CHƯƠNG 6
Người đàn ông ấy lùi về sau hai bước, bịt mắt kêu thảm, Nhiếp Cửu La cũng không để ý tới hắn, lăn về phía đầu giường bật đèn lên.
Đèn vừa bật sáng, cửa sổ truyền đến tiếng kính vỡ do va đập, cô vội quay đầu thì hắn đã lao ra khung cửa sổ đang mở, sức lực quá lớn nên đâm vỡ cả kính cửa sổ kế bên.
Nhiếp Cửu La lao đến cửa sổ, nhìn xuống bên dưới trước: dù sao cũng là nhảy ra ngoài cửa sổ, thường thì sẽ té đập xuống dưới đất.
Tuy nhiên, trừ tiếng kính vỡ lác đác ra, không hề có tiếng vật nặng rơi xuống đất như trong dự đoán, cô thay đổi suy nghĩ, lại lập tức ngẩng đầu lên, thấp thoáng nhìn thấy có bóng đen quét qua mép tầng trên cùng, sau đó cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Toàn bộ quá trình, từ cực kỳ ồn ào hỗn loạn cho đến tĩnh lặng dị thường, chưa đến hai phút, tiếng kính vỡ tuy rất chói tai, nhưng bởi vì quả thật đã quá khuya, những người khách những phòng sát bên đều đang ngủ say, cũng không có ai bị đánh thức.
Nhiếp Cửu La đứng bên cạnh cửa sổ, gió từ cửa sổ theo những lỗ hổng tràn vào, dần dần lạnh lẽo, nhưng cô lại đổ mồ hôi cả người, chợt cô phản ứng ngay, nhanh chóng đi đến đầu giường tắt đèn: Vẫn là núp trong bóng tối thì an toàn hơn, trong phòng mở đèn sáng, rất dễ cho người khác thăm dò, nhất cử nhất động đều sẽ bị phát hiện.
Sau đó cô ngồi xuống đất quay lưng vào tường có cửa sổ, mở điện thoại vào app "Đọc xong là cháy", gửi tin nhắn cho "Đầu kia".
Nhiếp Cửu La: Bên chỗ tôi xảy ra chuyện, liên lạc bằng điện thoại.
Ở dòng cuối vẫn là thông tin đếm ngược mười giây sẽ tự hủy, Nhiếp Cửu La nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn từng ô chữ bị ngọn lửa nuốt chửng, bây giờ là nửa đêm, cô cũng không hy vọng đối phương có thể trả lời ngay.
Thế nhưng chỉ chưa đến một phút, tiếng điện thoại vang lên, cuộc gọi đã kết nối, đầu kia truyền đến thanh âm dịu dàng và trầm tĩnh của Hình Thâm: "A La."
Nhiếp Cửu La cố gắng hết sức lời ít ý nhiều kể lại câu chuyện: "Kẻ kia bị thương nặng như thế, không thể nào không đến bệnh viện để xử lý, các anh thường xuyên ở miền nam Thiểm Tây, tôi muốn anh tìm người giúp nghe ngóng một chút, bệnh viện nào từng nhận người bị thương như thế, đối phương là ai."
Hình Thâm nói: "Đừng cúp điện thoại, anh đi sắp xếp trước."
Đến tận lúc này, Nhiếp Cửu La mới thở một hơi dài, đôi mắt của cô gần như đã thích ứng với bóng tối trong phòng, cô đứng dậy đi đến phía trước tủ và mở chai nước khoáng, ừng ực uống hết nửa chai.
Qua một lúc, trong ống nghe lại truyền đến giọng của Hình Thâm: "A La?"
Nhiếp Cửu La bỏ chai nước xuống: "Nói."
"Đâm vào cửa sổ xông ra ngoài, không bị ngã xuống, còn có thể lập tức leo lên tầng trên cùng, người bình thường... không làm được nhỉ?"
Lời này nói thật uyển chuyển, Nhiếp Cửu La nói: "Tôi cảm thấy con người không thể làm được."
Giọng Hình Thâm rất nghiêm khắc: "Vậy cũng không chắc, đã trải qua huấn luyện với cao thủ võ lâm cũng có thể. Đối phương là ai, có phương hướng nghi ngờ gì không?"
