Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 4

 CHƯƠNG 4


Buổi chiều, Nhiếp Cửu La đợi xe đến đón cô, mà chưa đợi được câu chuyện bắt thông dâm ở thôn làng được hạ màn, thì sự việc lại có bước ngoặc mới.


Nghe nói là người chồng kia đem người đến tìm anh ba đánh cho một trận, anh ba bị đánh tới mức phải quỳ xuống xin tha, lại gào thét ra một tình tiết quay ngoắt: Tối hôm đó hai người đã hẹn gặp riêng nhau, nhưng anh ta đợi mãi không thấy người phụ nữ đó đến, gọi điện thoại cũng không bắt máy, anh ta không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nhà người phụ nữ có việc, tạm thời lật kèo hẹn rồi.


Tóm tắt đơn giản chính là, vụ bắt kẻ thông dâm có xu hướng chuyển thành vụ án mất tích.


Về vụ án mất tích lại đi theo hướng thế nào, Nhiếp Cửu La không còn quan tâm nữa: Cô đối với con người và sự việc đều là "tò mò vừa phải, dừng lại đúng lúc", những cuốn tiểu thuyết, phim điện ảnh hay, đưa đến trước mắt cô thì cô sẽ xem, xem đến một nửa mà đột nhiên đứt gánh, cô cũng không nhớ nhung gì đến nữa.


Người tài xế mới đến tên là lão Tiền, tuổi khoảng 40, trên đường về anh ta thay mặt công ty du lịch nói lời xin lỗi với Nhiếp Cửu La lần nữa.


Đây là hành vi cá nhân của Tôn Chu, Nhiếp Cửu La trái lại cũng không muốn làm khó những người không liên quan: "Bên Tôn Chu đã liên lạc được chưa?"


Lão Tiền lúng túng đáp: "Vẫn chưa, điện thoại vẫn gọi được, chỉ là anh ta không nghe máy."


Lại lẩm bẩm nói, cái thằng nhìn to xác như thế, sao lại có thể bị dọa thành kẻ hèn nhát như vậy chứ.


Cái gọi là "thây ma", "quái vật", "biến thái cuồng giết người", đều là suy đoán chủ quan mang tính chế nhạo, xác suất thành sự  thật dù sao cũng chẳng cao, nghĩ tới nghĩ lui, thì khả năng lớn là kẻ thù đang tìm cách báo thù, hay là sòng bạc đòi nợ.


Nhiếp Cửu La hỏi: "Anh ta có phải đắc tội với ai rồi không, hay là nợ người khác tiền gì đó?"


Lão Tiền cẩn thận trả lời: "Cái này cũng khó nói."


Cũng phải, chỉ là đồng nghiệp bình thường, làm sao biết được đời sống cá nhân của người khác chứ.


--------------------------


Vốn Tôn Chu theo Nhiếp Cửu La ở chung một khách sạn, nhưng lão Tiền là tài xế "gần đó" được công ty du lịch cử đến, là người địa phương, có nơi ở trong huyện rồi, cho nên đưa Nhiếp Cửu La về đến khách sạn xong liền đi, nói là buổi tối nếu vẫn chưa liên hệ được với Tôn Chu, hành trình về sau sẽ do anh ta phụ trách.


Giờ vẫn còn sớm, Nhiếp Cửu La trở về phòng, lấy bút và tập vẽ ra, rất nhanh đã nhập tâm làm việc.


Tác phẩm tiếp theo của cô là chuẩn bị nặn một bức tượng ma nữ, đã phát thảo ra mấy bức, nhưng đều lỡ dở giữa chừng, nguyên nhân bỏ dở chỉ có một: đẹp thì có đẹp, nhưng chưa đủ ma mị.


Lần này cũng thế, khuôn mặt nhân vật mới có đường nét, nhưng cô đã không hài lòng, xem đi xem lại, cô vứt bút vẽ đi, dựa lưng vào ghế mà ngẩn người.


