CHƯƠNG 5
Nhiếp Cửu La chưa vội về phòng, bước qua đống lộn xộn, chạy đến chiếc điện thoại để cạnh đầu giường, ấn số của quầy lễ tân.
Đầu bên kia vừa nghe máy, Nhiếp Cửu La hỏi nhanh: "Có một người đàn ông xách theo một túi vải lớn đi ra ngoài hay không? Túi vải lớn, một người đàn ông?"
Quầy lễ tân ngơ ngác: "Hả?"
"Có hay không?"
"Không có, không nhìn thấy."
Vậy thì vẫn còn chưa xuống dưới lầu? Nhiếp Cửu La an tâm hơn một chút: "Nếu như nhìn thấy, tôi không cần biết dùng phương pháp gì cũng phải lập tức cản hắn lại, hắn trộm đồ của tôi."
Để cho sự việc được chú trọng hơn, cô lại bổ sung thêm một câu: "Một trăm... Hơn vài trăm ngàn."
Quầy lễ tân rõ ràng đã bị sốc trước số tiền bị mất lớn như thế: "Được... được."
Nhiếp Cửu La vừa muốn cúp điện thoại, lại nghĩ đến cái gì đó: "Trừ sảnh lớn, khách sạn còn có lối ra khác không?"
"Có, còn có ba cửa sau."
Lòng Nhiếp Cửu La trùng xuống.
Tổng cộng có bốn cửa ra, xác suất chặn được kẻ kia chỉ có một phần bốn.
--------------------------------------
Cảnh sát gần mười hai giờ thì đến, một già một trẻ, thái độ khá khách khí, đầu tiên kiểm tra phòng của Tôn Chu, lại xem camera giám sát của khách sạn.
Phòng của Tôn Chu có đồ vật hư hại, nhưng không có dấu vết có người bị thương.
Camera của khách sạn chủ yếu được lắp đặt ở sảnh lớn, trong thang máy và lối vào thang máy, không có bất kỳ camera nào quay được người đàn ông đầu đinh xách túi vải lớn.
Tình hình trước mắt, không có chứng thực phạm tội, không có hành vi phạm tội gây nguy hiểm cho xã hội, chỉ dựa vào hoài nghi thì không thể lập án, viên cảnh sát già để cho Nhiếp Cửu La viết đăng ký báo cảnh sát, cố gắng giải thích tình huống, ghi lại thông tin liên lạc, tạm gác lại để tiếp tục theo dõi.
Nhiếp Cửu La cũng là lần đầu tiên trong đời đi báo cảnh sát, không có kinh nghiệm gì, mắt thấy kết thúc như thế, không nhịn được hỏi một câu: "Bên pháp chứng của các anh... không cần thu thập dấu vân tay, bằng chứng gì sao?"
Viên cảnh sát già cười bất lực, viên cảnh sát trẻ thì rất nhiệt tình: "Cô đã xem phim Hongkong đúng không, chúng ta bên này không có cái gọi là pháp chứng, là bộ phận kỹ thuật hình sự, phụ trách điều tra hiện trường phạm tội."
Nhiếp Cửu La cũng hiểu đại khái: người ta thuộc "hình sự", chịu trách nhiệm về "hiện trường tội phạm", chuyện của Tôn Chu, có thể coi là một "vụ án" hay không còn chưa nói chắc.
Lúc điền đơn, viên cảnh sát trẻ lại giải thích cho cô những điều cần xem xét trước mắt: Tôn Chu hiện tại cũng chưa được tính là "mất tích", lỡ như ngày mai anh ta tự trở về thì sao? Đồ vật hư hại không có nghĩa là bị bắt cóc bằng bạo lực, lỡ như anh ta chủ động phối hợp, tự nguyện chui vào túi vải chơi trò "mất tích" thì sao?
Có quá nhiều khả năng, trước khi có tình huống mới phát sinh, đây chỉ là "biên bản cảnh sát tới hiện trường", họ cũng chỉ có thể để ý thêm, tiếp tục theo dõi về sau.
