Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 8

 CHƯƠNG 8


Hành trình hôm nay của Nhiếp Cửu La rất nhạt nhẽo.


Ba ngôi miếu và đạo quán, to lớn và đầy khí thế, hai trong số đó còn phải mua vé, nhưng tượng điêu khắc đều mới toanh, thủ pháp hủ lậu, nói trắng ra là sản phẩm dây chuyền lắp ráp, không chút đặc sắc.


Hơn bốn giờ chiều, cô xem xong nơi cuối cùng, đi ra tìm xe.


Lão Tiền đang ngồi ở cạnh quầy hàng ăn thịt nướng, cùng tám chuyện bát quái khí thế ngất trời với mọi người trong các nhóm, chợt nhìn thấy cô, nhanh chóng đứng dậy tính tiền, sau đó chạy bước nhỏ đến bên chiếc xe trước khi cô tới, nhiệt tình giúp cô mở cửa xe.


Nhiếp CỬu La ngồi băng ghế sau nói: "Quay về thôi."


Cô cảm thấy hơi mệt: Nếu như bận rộn cả ngày mà thu hoạch được nhiều, thì không cảm thấy mệt mỏi đến thế, sợ nhất là bận rộn vô ích, bận việc gì đâu, mệt tâm.


Xe đi trên đường quốc lộ, lão Tiền có chút lo sợ: công ty du lịch có một nhóm chat, hai ngày trước Tôn Chu còn oán thán ở trong đó, nói cô Nhiếp này cứ ngắm tượng điêu khắc không ngừng. Sao đến phiên mình làm thì lại kết thúc sớm, mặt thối cả ra, lẽ nào không hài lòng với sự phục vụ của mình?


Không được, phải tìm ra cách bù đắp, nâng cao độ hài lòng của khách hàng, có cái gọi là "địa điểm tham quan không đẹp, thì để nét đẹp văn hóa đắp vào; nếu văn hóa cũng không được, thì thay bằng truyền thuyết; truyền thuyết cũng không ổn, thì cứ bịa bừa cái gì đó."


May mà anh ta vừa nghe được một vòng bát quái trong nhóm người, đa phần là nói về tiền bạc, lão Tiền hắng giọng: "Cô Nhiếp, hôm trước có phải đã đến thôn Hưng Ba Tử đúng không?"


Nhiếp Cửu La ừm một tiếng: "Hôm kia, còn có hôm qua, đều đến đó."


"Vậy cô có biết ngày hôm kia ở thôn Hưng Ba Tử có một người phụ nữ bị mất tích chưa?"


Nhiếp Cửu La sững sờ một lát, lập tức nhớ đến tin đồn từ lời của mấy dì đang chơi bài hoa dưới gốc cây hoa hòe ở thôn Hưng Ba Tử.


Không ngờ việc này còn có thể có phần tiếp theo, đây chính là điểm tốt của nơi địa phương nhỏ, thành đông thành tây ríu rít cùng một câu chuyện.


"Tìm được người phụ nữ bị mất tích rồi sao?"


Lão Tiền lắc đầu: "Chưa, vẫn chưa, nhưng nghe nói, là nghe nói nhé, bị sói ăn thịt rồi."


Thì ra chồng của người phụ nữ bị mất tích ấy sau khi bắt kẻ thông dâm thất bại, thì tối ngày hôm qua đã báo cảnh sát.


Quá trình xử lý vụ án bên phía cảnh sát đã tới bước nào thì lão Tiền không rõ, nhưng anh ta có một bà dì sống ở thôn Hưng Ba Tử, trong thôn có động tĩnh gì bà đều biết rõ ràng.


Nghe kể thì tin tức người phụ nữ bị mất tích đã được lan truyền, bà con trong thôn đều rất quan tâm, sau bữa sáng hôm nay liền tự phát tổ chức đi tìm, người già trẻ em phụ nữ ai cũng đều tham gia, tiến hành tìm kiếm trải thảm ở khu vực gần đấy, ngay cả phía tây thôn trước giờ chưa đến đó cũng đã đi rồi.


Nhiếp Cửu La nhạy bén nắm được từ quan trọng trong lời kể của lão Tiền: "Vì sao trước giờ không đi đến phía tây thôn?"


