Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56


Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ.


Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?"


Vẫn không chút tiếng động.


Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.


Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị.


Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường.


Trên mặt đất trống có một vũng máu.


Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là để đề phòng những đứa nhỏ lúc chơi đùa vô tình bị ngã vào hoặc là gia cầm bị rơi xuống. Bên cạnh giếng có những tấm ván gỗ chồng chất lên nhau, rõ ràng trước đó chúng dùng để che miệng giếng.


Nhưng hiện tại những tấm ván đã được kéo ra, phần lớn cơ thể của Hàn Quán vẫn chưa rơi xuống, chỉ có phần vai trở lên lộ ra ngoài, đầu cúi thấp, hai cánh tay buông thõng ra bên ngoài, rất giống với con ma Sadako đang chuẩn bị bò ra trong phim kinh dị kinh điển "The Ring".


Ngoài Hàn Quán ra, hắn không thấy ai khác nữa.


Trong lòng Trần Phúc mắng một câu "Đờ mờ", trong phòng máy bơm này chẳng có nơi để trốn, trên cao cũng chỉ có một cửa sổ thông gió nhỏ, nhưng do hắn không thấy ai đi ra ngoài nên chắc chắn đứa con gái đó đang ở dưới giếng.


Hắn cẩn thận bước từng bước đến gần, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm đến Hàn Quán: "Chú em? Chú em! Hừm một tiếng nào."


Thân là cú đất hắn rất có lòng tin: Dù bị thương nặng đến đâu cũng không chết được, vẫn có thể rên rỉ một tiếng.


Quả nhiên thân thể Hàn Quán dường như rung lên một chút, từ cổ họng một âm thanh nghèn nghẹt rít lên một cách mơ hồ và quái lạ.


Thật nguy con mẹ nó hiểm mà, Trần Phúc bước đến gần, nhưng dùng hết sức nghiêng cơ thể về sau, đồng thời nheo mắt nhìn xuống dưới: Không thấy gì, miệng giếng bình thường được làm khá là nhỏ, với ánh sáng hiện tại, lại là ở trong nhà, căn bản không nhìn không rõ.


Hắn muốn nã vào trong hai phát súng nhưng lại sợ trúng phải Hàn Quán.


Trần Phúc thầm đếm "1, 2, 3" rồi gầm lên một tiếng, hắn đột nhiên nắm lấy da gáy và cổ áo Hàn Quán kéo lên, đồng thời chĩa họng súng vào miệng giếng và bắn liên tục.


Cú đất vốn có sức mạnh rất lớn, Trần Phúc lại là một trong những tên cường tráng, nâng hơn trăm cân* cũng không thành vấn đề, nhưng dù là vậy hắn vẫn cảm thấy trọng lượng trong tay hắn kéo lên có chút kỳ quái...


*đơn vị cân TQ, 1 cân = 1/2 kg.


Nhưng không kịp nữa, vào khoảnh khắc khi hắn kéo Hàn Quán ra ngoài, có một thân ảnh từ phía dưới Hàn Quán lật người bay lên. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo nhắm đến cổ họng hắn.


Trần Phúc biết có gì đó không ổn nên đã thả Hàn Quán ra, đồng thời đưa họng súng về phía sau, nhưng chưa kịp bóp cò thì đã cảm thấy giữa lòng bàn tay như có trận gió lạnh buốt thổi qua: Giây tiếp theo, nửa lòng bàn tay, súng cùng những ngón tay cầm súng đã bay đi, rơi "lộp độp" bên mép giếng rồi rơi thẳng xuống dưới.


Nhiếp Cửu La nặng nề rơi xuống đất, trong lòng cực kỳ ảo não: Cô vốn bám trên người Hàn Quán, muốn mượn sức hắn ta, nhưng khi Trần Phúc thả tay, cô cũng theo đó mà ngã xuống, lưỡi dao khó tránh khỏi mất đi sự chính xác. Một cơ hội hoàn hảo để giết Trần Phúc trong vài giây cứ thế mà bay mất.