Anh ta nói như thế, Nhiếp Cửu La cũng có chút không xác định: từ sớm trước đó cô đã từng đoán rằng Tôn Chu bị sòng bạc đòi nợ, có lẽ nào Tôn Chu vì để trốn tránh mà liên thủ với bạn bè diễn cảnh này?
Kệ thôi chứ, dù sao việc nên làm cô đã làm rồi.
Sau khi điền xong mẫu đơn, viên cảnh sát già nhìn lướt một lần: "Cô làm nghề điêu khắc à? Là thuộc kiểu chuyên ngành mỹ thuật sao?"
Cũng xem như là thuộc về ngành đó, Nhiếp Cửu La gật đầu.
"Vậy cô biết vẽ đúng không? Cái này hình như là kỹ năng cơ bản? Camera không quay được gì cả, cô đã nhìn qua mặt người đó rồi, có thể vẽ đại khái được không?"
Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, Nhiếp Cửu La mượn giấy từ quầy lễ tân, bắt đầu ký họa, lúc vẽ gần xong, nghe thấy tiếng bánh xe vali từ cửa truyền đến.
Muộn như vậy, còn có người nhận phòng vào ở sao, Nhiếp Cửu La không ngừng tay, hơi nhướng mắt lên, liếc nhìn về phía cửa.
Vậy mà là Viêm Thác kia.
Nhưng cũng không có gì kỳ lạ, cái huyện thành này không lớn, khách có tiền từ nơi khác đến, phần lớn đều chọn khách sạn này.
Nửa đêm canh ba, hai viên cảnh sát đang bảo vệ một cô gái trẻ vẽ tranh trong đại sảnh, cảnh tượng này không thể nào không thu hút sự chú ý, Viêm Thác nhìn qua một chút, nhưng anh dường như chẳng tò mò gì, rất nhanh thu ánh mắt về, đi thẳng tới quầy lễ tân.
Nhiếp Cửu La chỉ hai ba nét là vẽ xong bức chân dung, đưa cho viên cảnh sát già.
Viên cảnh sát già không nhịn được mà ồ một tiếng: bức chân dung này vẽ thật tuyệt, quan trọng hơn là, người này trông có "đặc điểm", tương đối dễ nhận ra. Bởi vì lý do nghề nghiệp, ông sợ nhất là "mặt phổ thông", những bức chân dung truy nã được gửi đi, cũng một đi không trở lại, cho dù quần chúng nhân dân có nhiệt tình đến đâu cũng nhận không ra được người.
Ông cầm bức vẽ đi đến chỗ lễ tân, để khách sạn sao chép giữ lại một bản cho nhân viên phòng khách, phòng bếp cùng bên phía bảo vệ đều xác nhận lại, có ấn tượng gì với khuôn mặt này không.
Nhân viên phục vụ đang giúp Viêm Thác làm thủ tục nhận phòng, nhưng cũng không thể lơ là với cảnh sát, nhanh chóng đưa tay nhận lấy, và cũng giống như viên cảnh sát già, phản ứng đầu tiên của cô ta cũng là bức tranh này vẽ đẹp thật: "Thật giỏi, chưa tới mười phút mà đã vẽ ra được."
Viên cảnh sát già cười: "Người ta là dân chuyên, có bản lĩnh."
Viêm Thác nhìn về phía bức tranh, vẽ rất tốt, khuôn mặt quá sống động, thần thái đặc điểm đều nắm bắt rất đúng.
Tuy nói là cảnh sát chịu trách nhiệm, nhưng nửa đêm cảnh sát tới hiện trường cũng khá là vất vả, Nhiếp Cửu La tiễn hai người họ đến cửa khách sạn rồi mới quay người về phòng, cách đó vài mét, cô nhìn thấy Viêm Thác đang đợi thang máy.
Nhiếp Cửu La đi qua đó, cùng chờ thang máy.
Thang may tới, vì lịch sự, Nhiếp Cửu La nghiêng người nhường cho người có hành lý vào trước, chờ đến khi cô đi vào, muốn ấn số tầng, tay vừa đưa ra lại đặt xuống.