"Không."
Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Tôi là người bình thường, nghề nghiệp của tôi, không có khả năng dẫn tới một đối thủ đòi mạng như thế."
Giọng cô nhấn mạnh khi nói ba chữ "người bình thường".
Hình Thâm: "Em gần đây có phải đã đắc tội với người nào không?"
Có thể đắc tội ai chứ, cô đối nhân xử thế ôn hòa như thế, dù cho đối đãi với người khác không đủ nhiệt tình, cũng tuyệt đối chu đáo về phép lịch sự, Nhiếp Cửu La không vui nói: "Đã khiếu nại với công ty du lịch, nhưng với chút việc đó, tôi cảm thấy họ sẽ không tới mức thế này đâu."
Hoặc là có liên quan tới bức chân dung cô đã vẽ cho cảnh sát chăng? Nhưng Nhiếp Cửu La lười đi kể lại quá trình với Hình Thâm, hơn nữa, nếu bức tranh còn chưa tung ra, giết cô thì cũng coi như miễn cưỡng hợp lý, nhưng tranh cũng đã đưa ra rồi, còn tới giết cô, mục đích là gì?
Hình Thâm cũng không có manh mối: "Em cứ thế thả hắn vào phòng, quá nguy hiểm rồi."
"Nếu kẻ này muốn giết tôi, lần này không thành vẫn sẽ có lần sau, cứ dây dưa như thế, không bằng giải quyết trong một lần."
Hình Thâm vẫn cảm thấy không dưng có người xông đến muốn giết cô, việc này quá phi lý rồi: "Lẽ nào chỉ là ngẫu nhiên gây án? Vừa hay chọn trúng em?"
Vừa hay chọn trúng...
Nhiếp Cửu La cười lạnh: "Vậy tôi cũng quá xui xẻo rồi nhỉ."
Mấy trò bốc thăm xổ xố, sao lại không thấy cô có may mắn như thế.
Hình Thâm cười: "Là hắn xui xẻo, mù luôn con mắt. Nhưng A La, đâm mù con mắt người ta, em đã kết thù lớn rồi đấy, anh sợ về sau em sẽ tiếp tục gặp phiền phức."
Nhiếp Cửu La nói: "Phòng vệ chính đáng."
Cô một chút cũng không hối hận vì đã dùng bút chì đâm đúng chỗ: đối phương đến để lấy mạng cô, cô còn khách khí cái gì?
Hơn nữa, nghĩ thôi cũng sợ, nếu như lúc đó cô không tỉnh dậy đúng lúc thì...
Hình Thâm nói: "Bây giờ đoán gì cũng không ra, trước tiên cứ nghe ngóng đã rồi nói tiếp."
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng, đang tính cúp điện thoại, lại nghĩ đến cái gì đó: "Trả lời tin nhắn của tôi nhanh như thế, đã trễ thế này còn chưa ngủ?"
Hình Thâm: "Mọi người đang bàn chuyện đây... Cũng thật kỳ lạ, lần này vào núi, liên tục gặp được hai căn lều trống."
Nhiếp Cửu La trái lại không nghĩ như thế: "Trong núi có căn lều trống không phải là chuyện bình thường sao?"
Có một số người vào leo núi rồi cắm trại trong đó, lúc tháo trại vì ngại phiền phức nên đã bỏ lều lại, trừ việc không bảo vệ môi trường ra, hình như cũng không có gì to tát. Nghĩ về hướng tốt, còn thuận tiện cho người đến sau, có chút ý vị "Đời trước trồng cây, đời sau hưởng bóng mát."
Hình Thâm giải thích: "Không phải, em hiểu lầm ý anh rồi, lều trống mà anh nói là chỉ không có người. Tất cả trang bị vật dụng trong lều, thậm chí cả trang phục để thay đều còn đó, và còn được xếp gọn gàng chỉnh tề, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng ai. Từ các dấu vết ở đó cho thấy đã vài ngày không thấy người nữa rồi."
Nhiếp Cửu La nghĩ ngợi: "Hoặc là bị thú rừng kéo đi, hoặc là trong rừng có kẻ cuồng giết người đang lang thang?"