Giây tiếp theo, như nghĩ ra cái gì đó, lại nhanh chóng ngồi dậy, chuyển những bức hình đã chụp tại ngôi đền cũ nát ở thôn Hưng Ba Tử vào máy tính, rồi phóng to từng tấm để xem.


Ý định ban đầu của cô là muốn mượn những hình ảnh đó để cải thiện, kích thích linh cảm của cô, nhưng xem mãi xem mãi, bất giác bị lơ đãng.


Đền miếu chùa chiềng trong nước, các bức tượng ngồi ở trung tâm hoặc là chỗ tôn quý thông thường đều là tướng pháp trang nghiêm hoặc mặt mày hiền hậu, thỉnh thoảng có tướng mặt phẫn nộ, với mục đích là mượn bộ mặt hung ác để thanh trừ yêu ma quỷ quái - cực ít nơi thờ phụng tượng có nét ma mị.


Vả lại nhân vật được thờ cúng nhất định phải có lai lịch, ví như Thái Thượng Lão Quân, Cửu Thiên Huyền Nữ, Lã Tổ (Lã Động Tân), Nhị Lang, nhưng bức tượng trong ngôi đền cũ nát kia, dù cô đã đọc đã xem qua vô số, vậy mà vẫn nhận không ra đó là ai, lẽ nào là ma núi dã quỷ ở bản địa sao?


Đang suy nghĩ thì tiếng điện thoại vang lên, có tin nhắn gửi đến.


Nhiếp Cửu La nhấn vào một app tên là "Đọc xong là cháy", bên trong có một tin nhắn mới gửi qua dưới dạng phong thư, người gửi tin có biệt danh là "Đầu kia"


Nhấn đúp vào phong thư, nội dung trong đó hiện ra "Ngày thứ bảy, bình an", cùng lúc đó ở cuối dòng hiện ra đếm ngược mười giây trước khi tin nhắn tự hủy.


Mười giây trôi qua, một ngọn lửa mạnh bùng lên, trong nháy mắt nuốt trọn dòng chữ đó, sau khi chữ biến mất, còn có cả khói xám dần dần tan đi.


App bây giờ làm thật tinh xảo, Nhiếp Cửu La đang tính bỏ điện thoại xuống thì ngừng lại, sau khi dừng một chút thì cô gửi biển số xe của chiếc việt dã màu trắng kia đi, và ghi chú "Tra xem chủ của chiếc xe này có tiền án nào không, ví dụ như cờ bạc hay cho vay gì đó, tư liệu gửi vào mail cho tôi là được."


Nếu như không tìm được Tôn Chu nữa, bên phía cảnh sát sẽ sớm vào cuộc, cũng nhất định sẽ đến tìm cô hỏi chuyện, trực giác cho cô hay chủ chiếc xe có con vịt bông vàng kia không có mười phần đáng nghi thì cũng có ba phần kỳ lạ.


Bỏ điện thoại xuống, cô tiếp tục bận việc của mình, cho đến khi bụng réo lên vì đói không thể chịu được nữa, mới nghĩ đến việc đặt đồ ăn, đặt đồ ăn cũng rất khéo: 9h25 cô đặt đồ ăn, thêm năm phút nữa là tiệm người ta đã đóng cửa rồi.


Khoảng mười giờ, đồ đặt được giao đến, một hộp canh súp cá nồi đá, thêm một phần mì làm tay, Nhiếp Cửu La thu dọn bàn, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên cảm thấy tội lỗi: thức ăn làm từ bột mì rất dễ béo, cá nồi đá lại dầu mỡ cay nồng, trễ thế này bản thân lại ăn đồ dầu mỡ như thế.


Cô rót ly nước để bên, mỗi lần gắp món ăn đều sẽ nhúng qua nước cho trôi dầu mỡ, ăn như thế thì hương vị của món ăn đã bị phá hoại, tất nhiên rất khó để tận hưởng ham muốn ăn uống, nhưng trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu: so với một vóc dáng đẹp, thì mấy thứ này chỉ là thứ yếu.