Anh ta đã ấn rồi, cũng ở lầu bốn.
Nhiếp Cửu La đứng sang một bên, giữ khoảng cách xã hội với anh ta, sau đó nhìn vào cửa thang máy, chỉ đợi cửa mở là cô sải bước ra ngoài.
Trên cánh cửa làm bằng thép của thang máy, thấp thoáng phản chiếu hình dáng của hai người, nhìn ra được Viêm Thác không chút hứng thú nào với người đi cùng, một lòng chỉ muốn trở về phòng.
Anh ta đi đến cánh đồng ngô ở thôn Hưng Ba Tử làm gì nhỉ? Trộm ngô sao? Còn con vịt bông màu vàng của anh ta đâu? Sao lại không mang theo? Để người ta một mình qua đêm trong xe vậy à.
Cơn buồn ngủ dâng lên, Nhiếp Cửu La cúi đầu che miệng ngáp một cái.
Chính là lúc này, Viêm Thác nhanh chóng quay sang nhìn cô.
Thang máy vừa đến tầng, Nhiếp Cửu La bước ra trước, Viêm Thác theo sau: phòng của anh ta và Nhiếp Cửu La thật ra ở hai hướng khác nhau, nhưng anh không vội về phòng. Anh đứng trước cửa thang máy, mắt dõi theo Nhiếp Cửu La, cho đến khi nhìn rõ căn phòng cô đang ở, là căn phòng áp chót bên trái hành lang.
----------------------------------
Sau khi Nhiếp Cửu La trở về phòng, nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường, nhưng cũng không vội tắt đèn ngủ, cô cầm túi đựng văn phòng phẩm tới đầu giường, lấy ra một cây bút và một mảnh giấy dài, trầm ngâm một lúc, bắt đầu viết.
Tổng cộng viết ba dòng.
1. Tôn Chu ban ngày bị chó cắn bị thương, buổi tối bị người nhét vào trong túi vải mang đi, đã báo cảnh sát.
2. Thôn Hưng Ba Tử có một người phụ nữ nghi ngờ đã bị mất tích.
3. Hai lần gặp người đàn ông có tên Viêm Thác, trên ghế phó lái của xe anh ta có một con vịt bông lông vàng ngồi đó.
Cuối cùng cô viết xuống ngày tháng năm, viết xong gấp mảnh giấy hai ba lần, mảnh giấy dài biến thành ngôi sao lập thể, cô nheo mắt nhắm vào chiếc hộp cách đó không xa rồi ném vào.
Cô viết những điều này không phải để phân tích: cô có thói quen viết tất cả những chuyện có ấn tượng hoặc là mới lạ xảy ra trong ngày, gấp thành ngôi sao rồi giữ lại. Người khác gấp là ngôi sao may mắn, đa phần để ước nguyện, còn cô dùng nó thành viết nhật ký.
Một ngày một cái, chỉ vài chữ là xong, một năm là có ba trăm sáu lăm cái, còn có khả năng kiên trì hơn là viết nhật ký, trong nhà đã giữ hai hộp lớn rồi, nhiều năm trôi qua, cũng chỉ tích trữ được hai hộp lớn mà thôi, năm tháng thật dày nặng, mà cũng thật đơn bạc.
Lúc buồn chán, cô sẽ mở hộp, tùy tay lấy ra một cái, mở ra một ngày nào đó trong quá khứ, thử gặp lại quá khứ. Có lúc những việc viết trên giấy cô vẫn còn có ấn tượng; nhưng đa phần sớm đã quên sạch rồi.
Đến miền nam Thiểm Tây ngày thứ bảy, trong hộp đã có bảy ngôi sao.
---------------------
Nhiếp Cửu La ấn tắt đèn, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Mở mắt ra lần nữa, cô cảm giác mình đã ngủ rất lâu rất lâu rồi, trong phòng vẫn một mảnh tối đen, mò lấy điện thoại xem thì mới ngủ được hai tiếng.