Bây giờ nghĩ lại, hai ngày ở trong ngôi miếu nát kia ngắm tượng đất, quả thật rất an tĩnh. Khoảng cách giữa phía đông và tây thôn thật ra không quá xa, nhưng cô chưa từng nhìn thấy người phía đông thôn đi qua phía tây.


Lão Tiền nói: "Hầy, thói quen rồi, người trong thôn mê tín, cảm thấy phía tây thôn không sạch sẽ... Nói vấn đề chính nào, khi đến đầu thôn tây rồi thì tìm thấy có điều không đúng."


Một là có vết máu khô nhỏ giọt nằm rải rác, hai là những bụi thân ngô bị gãy, nằm xiêu vẹo một đường, đi theo mấy dấu vết này, cuối cùng tìm được một hang ngầm gần cạnh núi.


Nói đến đây, lão Tiền cầm vô lăng bằng một tay, tay khác cầm điện thoại lướt không ngừng: "Trong nhóm chat còn gửi cả ảnh này, ây dô, cái đám người này nói gì lắm thế, kéo mãi không thấy."


Nhiếp Cửu La nhắc nhở anh ta: "Không cần cho tôi xem, kể là được rồi, anh chú ý lái xe."


Lão Tiền rối rít bỏ điện thoại xuống, dùng hết khả năng miêu tả cái hang ngầm kia: cửa hang bị đào ra, toàn bộ hang xiên sâu vào lòng đất, sâu khoảng hai, ba mét, vừa tanh vừa hôi, ngạt cả mũi.


Nhiếp Cửu La nghe có chút loạn: "Không phải nói gặp phải sói sao? Trong hang có sói à?"


Câu trả lời của lão Tiền khiến cô dở khóc dở cười: "Không tìm thấy người, cũng không thấy sói. Nhưng cái hang kia giống như do chó sói đào ra, sói thích đào hang, móng vuốt của sói rất khỏe, giỏi đào hang."


Người đâu mất, gần đó có hang trông như do sói đào...


"Gặp phải sói" cũng từ đây mà suy đoán ra.


Nhiếp Cửu La thật sự cạn lời, nhưng cô vẫn đưa ra ý kiến của mình: "Tôi nghĩ khả năng gặp sói không cao, mà cứ cho là sói ăn thịt người, cũng phải để lại xương cốt chứ."


Lão Tiền gật đầu mạnh: "Bà dì của tôi cũng nói không phải sói, bà ấy nói là... Hầy, bà dì cũng đã chín mươi rồi, toàn nói linh tinh."


Nhiếp Cửu La đã dậy lên hứng thú: "Bà dì của anh nói gì?"


Cô nghĩ người đã gần chín mươi tuổi, dù có nói mò cũng đáng để nghe thử.


Lão Tiền vốn không định nói, nhưng nghĩ lại, cô Nhiếp này có chút mê tín, biết đâu thích nghe mấy chuyện này.


Anh ta khá tự đắc nói: "Cô Nhiếp, đây cũng là do bà dì tôi đã lớn tuổi nên còn biết mấy chuyện này, cô đi hỏi người khác, dù cho người ta từ nhỏ tới lớn sống ở đó cũng chưa chắc đã từng nghe qua đâu. Bà dì tôi nói, do miếu bị phá, quan âm đất không vui, ra ngoài tác oai tác quái."


"Đền bị phá là sao?"


"Chính là ngôi đền đổ nát ở trong cánh đồng ngô ấy."


"Vì sao 'quan âm đất' không vui khi đền bị phá?"


"Đền của cô ta, là nhà của cô ta."


Quả thật đây là bất ngờ ngoài ý muốn, Nhiếp Cửu La lên tinh thần: "Đó là đền thờ quan âm sao? Hoàn toàn không giống mà, lúc tôi ở trong đền cũng không nhìn thấy bức tượng quan âm nào."


Lão Tiền cười khà khà: "Cô Nhiếp, cô nghĩ đó là quan âm thật sao? Đó chính là một yêu tinh, chỉ là có cái tên dễ nghe thôi."