Khi đã ăn no được bảy phần, Nhiếp Cửu La dừng đũa, hộp súp tuy lớn, nhưng chủ yếu là nước dùng, những gì nên gắp ăn thì đã gắp gần hết, bữa ăn này cũng không tính là lãng phí, vừa lúc đang dọn dẹp thì bức tường phía trước vang lên tiếng đập mạnh.


Âm thanh rất chắc, đủ thấy vụ va chạm của người ở phòng kế bên thực sự không hề nhẹ.


Ý nghĩ vừa nảy ra, Nhiếp Cửu La chợt nhận ra: Phòng kế bên là phòng cuối hành lang, là phòng Tôn Chu ở, phòng đã được đặt trọn hết cả hành trình, tiền phòng đã được trả trước, khách sạn không thể chuyển lại cho khách khác thuê.


Đây là... Tôn Chu trở về rồi?


Người này cứ thế trở về vậy à? Cũng không chào hỏi cô? Còn công ty du lịch nếu đã liên lạc được với Tôn Chu rồi, cũng phải gọi điện thoại cho cô nói rõ ràng tình huống chứ nhỉ?


Khách hàng là thượng đế cơ mà, khách hàng đã từng nổi nóng một lần rồi mà vẫn qua quýt như thế, xem ra người ta không biết vị khách hàng này có ý chí bất khuất đây mà.


Đồ ăn đặt về có mùi rất nặng, Nhiếp Cửu La dọn dẹp xong, buộc chặt túi đặt ngoài cửa, lúc xoay người về phòng, liếc nhìn cửa phòng kế bên, do dự một lát rồi đi qua gõ cửa.


Tôn Chu dù sao cũng bị thương rồi, máu chảy đầm đìa, về tình về lý, cô cũng nên hỏi thăm một chút.


Một lúc lâu sau, cửa mới mở ra.


Quả nhiên là Tôn Chu, anh ta mặc áo choàng tắm của khách sạn, trên đầu, mặt, vai, cánh tay, rất nhiều chỗ được băng bó, có lẽ là do bị thương, tinh thần uể oải, ánh mắt cũng dại ra, nhìn Nhiếp Cửu La một lúc rồi mới nói: "Ồ, cô Nhiếp."


Vẻ mặt đó giống như vừa nhớ ra trên thế giới này còn có cô vậy.


"Cô Nhiếp, sao cô quay về được vậy, gọi xe DiDi* sao?


*Giống grab bên mình


Nghe câu hỏi này có lẽ là anh ta chưa liên lạc lại với công ty du lịch, còn nữa, vậy mà vẫn quan tâm cô làm thế nào để trở về cơ đấy, thật là "cảm động".


"Anh chưa nhận điện thoại từ công ty du lịch à?"


Nhãn cầu của Tôn Chu lồi ra giống như mắt cá chết, nghĩ vài giây mới nói: "Điện thoại để trên xe, quên lấy lên rồi."


"Vậy anh nhanh đi lấy, bên công ty du lịch đang tìm anh đấy, có thể đã liên lạc với người nhà anh rồi, nếu anh cứ mất liên lạc như thế này, sợ là họ đã muốn báo cảnh sát luôn rồi."


Tôn Chu lại nghĩ ngợi, tựa như mới phản ứng được tính nghiêm trọng của sự việc: "Đúng vậy, tôi sẽ nhanh chóng đi lấy."


Trên miệng anh ta nói "nhanh chóng", nhưng tốc độ nói lại chẳng nhanh thêm một chút nào, cứ chậm rì rì, phản ứng cũng trì trệ, có chút lờ đờ, giống như con lười trong phim điện ảnh "Zootopia": người khác có thể phản ứng ngay lúc đó, còn anh ta phải dừng lại hai, ba giây.


Tôn Chu trước đây không phải như thế, chẳng lẽ đây là do sợ hãi mà bị PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương) rồi?


Nhiếp Cửu La không kìm được lại hỏi thêm vài câu: "Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Những vết thương của anh từ đâu mà có? Về sau anh lái xe đi đâu?"


Tôn Chu nói: "Vết thương à..."