Cô nằm một lúc, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ban ngày có quầng sáng mặt trời thì đêm sẽ có mưa, người xưa thật thần kỳ, quả nhiên đã có mưa.
Dù sao cũng không ngủ được nữa, Nhiếp Cửu La thức cả đêm, lúc trở về cô mở rèm cửa sổ đối diện giường lớn, sau đó lại nằm xuống.
Đây là thói quen của cô, khi mất ngủ thích "nhìn ra ngoài cửa sổ", trong phòng tối tăm, nhưng bên ngoài sẽ luôn có thấp thoáng ánh sáng, trong tối ngoài sáng, con người sẽ có cảm giác an toàn lạ thường, giống như chứa một con mắt thần bí, thăm dò thế giới bên ngoài. Rất nhiều linh cảm sáng tạo chính là đến từ lúc cô "thăm dò" như thế này.
Trời đã mưa một trận, trên cửa sổ đầy những giọt nước và vệt nước mưa lộn xộn, những vệt nước này chứa đầy ánh đèn đến từ những biển hiệu xa gần ở khắp mọi nơi, giống như giấc mộng treo trên cửa sổ, rực rỡ mà lại sến sẩm.
Tâm trí cô lại quay về tác phẩm trước mắt.
Ma nữ.
Ma nữ, hẳn là lén lút rình rập trong bóng tối, mặt mày và cử động cơ thể có lẽ quỷ dị, ăn nhiều đầu người cũng quá tượng trưng và đẫm máu rồi, trong văn học có cái gọi là "không cần viết một chữ cũng có thể phong lưu" (mang ý nghĩa sáng tạo văn học phải đòi hỏi có hàm ý sâu xa), điêu khắc cũng nên đơn giản hóa như thế...
Đang nghĩ thì ở bên ngoài, dọc theo mép cửa sổ, xuất hiện một bóng đen ngo ngoe.
Nhiếp Cửu La không để ý, nhìn ra ngoài cửa sổ vào ban đêm nhiều rồi, luôn sẽ có những việc như thế xảy ra: có lúc là chim, lúc là mèo hoang, còn có một lần, cô đi tìm cảm hứng ở cao nguyên gần đó, buổi tối ở lại trên đồng cỏ, nửa đêm ngoài cửa sổ có một con macmot đứng run rẩy.
Nhưng lại qua một lúc, cô không cách nào lờ đi cái bóng đen đó nữa: bóng đen đang bò lên, không phải là mèo cũng không phải chim, bộ phận đang ngo ngoe đằng trước là đầu người, ở dưới là vai và cánh tay.
Vậy mà là người thật sao?
Nhiếp Cửu La nằm bất động, tim không ngừng đập điên cuồng: Đây là lầu bốn đó, bò lên cửa sổ dựng đứng, bất kể là muốn làm trộm hay là hành hung người, trận đấu này có phải là quá lớn rồi không? Hơn nữa, đánh giá bằng mắt thường thì trên người hắn không có dây treo, trên tay hình như cũng không có dụng cụ để leo lên nào như cây giác hút, leo trên tường dựng đứng, làm sao có thể làm được vậy?
Lẽ nào khách sạn này có một nhân vật trọng yếu nào đó ở, đối thủ tốn công tốn sức mời chuyên gia đến, định nửa đêm vào đánh cắp bí mật?
Lại qua thêm mấy giây, đầu óc Nhiếp Cửu La lạnh buốt.
Bóng đen đó dừng lại trước cửa sổ phòng cô, phần lớn cơ thể làm tổ ở đó, thành một hình thù kỳ lạ.
Từ cửa sổ truyền đến âm thanh ấn và mài lạch cạch, rất rõ ràng, kẻ ấy đang thử mở cửa sổ.
Nửa đêm ngoài cửa sổ có người đi ngang qua tuy rằng giật gân, nhưng chỉ cần người đó không phải đến vì mình, cũng chỉ là một hồi kinh hoàng mà thôi, nhưng nếu đến vì mình thì là một chuyện khác.