-------------------------


Lão Tiền kể cho Nhiếp Cửu La một câu chuyện kinh dị thôn núi.


Nghe kể là nhiều năm trước đây, ngược dòng đến cuối đời nhà Thanh, thôn Hưng Ba Tử vẫn còn là một thôn làng vô danh trong núi, lúc đó chưa chia ra thôn đông thôn tây gì cả, cách thôn khoảng mười dặm có một đầm lầy lớn, giống như bệnh nấm ngoài da theo mùa: ngày đông thì đóng băng, ngày hè thì lầy lội, không biết đã nuốt mất bao nhiêu gà, vịt, lợn, thậm chí là người, khi nhiệt độ hơi cao một chút là thối um lên.


Trong thôn có một hộ gia đình, có người mẹ già và hai anh em, vào một ngày mùa thu mát mẻ, cũng tầm khoảng thời gian này, anh con trai lớn vác theo thổ sản vùng núi, đi họp chợ ở trong thành.


Đi vào thành thì phải đi ngang qua cái đầm lầy lớn kia, bình thường mọi người đều đi vòng qua, nhưng người anh muốn tiện hơn, cảm thấy đã là tháng chín rồi, đầm lầy cũng không mềm nhũn bao nhiêu nữa, có thể đi qua.


Mà lần đi này là một đi không trở lại.


Con người không thể cứ thế biến mất, sau khi người em an ủi mẹ mình, đã tìm theo con đường mà người anh đã đi. 


Anh ta tìm ba ngày ba đêm ở khu đầm lầy kia, không tìm thấy người anh, mà lại gặp được một cô gái trẻ tuổi ăn mặc rách rưới, đầu xù tóc rối, chân trần nhếch nhách, cô gái kể rằng đi theo gia đình đến nương nhờ nhà họ hàng, giữa đường gặp phải thổ phỉ, nên đã bị tách ra, cứ đi lung tung trên núi, đã mấy ngày chưa có cái gì vào bụng.


Người em trai thấy cô gái đáng thương liền đưa về nhà.


Người dân ở quê hiếu khách, bà mẹ tuy vẫn còn đau lòng vì sự mất tích của đứa con trai lớn, nhưng vẫn gắng gượng nấu nước tắm cho cô gái, lại mang quần áo dơ của cô ta đi giặt, giặt một hồi thì đột nhiên phát hiện điều không đúng.


Quần áo của cô gái này, có cái rất lớn, có cái lại nhỏ, đa phần đều là tồn tàn cũ kỹ, duy chỉ có một thứ nhìn tử tế một chút, chính là chiếc quần dài màu đen, mà chiếc quần này lại là kiểu dáng của đàn ông.


Bà ta vẫn nhớ, lúc con trai lớn ra ngoài chính là mặc chiếc quần như thế này.


Thời đấy quần áo của người dân ở quê đều đơn giản, quần vải màu đen là kiểu phổ thông, bà mẹ sợ bản thân nhìn nhầm, lại đi kiểm tra đường may trên quần: trang phục của con trai đều là do bà ta may, tất nhiên sẽ nhận ra đường chỉ của mình.


Nghe đến đây, Nhiếp Cửu La nhịn không được khen một câu: "Kể thật chi tiết, có thể đi viết sách rồi."


Ban đầu cô cứ tưởng người thô kệch như lão Tiền sẽ kể chuyện theo kiểu qua loa đại khái, không ngờ lại kể một cách liên tục và sống động, giàu tính hình tượng đến vậy.


Lão Tiền trả lời: "Bởi vì nhớ kỹ đó. Lúc còn nhỏ tôi từng sống ở thôn Hưng Ba Tử, bà dì tôi lấy nó làm câu chuyện kể trước khi đi ngủ... Trời ơi, khi đó trong thôn cứ luôn mất điện, trời tối như mực, cô nghĩ đi, chỉ đốt lên một cây nến rồi kể chuyện kiểu này, cả đêm tôi ngủ không nổi."


Nhiếp Cửu La cười: "Bà dì của anh cũng thật là, sao lại lấy câu chuyện như thế kể cho một đứa nhỏ chứ."