Anh ta vẫn chậm rì, đưa tay sờ vào miếng gạc trên trán, động tác đó chậm đến mức Nhiếp Cửu La hận không thể giơ tay ra giúp anh ta chạm vào: Cô thật ra không tính là người nóng vội, thực tế là bởi vì Tôn Chu chậm như rùa bò, làm người khác gấp dùm.


"Bị chó hoang cắn... vừa cắn vừa cào... Tôi đi đến bệnh viện xử lý một chút, về sau... quá mệt, ở trên xe... ngủ một giấc."


Nhiếp Cửu La cạn lời, nghe anh ta nói xong một câu thật sự là bào mòn hết sức kiên nhẫn, hơn nữa anh ta còn "ngủ một giấc", thoải mái quá cơ, chắc anh ta đã hoàn toàn quên mất bản thân đã vứt bỏ khách hàng, còn suýt nữa là cán luôn khách hàng rồi nhỉ?


Cô kết thúc cuộc nói chuyện: "Vậy anh nhanh liên lạc với gia đình đi, nghỉ ngơi tốt nhé."


Trở về phòng, Nhiếp Cửu La ngồi vào bàn, vẫn cảm thấy cạn lời.


Trực giác cô nói rằng Tôn Chu có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến sự kỳ lạ đó: Dù sao cũng chỉ là mối quan hệ thuê mướn tạm thời lại lỏng lẻo, người trở về là tốt rồi, còn đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về sẽ xuất hiện phản ứng liên đới gì, giao cho những người bên cạnh anh ta tìm hiểu đi.


Bấm vào màn hình, một mail mới nhảy ra.


Là "Đầu kia" gửi đến, có lẽ đã tra được tư liệu về chủ chiếc xe việt dã màu trắng rồi, chỉ là Tôn Chu nếu là bị chó hoang cắn, vậy hiềm nghi của người đàn ông này cũng xem như giải trừ rồi.


Nhiếp Cửu La tiện tay ấn vào xem.


Khuôn mặt trùng khớp, quả nhiên là người đó, tên là Viêm Thác, người Tây An, sinh năm 1993, chưa kết hôn, tuân thủ pháp luật, không có bất kỳ tiền án nào, đứng tên không ít sản nghiệp, bao gồm một dãy cửa hàng trên con đường ở trung tâm thành phố.


Nhiếp Cửu La nghĩ trong lòng, nếu như đây là lập nghiệp từ bàn tay trắng, thì khá là có chút bản lĩnh đấy.


Lại xem tiếp, thì ra chủ yếu là có được ông bố tốt: bố Viêm Thác tên Viêm Hoàn Sơn, những năm đầu 90 thì ra biển, từng mở mỏ than, từng làm nhà thầu, đầu cơ cổ phiếu vào thời điểm thị trường vừa mới mở, mua tích trữ những ngôi nhà khi chúng còn rẻ, đơn giản ông là người thành đạt trong cuộc sống, trừ việc đã mất khi còn quá trẻ, lúc mất còn chưa đến bốn mươi tuổi.


Mẹ của Viêm Thác là Lâm Hỉ Nhu, vào những năm 90 khi Viêm Hoàn Sơn đang làm chủ thầu xây dựng thì xảy ra sự cố, bà bị tấm xi măng từ nhà chọc trời rơi xuống người nên đã bị bại liệt, não cũng bị tổn thương nặng, không còn nhận thức, nằm liệt giường cho đến hiện tại.


Nhiếp Cửu La đọc về sau, có chút thổn thức, theo dòng thời gian này, Viêm Thác đã "mất" mẹ khi còn nhỏ, vài năm sau đó để tang cha, tuổi còn nhỏ như thế lại phải bảo vệ khối sản nghiệp khiến người khác thèm thuồng, thật không biết làm thế nào mà có thể chịu đựng đi đến hiện tại, khó trách nhìn mặt anh ta là người ít cười. Không phải có câu tục ngữ đó sao, người may mắn cả đời được tuổi thơ chữa lành, kẻ bất hạnh dành cả đời để chữa lành tuổi thơ.


Nhưng việc của người qua đường, cứ để nó qua đi.


Nhiếp Cửu La đóng hộp thư, lại thử phác thảo một lần nữa, lần này không biết do ăn no có tinh thần, hay là từ trong bức ảnh có được linh cảm, làm việc vậy mà khá là suôn sẻ, từng nét được vẽ ra, bức tranh dần dần có chút mùi vị kia rồi.


Đang dần chìm vào cảnh đẹp, bức tường mà chiếc bàn đang kê sát vào, lại có thêm âm thanh trầm đục vang lên, lần này tuyệt đối không phải là tiếng người va vào cái gì gây ra: Nhiếp Cửu La trực giác cảm thấy âm thanh này có lẽ là do vật nặng va chạm mà gây ra, mà láng máng còn có tiếng thủy tinh vỡ.


Vừa phân tâm thì tay cũng trượt một đường, đường nét ở chiếc cổ của ma nữ đáng lẽ phải mỹ miều, lại trượt thành một đường xiên cứng còng.


Chuyện gì thế này? Tôn Chu muốn dỡ nhà à?


Nhiếp Cửu La ngồi một lát, càng nghĩ càng thấy sai sai, cô đứng dậy, đi về phía cửa, có lẽ trong lòng có dự cảm gì đó, bước chân càng lúc càng chậm, tới khi đến cửa, tay đã đặt lên tay nắm, lại rút về lại, rồi sau đó cẩn thận nhìn qua mắt mèo, xem động tĩnh bên ngoài.


So với góc nhìn bình thường, thì nhìn qua mắt mèo sẽ mở rộng ra hơn, bên ngoài khá yên ắng, đèn sáng trưng.


Nhiếp Cửu La thở phào, đang muốn dời mắt đi thì có một người tiến vào phạm vi của mắt mèo.


Đó là một người đàn ông cắt đầu đinh vuông giữa độ tuổi hai mươi, dáng người không cao, thân thể cực kỳ chắc khỏe, trong tay xách một túi vải nặng trĩu, hắn ta dường như rất cảnh giác, vừa đi vừa nhìn bốn phía, có một khoảnh khắc, khuôn mặt hắn vừa đúng lúc đối diện với góc nhìn của Nhiếp Cửu La.


Không cách nào hình dung vẻ ngoài của hắn ta, chốt lại là xấu, mà không phải xấu kiểu bình thường, mà là loại xấu bẩm sinh, kiểu bị bệnh, bị khiếm khuyết.


Hắn ta đi rất nhanh, chưa đến hai giây đã đi ra khỏi tầm nhìn mắt mèo.


Nhịp tim Nhiếp Cửu La dần dần tăng nhanh: người này đi từ bên trái qua, bên trái chính là phòng cuối hành lang, cửa phòng đối diện chưa mở, lẽ nào chính là... từ phòng Tôn Chu đi ra?


Nghĩ đến tiếng đập mạnh vào tường và tiếng thủy tinh vỡ vừa rồi, cô nghĩ kẻ này không giống là bạn của Tôn Chu.


Đoán chừng kẻ đó đã đi xa, Nhiếp Cửu La cẩn thận mở cửa ra.


Hành lang vắng lặng, từ phòng bên cạnh truyền đến âm thanh "tít tít", là âm báo cửa phòng vẫn chưa đóng.


Nhiếp Cửu La nhanh chóng đi qua, vẫn lịch sự gõ cửa phòng trước: "Tôn Chu? Tôi vào nhé?"


Không ai trả lời.


Nhiếp Cửu La đẩy cửa vào.


Đúng như cô dự liệu, trong phòng có chút bừa bãi, bàn nhỏ uống trà ở sát tường, miếng thủy tinh trên bàn thì vỡ vụn dưới đất, còn có một chiếc dép khách sạn nằm ngang trên sàn.


Tôn Chu không có ở đây, cũng không thấy trong phòng ngủ, phòng tắm.


Tia chớp sáng lên, trong đầu cô lóe lên hình ảnh chiếc túi vải nặng trĩu mà người đàn ông đầu đinh kia xách trên tay.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...