Câu nói đó là câu nói đùa, nhưng cũng không hoàn toàn là không có khả năng, Hình Thâm nói: "Bọn anh cũng đã nói đủ hết mọi khả năng, cho nên nửa đêm vẫn còn thức. Còn em tối nay... không sao chứ?"
"Không sao."
"Đã lâu không gặp rồi, mấy năm nay em..."
Anh ta không nói tiếp được nữa, trong ống nghe đã vang lên âm báo bận.
Nhiếp Cửu La đã cúp máy rồi.
-------------------------
Xảy ra chuyện quỷ dị như thế, thêm cả việc canh giữ cánh cửa sổ bị vỡ, Nhiếp Cửu La sau nửa đêm cũng không ngủ được nữa.
Trời vừa tờ mờ sáng, cô thu được tin tức của "Đầu kia": Trước mắt, đã nghe ngóng hết tất cả các bệnh viện, phòng khám lớn ở huyện Thạch Hà, thậm chí là ở các huyện gần đó, không có ai bị thương do bị đâm vào mắt tới chữa trị.
Vết thương nặng như thế, không đi chữa ở bệnh viện chính quy, đơn giản là tự tìm đường chết, trừ phi kẻ này vừa hay có bạn bè có thể thực hiện loại phẫu thuật này, và được băng bó xử lý bí mật rồi. Nhưng xác suất cho việc này cũng quá nhỏ.
Nhiếp Cửu La gọi đến quầy lễ tân, tự nhận bản thân không cẩn thận làm vỡ kính cửa sổ, sẵn sàng bồi thường toàn bộ chi phí, xin cử người tới sửa chữa càng nhanh càng tốt, hoặc là giúp cô đổi phòng khác.
Chín giờ sáng, bên phía công ty du lịch gọi điện thoại, thông báo là kể từ hôm nay, hành trình của cô sẽ do lão Tiền tiếp nhận, người và xe đều đã ở bãi đậu xe chờ cô.
Nhiếp Cửu La nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu, sau khi lên xe, lão Tiền không gấp gáp xuất phát, trước tiên chính thức giới thiệu bản thân, nhấn mạnh mình có kinh nghiệm phong phú, tinh thần trách nhiệm cao, lại thổn thức về tình hình của Tôn Chu vài câu, nói người nhà Tôn Chu vẫn chưa liên lạc được với anh ta, sáng sớm nay đã bàn bạc đi báo cảnh sát rồi.
Báo cảnh sát cũng tốt, hai lần báo án thì bên phía cảnh sát sẽ chú trọng hơn.
Sau màn mở đầu, hành trình trong ngày cũng bắt đầu, lão Tiền vừa khởi động xe, vừa chuyển mấy tờ giấy về phía sau: "Cô Nhiếp, cô xem một chút, đây là lịch trình hôm nay."
Chỉ là hành trình một ngày, vậy mà làm hẳn trang giấy.
Nhiếp Cửu La nhận lấy, đây là do công ty du lịch tự làm và in ra, bản đồ lộ tuyến cũng rất đơn giản, chỉ đánh dấu đường lộ, sông, điểm mốc quan trọng và nơi đến.
Thường thì đưa khách đi du lịch, đều có bài này, ví dụ như bắt đầu từ truyền thuyết địa phương nào, những văn hóa thú vị dọc đường nào cần giới thiệu, lão Tiền đã thuộc nằm lòng, đang hắng cổ họng chuẩn bị bắt đầu, thì đường phía trước có người đang quay xe, anh ta đành phải dừng xe.
Nhiếp Cửu La vô thức ngẩng đầu, ánh mắt lại bị thu hút vào chiếc xe việt dã màu trắng của Viêm Thác chếch đó không xa: Viêm Thác cũng ở đó, đang mở cửa xe, chuyển cái vali lớn có bánh xe mà cô từng nhìn thấy bỏ vào ghế ngồi phía sau.
Trong bãi đậu xe cũng chỉ có động tĩnh nhỏ như thế, lão Tiền cũng trông thấy, "ồ" một tiếng rồi nói: "Trong vali khẳng định có món đồ rất đáng tiền."