Theo kinh nghiệm của cô: Khi đã không thể đánh lén thành công trong một đòn, cuộc quyết đấu sau đó sẽ vô cùng khó khăn, Trần Phúc vốn đã là một con chó hung hăng, bây giờ đã biến thành con chó điên đang bị kích thích.


Mí mắt Trần Phúc giựt giựt, nhìn về miệng giếng một cách khó tin: Súng và nửa bàn tay đã rơi xuống dưới, còn trên mép giếng là hai ngón tay của hắn.


Lòng... bàn tay của hắn đã mất rồi?


Phải một lúc sau cơn đau mới kéo đến, tay trái Trần Phúc ôm lấy nửa bàn tay phải, khuôn mặt cực kỳ méo mó, hắn hét lên trong đau đớn, còn đập đầu vào tường rầm rầm. Sau một trận cọ xát điên cuồng, lúc ngẩng đầu lên thì trên trán hắn đã là một mảng máu thịt lẫn lộn, còn có vài vệt máu chảy dài xuống như đang cắt mặt hắn ra thành nhiều phần, nhìn vô cùng ngang ngược và hung ác.


Đây hẳn là đã bị kích thích con mẹ nó rồi, sự điên cuồng của hắn đã sống lại.


Nhiếp Cửu La cắn chặt răng đứng dậy, thắt chặt đai áo khoác. Chiếc áo khoác này bình thường mở phanh ra để cho đẹp, bây giờ thì không thể như thế, phải buộc thật chắc để băng bó vết thương.


Không thể nhìn, chỉ cần không nhìn, cô có thể xem như bản thân không bị thương.


Đôi chân cô có chút run rẩy, cảm giác đau dần dần mơ hồ, nhưng có thể nghe thấy tiếng máu đang nhỏ tí tách xuống chân. Nhiếp Cửu La không chút nghi ngờ rằng nếu để ngụm khí đang cắn chặt trong miệng thoát ra, cô sẽ lập tức gục ngã. Vì thế cô không thể để nó biến mất, đối diện với cường địch, mất đi nó cô sẽ chết.


Cô không thể chết, cuộc sống hạnh phúc mà cô đã cực khổ tạo ra từ khi đàm phán với Tưởng Bách Xuyên lúc tám tuổi, mà hiện tại cũng đã dần có quy mô, rất có khả năng còn đạt đến đỉnh cao lần nữa, lão Thái đã nói rồi, cô có hy vọng mở được tour triển lãm nữa đấy. Vì thế cô không thể để cái thứ này chôn vùi mình, ai muốn chôn cô thì cô sẽ chôn kẻ đó. Hôm nay hoặc là cô đi ra ngoài, hoặc là cô và hắn cùng chết, tóm lại, hắn không có cửa để bước ra ngoài.


Trần Phúc hung tợn trừng mắt, gào to gọi Hàn Quán: "Chú em?"


Tuy đã thấy lỗ thủng ngập máu trên cổ họng Hàn Quán nhưng hắn không quá lo lắng: Không sai, vết thương rất nghiêm trọng, nhưng rồi sẽ hồi phục sau một hai tháng.


Hắn ngẩng đầu nhìn Nhiếp Cửu La: "Mày là ai?"


Nhiếp Cửu La không lên tiếng, bây giờ từng chút sức lực đối với cô mà nói rất quý giá, không hơi đâu nói chuyện.


Trần Phúc đột nhiên cảm giác được: "Mày con mẹ nó... là người của đội quân quấn khăn?"


Bây giờ làm gì còn có đội quân quấn khăn, đã sớm chỉ còn trong truyền thuyết. Nhiếp Cửu La đặt lòng bàn tay lên cán dao, đầu cô ong ong, có thể do mất máu quá nhiều, trước mắt cô từng trận tối sầm: Phải đối đầu trực diện rồi, Trần Phúc cao hơn cô nên rất khó để cô đánh vào đỉnh đầu hắn, chỉ có thể tập trung đánh gãy cột sống, muốn thế phải vòng ra phía sau hắn...