Lão Tiền cũng cảm thấy như thế: "Thời đó trẻ con được nuôi dạy qua quýt, lúc thì kể chuyện ma lúc thì kể về mấy con sói, bây giờ thì không còn nữa, trẻ con bây giờ rất quý báu, sợ kể rồi bị cái gì... ám ảnh tuổi thơ."


--------------------------


Bà mẹ đi hỏi cô gái kia, cô ta nói quần là nhặt được trên núi, cách chỗ chiếc quần không xa còn rơi một chiếc giầy cỏ, trên đó lốm đốm vết máu, bởi vì không tìm được chiếc còn lại, không thể thành một đôi, nên cô ta cũng không nhặt lấy nó để mang.


Nhưng cụ thể là chỗ nào trên núi, do cô không biết đường nên cũng không nói ra được.


Chắc chắn là gặp phải hổ sói rồi, bà mẹ khóc một trận to.


Cũng chỉ có thể khóc một trận, người ở trong núi mà, dựa vào núi kiếm ăn, ăn của núi lâu rồi, thỉnh thoảng cũng bị núi ăn, không tính là hiếm lạ.


Trong nhà ít đi một người, nhưng may thay rất nhanh đã được thêm vào: cô gái không có chỗ để đi nên đã ở lại đó gả cho người em trai làm vợ.


Nhưng bà mẹ chẳng vui vẻ gì mấy: đứa con thứ hai của bà vốn khù khờ, cô gái kia lại quá xinh đẹp. Kinh nghiệm nói cho bà ta biết, sự kết hợp này chẳng lâu dài được, cô gái kia tám phần là một Phan Kim Liên.


Người trong thôn cũng nói, nàng dâu này nhìn không an phận, nói không chừng ngày nào đó sẽ đi vụng trộm với thằng đàn ông khác thôi.


Tuy nhiên, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cô con dâu cùng người em trai đã trải qua những ngày tháng tốt đẹp, những kẻ hạ lưu háo sắc muốn ve vãn cô đều bị cô cho ăn canh bế môn (từ chối không cho khách vào nhà), không chỉ như vậy, những kẻ đắc tội với người nhà họ, không đến ba thì năm ngày, trong nhà chắc chắn có việc xui xẻo xảy ra: không phải gà bị vặn gãy cổ, thì cũng là đáy nồi nấu ăn bị rơi ra.


Ngay sau đó lại có tin đồn nói là nàng dâu này là yêu tinh trong rừng, trên người có những khả năng quỷ dị.


Bà mẹ ban đầu cũng có chút sợ hãi, về sau nghĩ thông rồi: mặc kệ là yêu tinh quỷ quái gì, chỉ cần bảo vệ được người nhà, không hại người nhà, còn cái khác thì cứ kệ vậy.


Cứ thế lại thêm hai năm trôi qua, ngoại trừ bụng cô con dâu không chút động tĩnh, hơi có chút tiếc nuối, thì mọi chuyện cũng bình an vô sự.


Tuy nhiên nào ai đoán được chữ ngờ, có một ngày trong làng gặp phải thiên tai, mà còn là hai thiên tai liên tục: đầu tiên là động đất sập nhà, sau đó là sấm sét đánh trúng khu rừng, từ đó bùng lên đám cháy lớn, cộng thêm sức gió, giống như một chiếc thảm trải dài, ngọn lửa bao phủ cả thôn làng.


Cô con dâu cũng thật xui xẻo, hôm đó bà mẹ và anh con trai đi làm ruộng, có một mình cô ta ở nhà nấu cơm, đầu tiên là bị xà nhà đập trúng, ngã xuống đất không cử động được, rồi lại phải giương mắt nhìn ngọn lửa lớn nuốt chửng mình.


Đợi đến khi được cứu ra, cô ta gần như đã bị thiêu thành than chỉ còn chút hơi tàn, toàn thân bị cháy đen, bên ngoài cơ thể rỉ ra máu kèm theo mủ vàng, chỉ có đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, đó là do đang rơi nước mắt.