Huống hồ cửa sổ tầng cao của khách sạn là loại bật mở phổ thông nhất, dễ cạy ra.
Đến vì cô sao? Gần đây cô có đắc tội với ai sao? Cô có kẻ thù nhiều năm âm hồn bất tán à? Trên người cô mang theo bảo vật gì khiến người khác thèm thuồng à?
Không có, đều không có mà, bảy hôm trước cô mới đến đây, trước đó đã hơn mười năm cô chưa từng đến miền nam Thiểm Tây.
Trong một chốc Nhiếp Cửu La muốn bật đèn lên, nhưng suy nghĩ lại: mở đèn thì quá dễ dàng đánh rắn động cỏ rồi, kẻ ấy ở bên ngoài cửa sổ, đèn bật lên trong nháy mắt sẽ trốn mất, đến lúc đó cô muốn làm rõ lai lịch và dụng ý của hắn thì khó rồi.
Cứ để hắn vào phòng, vào phòng rồi thì dễ xử lý.
Nhiếp Cửu La giấu đi hơi thở, mượn bóng tối bao phủ trong phòng, cố gắng nhẹ nhàng di chuyển chạm đến tủ đầu giường, muốn tìm thứ gì đó phòng vệ.
Rất nhanh, đầu ngón tay nhặt lên cây bút chì, lại lấy thêm một cái gọt bút chì.
Cô lặng lẽ thu tay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cục đen ngoài cửa sổ, đồng thời dùng tấm chăn ở mạn giường che người lại, đưa đầu bút chì vào lưỡi dao gọt, chầm chậm vặn tay.
Cô đã dùng đồ gọt bút chì không biết bao nhiêu lần, không cần nhìn cũng có thể đại khái cảm giác được những mảnh gỗ mỏng chậm rãi bong ra từng lớp một, nhẹ nhàng rơi xuống đất, và độ sắc nhọn của đầu bút chì.
Cửa sổ đã được mở, tiếng mưa lập tức trở nên rõ ràng, hơi ẩm lạnh lẽo rất nhanh ùa vào khắp căn phòng, xua đi cảm giác ấm áp lại ngột ngạt.
Sợ ánh sáng trong mắt sẽ khiến kẻ ấy cảnh giác, Nhiếp Cửu La nhắm hờ đôi mắt, tập trung sức lực lắng nghe động tĩnh xung quanh, sau lưng đã đổ lớp mồ hôi.
Cô cảm thấy kẻ này quả thật là đến vì cô.
Không sai, dù cho đã nhắm mắt lại, cô cũng có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ nhoi giữa ánh sáng và bóng tối trước mắt. Kẻ ấy đã đứng ở đầu giường và nhìn cô.
Không phải vì tiền tài, kẻ này đối với tài vật không hứng thú, vậy thì vì cái gì, cướp sắc sao? Vẻ đẹp của cô, vào thời cấp hai và cấp ba quả thật đã thu hút vài cậu học sinh trèo tường, nhưng những bức tường ấy cao nhất cũng chưa tới hai mét.
Yết hầu của cô truyền đến cảm giác thô ráp, đó là bàn tay to lớn thô cứng của tên đàn ông ấy, tay đưa lên bóp gần như quá nửa cổ của cô.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Nhiếp Cửu La, cô gần như hiểu rõ trong nháy mắt.
Kẻ này muốn giết cô!
Nhiếp Cửu La cực kỳ tức giận, cô là người tuân thủ pháp luật như thế, đã đắc tội với ai chứ? Vừa tới đã muốn giết ngay?
Nếu mày đến trộm tiền, tao la lên gọi người là được.
Nếu mày muốn cướp sắc, tao sẽ chọc vài lỗ trên người mày.
Nhưng nếu mày muốn giết tao...
Ngay lúc bàn tay to lớn đó chuẩn bị dùng lực siết chặt, cô bất thình lình mở mắt, nhanh chóng giơ tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, lấy cây bút chì gần như đã thấm ướt mồ hôi mạnh mẽ đâm vào mắt trái kẻ ấy.
Nhận xét
Đăng nhận xét