẫn có chút chật chội. Nhiếp Cửu La không giải thích được làm sao hắn ta có thể ép cơ thể mình nằm trong đó. Da thịt hắn ta ép chặt vào bốn thành vali, cứng rắn đè ép hình dạng cơ thể người thành hình chữ nhật, đến nỗi giống như tan chảy rồi đông thành thạch, đầu không nằm chỗ đầu nên ở, chân cũng thế.
Gáy hắn ta hướng lên trên, mặt úp xuống dưới, trả lời ậm ừ.
Viêm Thác: "Tôi có việc phải đi ra ngoài, Tôn Chu, còn có cô gái này, anh phải trông cho cẩn thận, đừng để xảy ra sự cố."
Trong lòng Nhiếp Cửu La chìm xuống: Còn tưởng Viêm Thác một xử ba, trong vali lại là con tin khác, bây giờ xem ra là đồng bọn của anh ta.
Thật biết chơi, nhét đồng bọn vào vali, cô nhớ tới cảnh tối hôm trước lúc bản thân đang vẽ tốc ký ở sảnh khách sạn, thì Viêm Thác kéo vali đi vào.
Thì ra lúc đó trong vali kia có nhét một người đang cuộn tròn, chẳng trách phải để ở ghế sau xe, quả thật là "món đồ quý giá".
Tên kia lại ừm một tiếng, nhưng vẫn không động đậy.
Viêm Thác cau mày, đưa tay chạm vào vai hắn ta: "Anh tính cứ nằm trong vali không đi ra à?"
Không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào, thân hình tên kia phát run một trận, đầu liều mạng nhét vào góc vali.
Trong lòng Viêm Thác sinh nghi: "Răng Chó, ra ngoài nói chuyện."
Răng Chó lúng búng trả lời: "Cả đường xóc nảy, lại tung xe... Tôi khó chịu, muốn nghỉ ngơi một lát rồi đứng lên sau."
Viêm Thác không nói gì, anh ta nhìn chằm chằm vào gáy Răng Chó, trải qua một ngày bị nhét vào hộp, vali có chút tanh hôi.
Đợi một lát, anh giơ tay ra, chộp lấy phần thịt gáy Răng Chó, cứng rắn kéo đầu Răng Chó lên.
Trong đầu Nhiếp Cửu La ong lên một tiếng, suýt nữa là hét lên.
Cái tên Răng Chó này, chính là người đàn ông xấu xí mà cô nhìn thấy qua mắt mèo, nhưng hắn ta bây giờ đã khác trước đó. Hốc mắt trái của hắn ta đã bị chọc thành một lỗ đen đầy máu.
Nhận xét
Đăng nhận xét