Bà mẹ và anh con trai khóc đến kêu trời oán đất, ngược lại cô con dâu vẫn bình tĩnh, hơi thở yếu ớt nói, bản thân sắp chết thì đành chịu, nhưng cô ta không cam tâm vì vẫn chưa để lại cho nhà chồng đứa con nối dõi, cô ta muốn nhìn chồng mình tái giá rồi sinh con, mới có thể nhắm mắt xuôi tay.


Nhất thời, người dân gần xa đều ca ngợi "đức hạnh" của cô con dâu, còn có người tìm cách báo lên huyện, xây cho cô ta đền thờ. Mấy cái này đều là chuyện bên lề, tóm lại là anh con trai nhanh chóng xây lại nhà cửa, không bao lâu sau lại cưới một người nữa. [Nhiếp Cửu La: Ha, đàn ông...]


Cô vợ mới tuy không xinh đẹp, nhưng thân thể khỏe mạnh, bận trong bận ngoài, chuyện nhà chuyện đồng áng đều xử lý đâu ra đấy, không đến một năm đã mang thai, trong khoảng thời gian này, cô con dâu bị cháy đen như than nằm ở căn phòng phụ không lên tiếng, ăn cũng rất ít, im lặng chờ cái chết đến.


Sau khi chuyển dạ, cô vợ mới đã sinh ra một bé trai to béo, cả nhà vui mừng phấn khởi, bà mẹ bận rộn chăm sóc cho cô ta, còn anh con trai chạy đi báo tin vui cho cô con dâu kia.


Mà anh ta cũng giống như anh trai mình, một đi không trở lại.


Bà mẹ đợi đến sốt ruột, bản thân đi đến bên phòng phụ tìm, đến đó mới phát hiện cả căn phòng trống rỗng, cánh cửa sổ gỗ mở ra ngoài, ngoài cửa sổ tối đen gió tuyết thổi phần phật, máu nhỏ giọt trên khung cửa sổ.


--------------------------


Kể đến đây, lão Tiền hỏi: "Cô Nhiếp, cô đoán xem có chuyện gì xảy ra?"


Nhiếp Cửu La nghĩ ngợi, gió tuyết mịt mù giữa đêm, lại là thôn làng dựa lưng vào núi, thông thường vào mùa đông, sói ở trong núi tìm không được thức ăn, sẽ mạo hiểm vào đi vào trong thôn. Trong truyện nổi tiếng của Lỗ Tấn, đứa con trai nhỏ A Mao của thím Tường Lâm cũng bị sói tha đi như thế.


Cô nói: "Tôi đoán nhất định không phải sói."


Lão Tiền ngạc nhiên: "Vì sao? Ban đầu bà dì cũng để tôi đoán, đám nhỏ tụi tôi toàn đoán là do sói."


Nhiếp Cửu La cười: "Bởi vì mọi người đều đoán là sói, nếu dễ đoán như thế thì để người khác đoán còn có ý nghĩa gì."


Lời này có chút trúc trắc, lão Tiền nhất thời chưa ngẫm ra.


Nhưng cô Nhiếp nói đúng rồi, bà dì lúc đó cũng nói: "Ta biết mấy đứa sẽ đoán là sói mà, mấy cái đứa đầu óc nhỏ này... Trên thế gian này còn nhiều thứ đáng sợ hơn cả sói."


--------------------------


Bà mẹ cũng đoán là sói.


Bà ta vội vàng chụp lấy cái liềm, lại rút ra từ bếp lò cành củi đang cháy, đi về phía sau nhà tìm kiếm.


Tuyết trên mặt đất vẫn chưa dày, tuy chỉ là một tầng mỏng, cũng có thể lờ mờ nhận ra dấu vết, dấu vết này dẫn đến cây hòe già cách nhà không xa. Cây hòe già năm ngoái cũng bị đốt thành than, nhưng mấy tháng trước bắt đầu mọc ra cành mới, lúc này trên cành vẫn còn hoa.


Cây hòe rất hiếm khi nào ra hoa vào mùa đông, dân làng còn nói đây là điềm lành, bà mẹ cũng tin, nhưng hiện tại, bà ta chỉ cảm thấy đây là dấu hiệu của yêu ma.


Đằng sau thân cây truyền ra tiếng cắn xé "kẽo kẹt cót két".


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...