Nhìn Nhiếp Cửu La cứ giữ im lặng, Trần Phúc mất kiên nhẫn, hét lên một tiếng rồi đưa tay ra muốn chụp lấy cây xà beng dựng trên tường, nhưng hắn quên mất tay phải bị phế rồi nên đã vồ hụt. Nhiếp Cửu La nhân cơ hội này bổ nhào về phía eo và bụng Trần Phúc, một tay ôm eo hắn mượn sức đỡ lấy cơ thể, tay còn lại mạnh mẽ rút con dao găm ra.


Trần Phúc cũng không phải ăn chay, biết sự việc không ổn nên nhanh chóng đưa hai tay chụp lấy thắt lưng của Nhiếp Cửu La, nhấc cả người cô lên rồi ném thẳng vào bức tường đối diện.


Trước mắt Nhiếp Cửu La tối sầm, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên bay lên không trung rồi đập mạnh vào tường và rơi xuống đất. Cô hít vào một hơi lạnh vì đau đớn, trong mắt là những đốm sáng nhấp nháy hòa lẫn với máu, mái tóc được cột chắc trước đó cũng đã xõa ra.


Trong cơn choáng váng, cô nhìn thấy tay trái Trần Phúc vớ lấy một cái ống bơm hướng về đầu cô mà đập xuống.


Máy bơm nước đa phần được làm từ hợp kim thép, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết nặng thế nào. Thân thể Nhiếp Cửu La căng thẳng, cô vội nghiêng đầu, ống bơm sượt qua tai cô đập thẳng xuống đất tạo thành một vết lõm to như miệng bát trên sàn xi măng, nó còn khiến màng nhĩ cô ù đi.


Đòn tấn công không trúng đích khiến Trần Phúc tức đỏ cả mắt, hắn lại vung ống bơm lên.


Nếu bị ống bơm đập trúng thì chết rất khó coi, Nhiếp Cửu La dùng hết sức toàn thân lật người tránh đi. Cú lật này dùng sức quá lớn khiến eo và bụng cô lộn ngược, mấy cơ quan nội tạng như thể bay ra ngoài. Nhưng chưa kịp lật xong thì ống bơm đã giáng xuống, đập trúng một mảng tóc lớn của cô, da đầu bị kéo lại khiến cú lật không cách nào hoàn thành.


Đã thế thì lật ngược về lại vậy, Nhiếp Cửu La thu lực lại rồi xoay nhanh, đâm dao xuống, mũi dao cắm xuyên qua giày phải của Trần Phúc tới tận đế.


Trần Phúc chỉ cảm thấy trên chân nhói đau, hắn xiêu vẹo lùi về sau. Trong tình huống bình thường thì dao cắm vào chân chẳng khác nào bị đóng đinh, không ai có thể cử động, nhưng do con dao của Nhiếp Cửu La quá sắc bén, lúc hắn lui lại chỉ có thể đưa mắt nhìn con dao găm xuất hiện từ chỗ mũi giày nứt ra. Trần Phúc sững sờ một lúc rồi mới hiểu chuyện gì đang phát sinh, hắn ngã mông xuống đất ôm chân kêu gào thảm thiết.


Máu tươi từ chỗ vết nứt chảy ra, nhỏ giọt trên mặt đất.


Nhiếp Cửu La ngửa đầu cười lớn, nhưng tiếng cười vừa cất lên đã ngưng bặt: ngụm khí cắn chặt trong miệng đã thoát ra ngoài, cô đã hết sức rồi.


Phòng máy bơm không có trần nhà, trên cùng là xà nhà, trơ trụi, rất xấu xí, rất thô kệch. Lúc rảnh rỗi Nhiếp Cửu La còn từng tưởng tượng khung cảnh mình chết: Dưới tình huống bình thường, cô có thể sống được hơn trăm tuổi, không bệnh tật hay gặp thiên tai, ra đi yên bình trong giấc ngủ, khi đó cô đang nằm trong một biệt thự xa hoa cạnh biển hoặc trong núi, ánh nắng lấp lánh, bầu trời xanh thẳm, xung quanh là những đóa hoa tươi đang nở rộ.


Nhưng không ngờ, lại ra đi ở chốn này.