Nhiếp Cửu La tò mò: "Làm sao anh biết?"
Câu trả lời của lão Tiền khá là có đạo lý: "Xe của anh ta lớn như vậy, bao nhiêu vali cũng nhét được vào cốp sau. Vali không phải bình thường đều bỏ vào cốp sao, làm gì mà để chỗ ngồi phía sau chứ. Nếu không đáng tiền thì cần gì phải xem như bảo bối như thế."
Xe chạy trên đường, lão Tiền tiếp tục triển khai công việc: "Cô Nhiếp, hôm nay chúng ta sẽ đi đến huyện bên cạnh, đi đường tỉnh, cả đi và về là hơn trăm cây, đến hai đạo quán, một miếu hòa thượng. Cô xem bản đồ lộ tuyến kia, chính là trang có đường quốc lộ ấy."
Nhiếp Cửu La theo lời mà tìm thấy trang giấy đó.
"Cô có để ý thấy không, chỗ đường tỉnh có một ngôi làng có cái tên rất lạ?"
Nhiếp Cửu La liếc qua: "Là thôn 'Răng Cửa' đúng không?"
Xung quanh là các địa danh như "Thất Lý Kiều", "Lý Gia Câu", "Vương Gia Doanh" làm nền, cái tên "thôn Răng Cửa" khá nổi bật như dòng nước trong.
Lão Tiền hào hứng: "Cô có biết vì sao nó tên là 'Răng Cửa' không?"
Nói thật thì lão Tiền cứ câu này tiếp câu kia, chuyển tiếp gượng gạo, giống như đang đọc thoại, Nhiếp Cửu La rất muốn cười, nhưng người ta nhập tâm và ra sức như thế, cô cũng không thể đả kích sự tích cực của đối phương được: "Vì sao vậy?"
Rất tốt, khách du lịch đã hỏi rồi, chỉ sợ là khách không phối hợp thôi, rồi cả hành trình bản thân toàn phải tự biên tự diễn.
Lão Tiền nói: "Cái tên này là có lai lịch đó, có hai cách giải thích. Một là nước giếng trong thôn không tốt, uống vào sẽ bị hư răng, người nào trong thôn cũng đều có răng cửa to."
Nhiếp Cửu La bật cười: "Cái này... quá khiên cưỡng rồi."
Cũng có loại nước làm hư răng, nhưng hư thì hư cả hàm, chưa từng nghe nói chỉ tấn công chuẩn xác vào mỗi răng cửa.
"Còn một cách giải thích khác, chỗ chúng tôi không phải có rất nhiều núi sao, thôn Răng Cửa cũng dựa lưng vào núi, ngọn núi đó thẳng đứng, bề mặt bằng phẳng, ở giữa nứt ra một đường thẳng, nhìn giống như khe hở giữa hai chiếc răng lớn, cho nên gọi là thôn Răng Cửa."
Nhiếp Cửu La hỏi anh ta: "Anh đã đến đó rồi sao?"
"Người bình thường chẳng ai tới đó đâu, cũng chỉ có cái tên thú vị. Đó là ngôi làng nhỏ, không có phong cảnh gì..." Nói đến đây, trong lòng lão Tiền nảy lên, "Cô Nhiếp, có phải cô muốn đi xem thử không? Nếu cô hứng thú thì tôi đi đường vòng qua đó, cũng không tốn công."
Nhiếp Cửu La lắc đầu: "Không có hứng thú, tốt nhất là anh cũng đừng đi, nghe có vẻ không may mắn."
Lão Tiền tò mò hỏi: "Vì sao vậy?"
"Không phải anh nói thôn đó dựa vào núi, còn núi lại giống hai chiếc răng lớn sao? Răng liền môi, thôn rơi vào miệng, giống như bị nuốt chửng, phong thủy không tốt, là điềm gở."
Lão Tiền chặc lưỡi: "Ừm, có đạo lý."
Trong lòng lại nghĩ: Cô Nhiếp này, tuổi thì còn trẻ mà sao tin vào mấy trò đùa này, còn khá là mê tín nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét