CHƯƠNG 54
Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền.
Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô.
Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại.
Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?"
Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng."
Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá.
Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi.
-----------------------------------
Thời điểm này là điểm giao nhau giữa trả và nhận phòng, trước quầy lễ tân có hơi nhiều người, giữa lúc Nhiếp Cửu La đang chần chừ nên xếp hàng bên nào, thì có một chàng trai trẻ tuổi đứng trước đã chủ động nhường vị trí của mình cho cô, còn cười và nói: "Mời mỹ nữ lên trước."
Cô liếc nhìn anh ta một chút.
Nhìn khá đàng hoàng, mày kiếm mắt như sao, nhưng cô không thích kiểu đàn ông toát ra cái vẻ "Tôi rất đẹp trai" từ tất cả lỗ chân lông trên người mình.
Lên trước thì lên trước, Nhiếp Cửu La nói một câu "Cảm ơn", đến cười cũng chẳng thèm cười, bước qua hắn ta và đưa thẻ phòng cho lễ tân.
Tên đàn ông đó có vẻ hậm hực, vừa lúc đó có cuộc điện thoại gọi đến nên hắn cũng không chú ý chuyện khác nữa.
Hắn bước vài bước ra ngoài để nhận điện thoại.
Nhiếp Cửu La làm xong thủ tục trả phòng, lúc đi ngang qua liền nghe thấy hắn cười lớn: "Được, được, tôi trả phòng đây, lâu quá rồi không gặp, tôi lập tức qua đó ngay."
Ở nơi công cộng mà lớn tiếng cười nói, cái tố chất này thật sự có lỗi với khuôn mặt hắn.
Nhiếp Cửu La oán thầm rồi rời khỏi sảnh, gọi xe đi đến bến xe, nơi này không có sân bay, cô phải đến Tây An trước rồi lại lên máy bay về nhà.
Hành trình không ngắn, cô làm tổ ở ghế sau lướt điện thoại, đang lúc vô cùng buồn chán thì "Đọc xong là cháy" có ba tin nhắn liên tiếp được gửi đến.
Nhiếp Cửu La ngồi thẳng dậy.
Nhân vật nhỏ lại tìm cô nói chuyện rồi.
Mở APP ra, hai tin nhắn đầu là ảnh của hai người đàn ông, tin nhắn thứ ba là tin nhắn chữ: Trần Phúc, Hàn Quán, hai tên này rất có khả năng là cú đất, sắp tới sẽ đến Thạch Hà.
Cú đất?
Trong lòng Nhiếp Cửu La chấn động, nhìn thật kỹ hai tấm ảnh kia, rất nhanh hai khuôn mặt đó đều bị ngọn lửa thiêu đốt.
Cô không nhận ra bản thân đang liếm môi, dừng lại một chút rồi vỗ vào lưng ghế tài xế: "Bác tài, tôi sẽ trả thêm tiền, hãy quay về lại khách sạn."
Tài xế vừa nghe thêm tiền, không nói nhiều lời lập tức quay đầu xe.
-----------------------------------
Tên đàn ông trong tấm ảnh thứ hai, Hàn Quán, chính là tên vừa nãy đã nhường vị trí cho cô ở quầy lễ tân khách sạn.
Nếu đổi là người bình thường thì chưa chắc đã nhận ra, bởi vì tấm ảnh Viêm Thác gửi qua là ảnh cũ, mà còn là một chiếc ảnh thẻ nhìn khá hiền lành, kiểu tóc, khí chất, ăn mặc quần áo... khác hoàn toàn so với Hàn Quán hiện tại.
Tuy nhiên, Nhiếp Cửu La học điêu khắc nên rất nhạy cảm đối với chiều sâu và quy mô không gian tương ứng của hình thể, trong khi nhìn vào khuôn mặt, cô sẽ loại bỏ lớp da hoa lệ và rực rỡ bên ngoài, nhanh chóng phác họa đường nét thô của ngũ quan cùng dữ liệu vị trí tương ứng.
Cô tin rằng bản thân không nhìn sai, tên đàn ông đó chính là Hàn Quán.
Tên đó đã tiến hóa hoàn hảo hơn so với Răng Chó, là "cú đất hình người" đúng nghĩa.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại cú đất này.
Cô phải đi làm rõ một số chuyện, ví như rốt cuộc còn có thể phân biệt được cú đất bằng huyết dịch đặc sệt không, hoặc là mũi của người nhà chó đứng trước chúng đã trở nên vô dụng, vậy còn dao của cô thì sao?
Vận may của cô rất tốt, xe vừa chạy đến cửa khách sạn đã nhìn thấy Hàn Quán đang bước vào một chiếc xe taxi.
Nhiếp Cửu La chỉ cho tài xế chiếc xe đó: "Đi theo nó, giá bao xe nguyên ngày của anh là bao nhiêu?"
Tài xế nâng cao giọng: "Bốn tới năm trăm."
Nhiếp Cửu La: "Tôi trả anh năm trăm, hôm nay đừng nhận chuyến khác."
Tài xế đáp một tiếng mà không hỏi nhiều, dù sao cái nghề tài xế này làm đã lâu, đều có thể gặp phải mấy chuyện kỳ quái như giúp bắt kẻ gian dâm hay giúp theo dõi. Anh ta nhìn chiếc xe phía trước, không nhanh không chậm đi theo, khoảng mười phút sau, nó dừng lại trước một nhà hàng.
Đã có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đứng đợi trước cửa, Hàn Quán vừa xuống xe là cả hai đã nhiệt tình ôm và vỗ mạnh vào lưng nhau, giống như cuối cùng cũng được trùng phùng sau bao nhiêu lâu.
Nhiếp Cửu La nhìn thấy rất rõ, người đàn ông kia mặt to chữ điền, mắt xếch mũi khoằm, đó chính là Trần Phúc.
Cô hỏi số điện thoại tài xế, dặn anh ta tới nơi gần đó đợi cô, sau đó xuống xe và bước vào nhà hàng.
Nhà hàng cũng khá cao cấp, ở giữa là đại sảnh, hai bên là các gian phòng nửa kín. Nói nửa kín là vì tuy ở giữa các gian phòng có vách ngăn, nhưng đều bằng gỗ thay vì tường gạch, mà chúng cũng không chạm tới trần nhà.
Còn quá sớm mới tới giờ ăn nên trong nhà hàng khá vắng vẻ, nhân viên phục vụ muốn đưa hai người Trần Phúc ngồi ở đại sảnh, nhưng Trần Phúc không vui: "Không phải có phòng bao à?"
Nhân viên phục vụ giải thích: "Hiện tại vẫn chưa mở cửa phòng bao..."
Trần Phúc trừng mắt: "Chưa mở cái đầu b**i, mấy người chính là ngại phiền phức. Ông đây là thượng đế, thích ngồi đâu thì ngồi."
Hắn kéo Hàn Quán: "Đi thôi, vào phòng bao đóng cửa nói chuyện."
Trần Phúc là một tên cao lớn thô kệch, tướng mạo còn rất hung dữ, nhân viên phục vụ không dám tranh cãi, chỉ có oán thầm rồi đưa cả hai vào phòng bao.
Nhiếp Cửu La đứng từ xa quan sát, ghi nhớ vị trí phòng bao.
Nhìn thấy có thêm một vị khách nữa tới cửa, một nữ phục vụ khác vội chạy tới tiếp đón.
Nhiếp Cửu La ấp ủ cảm xúc một chút, vừa ngẩng đầu lên là hai mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Tôi có thể ngồi ở phòng bao không?"
Nữ phục vụ giật mình, trong lòng nghĩ một người thì ngồi phòng bao gì chứ. Cô ta đang lựa lời uyển chuyển từ chối thì Nhiếp Cửu La "Suỵt" một tiếng, chỉ vào gian phòng mà hai tên Trần Phúc, Hàn Quán đang ở đó: "Đừng để họ nghe thấy, người đàn ông trẻ lúc nãy là chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi."
Nữ phục vụ vẫn không hiểu.
Vành mắt Nhiếp Cửu La dần đỏ lên: "Sắp kết hôn tới nơi rồi thì phát hiện anh ta thích đàn ông, tôi liền theo dõi anh ta..."
Nữ phục vụ hiểu ngay lập tức: "Anh ta cùng... người đàn ông kia?"
Nhiếp Cửu La gật đầu, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt căn bản không tồn tại: "Tôi muốn vào phòng bao để nghe họ nói gì, có thể giúp tôi được không?"
Đều là phụ nữ với nhau, có thể không giúp sao? Nữ phục vụ nhanh chóng gật đầu: "Được được, cô vào đi."
Nhiếp Cửu La nhờ cô ta: "Cô giúp tôi đi đánh tiếng trước với các đồng nghiệp của cô, đừng để hai người đó biết tôi đang ở cách vách."
Nữ phục vụ trịnh trọng gật đầu, còn dùng ánh mắt nghiêm khắc để ngăn tất cả những đồng nghiệp ở gần đó đang không hiểu chuyện gì, ra hiệu tất cả mọi việc đều có nguyên nhân, đợi lát nữa lại nói.
-----------------------------------
Cứ như thế, Nhiếp Cửu La giống như bóng ma đi vào phòng bao sát bên phòng Trần Phúc trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cô im lặng ngồi trong phòng bao một lúc, chỉnh điện thoại qua chế độ im lặng, hô hấp thật nhẹ rồi áp tai vào vách ngăn.
Đầu bên kia rõ ràng đã lên món xong, Trần Phúc rống người phục vụ: "Đi đi, không gọi thì đừng có vào đây."
Người phục vụ hẳn đã biết tình huống bên này, nhanh chóng chạy đi.
Nhiếp Cửu La nghe thấy Hàn Quán cười: "Vốn còn cho rằng chuyến này có thể gặp được chị Lâm, anh Hùng trước đó bảo chị ấy bận, sau lại bảo đã đi rồi, thật đáng tiếc."
Trần Phúc cảm thán: "Chị Lâm thật không dễ dàng, nào nào, kính chị Lâm."
Tiếng chạm ly vang lên.
Hàn Quán: "Anh Trần, chuyện của Răng Chó anh bầu bên nào?"
Trần Phúc: "Còn phải nói sao? Tên khốn kiếp đó phá hoại quy tắc, đáng chết. Còn cậu?"
Răng Chó?
Là tên Răng Chó bị cô đâm mù mắt kia sao? Da đầu Nhiếp Cửu La có chút bùng nổ.
Hàn Quán: "Cũng như anh thôi, nghe chuyện này xong em cũng muốn cười. Anh Trần, anh nói xem mọi người ai mà không như thế để đi được đến đây, riêng hắn lại nhịn không được? Có mỗi rào cản nhỏ như thế mà không vượt qua được, còn cần hắn làm gì, giữ lại cũng sẽ là mối họa thôi."
Viêm Thác nói hai tên này "rất có thể là cú đất", bây giờ bởi vì câu "mọi người ai mà không như thế để đi được đến đây", Nhiếp Cửu La căn bản có thể xác định, chúng chính là cú đất.
Trần Phúc thấp giọng nói: "Nhưng nghe nói anh Hùng muốn giữ hắn."
Hàn Quán: "Vì sao?"
Trần Phúc lại hạ giọng thấp hơn nữa: "Không phải là do đội quân quấn khăn trong truyền thuyết đó sao, anh có thể hiểu ý của anh Hùng, đang là lúc cần người, so với giết thì dùng hắn vẫn tốt hơn."
Sau khi nói xong câu này cả hai tên im lặng một lúc, mỗi người yên tĩnh ăn phần của mình, thi thoảng có tiếng nhai truyền đến.
Hàn Quán trong giọng có chút khẩn trương lại bắt đầu lên tiếng: "Đội quân quấn khăn... Có bao nhiêu người? Anh nói... Chúng biết được bao nhiêu về chúng ta?"
Trần Phúc chê cười hắn: "Cậu xem cậu nhát cáy thế nào kìa, mọi chuyện đã có chị Lâm rồi. Anh nghe nói đội quân quấn khăn tiêu tùng rồi, mũi chó đã phế, Phong Đao bị liệt, tên thủ lĩnh đã bị đánh cho tàn phế. Chuyến này sắp xếp cho chúng ta qua đây là để xem thử có thể nào hốt luôn mấy đứa còn lại không."
Nhiếp Cửu La hoang mang.
Phong Đao bị liệt? Ai liệt? Trong đám người đó chỉ có lão Đao là có liên quan tới việc "bị liệt", lẽ nào đối phương tưởng lão Đao là Phong Đao?
Tim cô đột nhiên đập mạnh: Tám phần là Tưởng Bác Xuyên cố ý đánh lạc hướng rồi.
Hàn Quán lúng túng: "Đây không phải là... Cứ nghe tới đội quân quấn khăn là em sẽ bị ám ảnh tâm lý."
Trần Phúc cười lạnh: "Cậu cũng đừng nghĩ chúng thần thông quá, chuyến này đi vào Đầu Khỉ cậu có thể nhìn thấy, nghe nói đã ném bốn tên bị bắt vào đó."
Sau những lời này lại là một vòng cụng ly va chén chạm đũa mới.
Hàn Quán vẫn là người lên tiếng trước: "Lúc từ Tây An tới đây có gặp chị Anh chưa?"
Trần Phúc: "Không gặp được, chị ấy không phải tới nông trại sao, nghe nói sức khỏe không tốt lắm?"
Hàn Quán: "Em gặp rồi, sức khỏe không tốt, sắc mặt rất kém, người cũng không có tí sức nào."
Trần Phúc thở dài: "Cũng không còn cách nào khác, túi máu chọn không tốt, chị ấy là một trong những người đầu tiên, giống như Gấu Đen vậy, sống được coi như là may mắn rồi. Hùng Hắc trước đây đã phế hoàn toàn, mà Hùng Hắc sau này cũng không phải đều suôn sẻ. Lúc đó chị Lâm chưa có kinh nghiệm, tất cả đều dựa vào may mắn. Chúng ta là lứa sau, càng lúc càng tỉ mỉ, có lẽ vẫn ổn."
Túi máu lại là cái thứ gì?
Nhiếp Cửu La còn muốn nghe thêm một chút, nhưng hai tên đó lại không nói gì nữa, qua một lúc Hàn Quán cảm khái một câu: "Chúng ta muốn sống cũng thật không dễ dàng."
Trần Phúc hùa theo: "Ai nói không phải cơ chứ."
Nhận xét
Đăng nhận xét