Cô nhắm mắt lại, một vệt nước mắt rất nhạt chảy ra từ khóe mắt, hòa vào máu trên mặt cô.


Một bóng đen lắc lư, là Trần Phúc đang lê đôi chân què quặt của mình qua đây, hắn đi rất chậm, một chân bị kéo lê phía sau, mỗi bước đi để lại dấu chân máu, nhưng điều đó không ngăn được hắn cuối cùng cũng đến sát bên cô. Hắn đưa chân dẫm lên một cánh tay của cô.


Nhiếp Cửu La nhướng mắt lên nhìn, nhưng đã không còn thấy rõ, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đầy sắc máu, có một thân ảnh to lớn làm người ta buồn nôn đang lắc lư.


Trần Phúc cúi xuống thở hồng hộc, tay trái tóm lại cánh tay cô rồi chửi: "Con đàn bà thối tha."


Nói xong hắn dùng lực bẻ gãy tay cô.


Rắc một tiếng.


Nhiếp Cửu La thẳng đờ người, tiếng rắc này đã bẻ gãy nửa linh hồn cô xé ra khỏi đỉnh đầu, cơn đau kịch liệt đột nhiên ập tới khiến các dây thần kinh vốn đã tê liệt của cô như bị điện giật trong nháy mắt, cô hét thảm một tiếng rồi làm cú lên gối thật mạnh vào háng Trần Phúc.


Đoán chừng gốc rễ con cháu của hắn không đứt cũng tàn, nhưng... năng lực hồi phục của cú đất quá mạnh, chỉ có thể làm hắn ta bất lực trong hai ba tháng.


Nhiếp Cửu La nằm ngửa trên đất, đã không còn thở được nữa, chỉ có thể hô hấp bằng nửa miệng. Trần Phúc dường như đang lăn lộn trong đau đớn bên cạnh, điên cuồng đập phá kêu la, nhưng cô đã không quan tâm nữa rồi.


Cô đã quá mệt.


Nhiếp Cửu La chầm chậm nhắm mắt.


Tuy nhiên nằm an nghỉ chưa được bao lâu, thì cô lại bị đánh thức bởi một trận rung lắc và cảm giác đau nhức trên da đầu, Nhiếp Cửu La hé mắt, nhìn thấy xà nhà lắc trái lắc phải, giống như có động đất vậy.


Nhưng không phải là động đất, là do Trần Phúc túm tóc cô kéo đi, chân của hàng trăm ngàn sợi tóc cắm sâu vào da đầu vậy mà có thể kéo được cơ thể nặng nề của cô.


Trần Phúc kéo cô đến miệng giếng rồi cười khặc khặc, hắn nhét cơ thể và cánh tay bị bẻ gãy của cô vào trong giếng, rồi mơ hồ nói với cô: "Mày con mẹ nó cứ từ từ xuống đó, ngâm đến chết... sình lên rồi mục nát trong đó, thối nát mà chết ở trong đó."


Giếng rất sâu, giếng bơm bình thường sẽ sâu hơn bốn mươi mét, còn thêm miệng giếng chật hẹp, khiến nó chật chội và thâm sâu khó dò. Vừa nãy khi cô đẩy đống ván gỗ ra có nhìn thử xuống dưới, rất sâu rất sâu dưới đáy có nước đen hắc, bốc mùi hôi thối theo năm tháng. 


Nhiếp Cửu La gần như bị gập làm đôi nhét vào, điều duy nhất đáng để thấy may mắn là đầu cô hướng lên trên, giữa cơ thể và thành giếng có chút ma sát, khiến cô không lập tức trượt xuống, nhưng cũng không giữ người lại được bao nhiêu.


Cơ thể cô trượt dần từng tấc xuống bóng tối, giống như một miếng vải rách dơ bẩn đầy máu bị vo lại, đáng bị chôn vùi trong đáy giếng bốc mùi này.


Ngón tay vô lực của cô bám vào thành giếng nhưng chẳng giữ được, mắt thấy khuôn mặt xấu xí của Trần Phúc cách cô càng lúc càng xa.


