Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 12

 CHƯƠNG 12


Sự kinh ngạc của Viêm Thác không thua Nhiếp Cửu La.


Anh nhìn chằm chằm Răng Chó một lúc lâu, mới hỏi: "Mắt của anh làm sao vậy?"


Răng Chó quanh co: "Tối hôm qua tôi không cẩn thận mà chọc trúng. Anh như thế này làm tôi... chóng mặt..."


Vết thương nặng như thế, sắc mặt đau đớn là không thể giả vờ, Viêm Thác nới nhẹ tay: "Làm sao mà chọc vào?"


Răng Chó như một người bệnh yếu ớt, lại từ từ làm ổ trong vali, lầm bầm trong miệng: "Chính là không cẩn thận, đầu tôi đau..."


Viêm Thác nói: "Mày bớt thả rắm đi."


Câu nói vừa tuôn ra, cả căn phòng tĩnh lặng trong vài giây, Răng Chó không lẩm bẩm nữa, vòi nước chầm chậm rơi từng giọt xuống tí tách.


Viêm Thác cuối cùng lên tiếng: "Trong phòng khách sạn không có thiết bị nguy hiểm nào cả, nếu mày thật sự tự làm bị thương ở trong phòng sớm đã làm ầm lên rồi, mày mà sẽ không rên một tiếng sao? Tối qua có phải mày đã từng ra ngoài rồi không?"


Răng Chó hoảng loạn: "Không, không có, là do tôi không cẩn thận, là bàn chải đánh răng, bàn chải đánh răng chọc phải..."


Còn chưa nói xong, hắn ta đã cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó bên tai vang lên một tiếng, cả người đập xuống mặt đất, nổ đom đóm mắt. Là Viêm Thác dùng một tay lật ngược chiếc vali.


Nhiếp Cửu La vẫn chưa phản ứng kịp, Viêm Thác đã dẫm một chân lên lưng Răng Chó, trọng lượng toàn bộ cơ thể đều dồn vào cú đạp này, ép cho Răng Chó suýt nữa không hô hấp được, mà vẫn còn chưa xong, anh rút súng từ sau thắt lưng ra, họng súng đè vào gáy Răng Chó, lực đạo rất lớn, gương mặt xấu xí của Răng Chó hầu như bị đè phẳng xuống dưới đất.


"Còn không nói sự thật, xem tao là thằng ngu chắc? Dì Lâm đã nói rồi, mày thành thật thì tao đến đón người; không thành thật, tao đến chuyển thi thể."


Răng Chó bị dọa sợ thành kẻ nhát gan, giọng vừa the thé vừa mỏng, chỉ còn thiếu đi kèm nước mắt nước mũi: "Tôi nói tôi nói, tối hôm qua anh mắng tôi là phế vật, nói tôi bị con nhỏ phòng bên cạnh Tôn Chu nhìn thấy rồi, còn vẽ hình tôi đưa cho cảnh sát, tôi tức giận, muốn... muốn tìm cô ta tính sổ..."


Viêm Thác giật mình, lực tay nhẹ thả lỏng, lơ đãng liếc nhìn Nhiếp Cửu La.


Nhiếp Cửu La mặt tỏ nét lương thiện, nhưng trong lòng đang chửi rủa.


"Tôi trèo ra ngoài cửa sổ, không biết đang ở đâu, trượt chân một cái, trên cửa sổ có sợi dây kẽm, thoáng cái đâm vào hốc mắt tôi... Tôi sợ anh biết nên tôi không nói."


Nhiếp Cửu La tim đập điên cuồng, may mà còn có thể nhanh chóng phán đoán.


- Hai tên này quả thật là cùng một ổ.


- Viêm Thác có thể quản Răng Chó, nhưng Răng Chó rõ ràng có tâm tư khác, có việc muốn che giấu Viêm Thác.


- Cấp trên của hai tên này tên là "dì Lâm".


Trong phòng lại yên ắng vài giây, Viêm Thác thu lại bàn chân đang đạp lên lưng Răng Chó, còn Răng Chó thì thốt ra một tiếng ôi dài từ trong cổ họng, tay chân quơ loạn trèo vào trong vali, vali bị hắn ta khuấy động khiến nó tròng trành bất định, giống như chiếc thuyền nhỏ bị sóng đánh vào.


Qua một lúc, hắn cuối cùng cũng nhét được mình vào trong, còn đưa tay đóng nắp vali lại, nhưng đóng không chặt, vali bị nhô lên hơn một ngón tay.


Con mắt lành lặn còn lại của hắn từ khe giữa nhìn ra bên ngoài một cách cảnh giác, nhìn thấy đôi giày bốt của Viêm Thác, trên đó có đinh tán màu đồng lạnh lẽo cứng rắn, còn nhìn thấy dưới ống nước ở trong góc, có một cô gái đang bị bắt chéo tay ra sau, cũng mang giày bốt, dưới đế có đường vân chống trơn trượt rõ ràng.


Hắn ta không nhận ra Nhiếp Cửu La, bởi vì từ đầu tới cuối chưa từng thấy cô trong điều kiện có ánh sáng, còn khi đón lấy cây bút chì cô cắm vào mắt hắn là trong bóng tối, đầu bút sắc nhọn vô cùng, thậm chí ở giây phút đó, vẫn chưa kịp cảm giác được sự đau đớn.


"Việc vừa rồi tao giao, mày đã rõ chưa?"


Vừa mới giao? Răng Chó sững sờ một lát, mới có phản ứng: "Rõ rồi, anh nói muốn ra ngoài, giao cho tôi trông Tôn Chu và cô gái này."


"Chỉ trông thôi là được, đừng động vào người ta."


Răng Chó nhanh chóng đáp lời.


Cảnh tượng này quá sức quỷ dị, da đầu Nhiếp Cửu La tê rần: Tại sao bất kể là Viêm Thác hay là Răng Chó, ai cũng không đề cập tới việc băng bó vết thương? Đây là mắt bị chọc mù đó!


Việc cần giao đã giao xong, nhưng Viêm Thác cảm thấy vẫn có chút gì đó không yên tâm, anh đi kiểm tra trong phòng vệ sinh một lát, tính tìm cho ra sơ hở hoặc tai họa ngầm nào đó.


Cuối cùng, ánh mắt anh ta rơi vào người Nhiếp Cửu La.


Cô chính là tai họa ngầm lớn nhất.


Anh cầm theo băng dính đi qua, đến trước mặt Nhiếp Cửu La, xé một đoạn băng dài, sau đó ngồi xổm xuống.


Nhiếp Cửu La theo bản năng nghiêng đầu né tránh: "Tôi sẽ không kêu đâu, khách sạn này không có khách, anh lại cho người ở đây trông coi, tôi cũng không ngốc như thế."


Viêm Thác không dính bẫy của cô: "Cô Nhiếp, cô rất biết nói chuyện. Level của Răng Chó sẽ không chịu được lời ngon tiếng ngọt của cô, vẫn nên dán lại thì tốt hơn."


Nhiếp Cửu La trong lòng mắng anh ta mắt mù: Anh còn coi Răng Chó là chim non sao, còn sợ cô lừa hắn? Bản thân anh cũng bị Răng Chó lừa dối tẩy não kia kìa.


Nhưng cô nghĩ ngợi rồi nhẫn nhịn: kẻ ác tự có kẻ ác trị, cô vui vẻ giả vờ không biết, nhìn chó cắn chó.


Cô chuyển hướng đấu tranh chuyện khác: "Vậy có thể để tôi ăn cái gì đó trước được không?"


Buổi trưa đi tham quan đền, không chú ý tới việc ăn uống, buổi tối bị bắt trói, không có cơ hội ăn, đã nhịn hai bữa rồi. Đổi lại là người khác bị bỏ tù, sẽ đau khổ tới bỏ cả ăn, cô thì không, cứ phải ăn no đã, ăn no mới có sức lực dây dưa với hai kẻ ác này.


Viêm Thác làm như không nghe thấy, lập tức dùng miếng băng dính dán miệng cô lại, vì đề phòng nó rơi ra, còn dùng lực ở lòng bàn tay gắng sức đè xuống hai bên.


Làn da của Nhiếp Cửu La mỏng manh, bị anh dùng lực ấn như thế, khiến máu về lại trên mặt, thành màu đỏ thẫm.


Trước khi đi, Viêm Thác trả lời cô.


Anh nói: "Tôi nhìn vóc dáng cô có vẻ khá là biết nhịn đói, ít ăn vài bữa cũng không chết được."


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...