Trần Phúc còn chê cô rơi xuống chưa đủ nhanh, vừa thở hổn hển vừa chạm vào các bộ phận máy bơm bên cạnh giếng. Thân máy bơm nặng hơn ống bơm rất nhiều, nhưng hắn ta đang bị thương rất nặng, một tay không nhấc lên nổi. Thế là hắn dùng thêm sức từ bàn tay đã bị cắt cụt, từ từ nhấc nó lên...


Nhiếp Cửu La cảm thấy bản thân nên nhắm mắt lại, nhưng cô không làm thế, đôi mắt cô vẫn mở to.


Chưa tới lúc đầu cô bị nghiền nát, hơi thở đứt đoạn thì cô sẽ không từ bỏ hy vọng.


Tiếp theo đó, giống như đang xem phim điện ảnh, Trần Phúc cùng thân máy bơm đột nhiên bị cái gì đó kéo ngược lại, để lại cho cô một miệng giếng không bị che lấp và có thể nhìn thấy ánh sáng.


Cô nghe thấy tiếng thân máy nặng nề rơi xuống đất, nghe thấy tiếng đánh nhau, và tiếng đập mạnh.


Cuối cùng tất cả đã yên tĩnh trở lại.


Sau đó rất đột ngột, trên miệng giếng có bóng người lay động, cô nhìn thấy Viêm Thác đang cúi người xuống, vừa vươn tay kéo cô vừa gọi: "Cô Nhiếp."


Anh không với tới cô.


Còn cô khi vừa thả hết sức lực thì lại trượt xuống dưới thêm một đoạn.


Đôi mắt của Nhiếp Cửu La một lần nữa nhắm lại, mí mắt trên dưới giống như cánh bướm bị mưa gió vùi dập không thể mở ra lần nữa.


Trong mơ hồ cô thầm nghĩ: Anh ta đến cũng thật nhanh.


Có lẽ không phải sau lúc nhận được tin nhắn "Bãi lau sậy" anh mới vội quay lại, mà đã quay đầu xe từ trước đó.


-------------------------------


Nhiếp Cửu La muốn trút hết một hơi, cô cảm thấy đau khổ đã kết thúc, cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi.


Tuy nhiên vẫn chưa được, cả người cô giống như nằm trong tổ kén tối đen, trời đất đang lắc lư, cơ thể dao động mạnh, cảm giác đau đớn lan ra khắp nơi, một lúc đau chỗ này, lúc khác lại run rẩy co giật ở chỗ khác.


Đột nhiên cô nghe thấy Viêm Thác đang gọi mình: "Cô Nhiếp, cô Nhiếp?"


Nhiếp Cửu La vô thức đáp lại: "A?"


Âm thanh trầm thấp không khác gì tiếng rên rỉ.


Cô cảm thấy mình đang nằm trong vòng tay Viêm Thác, rất ấm áp, dưới lớp áo khoác của anh là một chiếc áo sơ mi mỏng, mặt và đầu cô đang dựa vào đó, chiếc áo rất mới, hoặc là vừa được giặt xong, xuyên qua lớp vải có mùi hương dễ chịu này, cô có thể cảm nhận được độ ấm và nhịp tim của anh.


Dù là nhiệt độ cơ thể hay nhịp tim đều lộ ra sức sống mạnh mẽ, tới mức cô có chút ghen tị.


Viêm Thác cúi đầu trầm giọng nói: "Cô Nhiếp, mạng của cô nằm trong tay cô, hiện tại tôi không giúp được cô, không ai giúp được cô. Cô phải chống đỡ thêm nửa tiếng nữa, sau nửa tiếng là sẽ ổn thôi, cô có nghe thấy không? Chỉ nửa tiếng thôi."


Nửa tiếng?


Nửa tiếng là gì?


Ý thức của Nhiếp Cửu La lại bị phân tán thành vô số mảnh, mỗi mảnh đều đang mọc cánh nhẹ nhàng bay đi, mà giữa những đôi cánh hỗn loạn đó, lời của Viêm Thác giống như âm thanh ma quỷ luôn vang vọng bên tai cô.


Nửa tiếng.


Chống đỡ thêm nửa tiếng nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...