CHƯƠNG 28
Nhiếp Cửu La bước ra khỏi quán đồ om, đặc biệt ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu trên cao.
Lính đồ om.
Cái tên này khá hay, cô rất thích. Binh lính thể hiện sự siêng năng, làm việc thật thà chất phác, so với cái gì mà "Vua đồ om", "Bậc thầy vị om" thì nó bình dị dễ gần hơn rất nhiều.
Cô không gấp gáp gọi xe, dù sao không khí lạnh vẫn chưa tràn về phương Nam, nhiệt độ rất thích hợp để dạo bước trên đường. Cô cũng rất cần đi bộ một lát để bản thân thoát ra khỏi câu chuyện liên quan đến cú đất, và trở về với cuộc sống bình thường nhưng tràn ngập bầu không khí pháo hoa sôi động, rực rỡ.
Bây giờ nỗi lo lắng duy nhất của cô chính là Răng Chó.
Ít nhất ba tháng, muộn nhất nửa năm thì Răng Chó nhất định sẽ tỉnh lại, cô không cách nào tiếp tục "không tồn tại" một cách an ổn nữa rồi.
Sau đó cô lại nghĩ, dù sao ở giữa còn có một Viêm Thác: Răng Chó nói ra sự thật thì chẳng khác nào đang chỉ thẳng Viêm Thác đã nói dối, Viêm Thác nhất định sẽ làm chút gì đó.
Không biết vì sao nhìn dáng vẻ cuối cùng của Viêm Thác cùng câu hỏi cuối kia, lại khiến cô cảm thấy anh ta có chút đáng thương, đằng sau vẻ ngoài đó có lẽ có nội tình gì trong đó.
Nhưng trong lòng cô nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng và cứng rắn. Đáng thương gì chứ, mặc kệ đằng sau anh ta có ẩn tình khác không, trành quỷ thì chính là trành quỷ. Trộm đồ chính là ăn trộm, cảnh sát chỉ phụ trách bắt người, còn việc tên trộm có đáng được đồng tình hay không, đằng sau có câu chuyện bi thảm nào không, đó là việc của quan tòa và ký giả.
Cô giơ tay vẫy một chiếc taxi.
------------------------------
Lúc về đến nhà thì chị Lư vừa đi ngủ, nghe thấy động tĩnh liền mặc đồ đi ra ngoài, hỏi cô có muốn ăn chút gì không.
Nhiếp Cửu La vẫy vẫy tay, ra hiệu cho chị Lư an tâm đi ngủ, sau đó trực tiếp đi xuyên qua sân rồi đẩy cửa bước vào phòng khách. Sau khi đi được hai bước liền cảm thấy đi giày cao gót thật sự mệt, nên cô vứt chúng xuống đất, đi chân trần lên lầu.
Phòng làm việc thật lớn, tuy đồ đạc cũng không ít, nhưng có lúc trong đêm khuya yên tĩnh, nhìn xung quanh vẫn sẽ luôn có cảm giác rộng mênh mông.
Hiện tại cũng vậy, cảm thấy thật sự trống trải.
Nhiếp Cửu La ngồi trước bàn làm việc, lấy tờ giấy dài màu vàng nhạt rồi viết những việc đã xảy ra ngày hôm nay.
Một, gặp mặt Viêm Thác, đã thanh toán xong.
Hai, quán Lính đồ om ăn rất ngon, có thể lại ghé đến.
Ba, ...
Không có ba, nghĩ không ra điều gì để viết.
Cô đặt bút xuống, gấp tờ giấy thành hình ngôi sao, cầm nó lên rồi bước đến chiếc tủ đứng cửa đôi kiểu cũ dựa vào tường.
Cánh cửa bên trái và phải của tủ đứng đều được khắc hình ảnh hai vị thần Thần Đồ và Uất Lũy*, là những vị thần cổ xưa nhất của TQ, miệng cả hai hơi há ra tạo thành những cái lỗ.
*Là hai vị môn thần chuyên trừ tà đuổi quỷ, bảo hộ bình an trong truyền thuyết cổ đại.
Nhiếp Cửu La nhét ngôi sao vào miệng Uất Lũy, cô dừng một chút rồi lại cúi người mở cửa tủ.
Trong đó có hai hộp lớn đựng ngôi sao gấp bằng giấy.
Thật ra là hai chậu thủy tinh mở nắp được làm theo yêu cầu, chia làm hai bên trái phải, nhãn dán bên trái ghi "20022012", bên phải ghi "2013"; bên trái thì sắp đầy, bên phải mới đầy được một nửa; những ngôi sao bên trái khá ảm đạm do giấy cũng đã cũ, bên phải thì tươi sáng hơn nhiều.
Nhiếp Cửu La hít sâu một hơi, đưa tay vào phía bên trái, giống như bốc thăm sổ xố mà trộn qua trộn lại nhiều lần rồi lấy ra hai ngôi sao nhỏ.
Lúc mở ngôi sao ra tốt nhất nên có chút cảm giác nghi thức, cô tắt đèn lớn rồi mở đèn đọc sách dạng đứng, sau đó ngồi vào chiếc ghế sofa dưới ánh đèn, cẩn thận mở ra một cái.
- Chu Vỹ kéo bím tóc của mình, đau muốn khóc, thầy gọi nó đến xin lỗi, vì để gây ấn tượng tốt với thầy nên mình đã nói là không sao đâu. Chu Vỹ, nếu tao không diệt cả nhà mày thì không làm người. 20/03/2002
Nhiếp Cửu La bật cười thành tiếng.
Chu Vỹ là ai? Cô không chút ấn tượng.
Nhưng cũng rất tốt, lúc nhỏ cho dù cô bị bắt nạt thì cũng tuyệt đối không thống khổ về mặt tinh thần.
Nhiếp Cửu La mang theo nụ cười mở ra ngôi sao thứ hai, khi mở ra thì ý cười cũng dần dần biến mất.
Tờ giấy này được viết vào 06/05/2003, nói thật thì ngày tháng không khác nhiều so với tờ giấy trước đó, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ ràng, thậm chí có thể nghĩ đến một số chi tiết: sau khi viết xong tờ giấy này, cô đã bẻ gãy vỏ nhựa của bút chì kim bấm, còn uống một cốc rượu trắng pha loãng để thể hiện quyết tâm đập nồi dìm thuyền của mình.
- Vì cuộc sống hạnh phúc cả đời này của mình, mình quyết định đi tìm Tưởng Bách Xuyên để đàm phán.
------------------------------
Tưởng Bách Xuyên, cũng đến lúc trao đổi tin tức với Tưởng Bách Xuyên rồi.
Nhiếp Cửu La mở app "Đọc xong là cháy", lúc gõ chữ thì lại do dự: Nếu nói cho Tưởng Bách Xuyên mình thả Viêm Thác đi mà không ngăn lại, ông ta nhất định sẽ ríu ra ríu rít không ngừng. Thôi thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao bản thân cô và Tưởng Bách Xuyên cũng không phải là cấp trên cấp dưới hay là mối quan hệ bạn bè thân thiết gì đó. Vay nợ thì phải trả, cô đã làm những việc nên làm rồi, cố gắng hết sức làm nghĩa vụ thông báo là được rồi.
Cô cân nhắc trong giây lát rồi gõ một dòng chữ: "Hôm nay nhận được cuộc gọi từ số lạ, là của Viêm Thác.
Mấy phút sau đầu bên kia trả lời lại hai chữ: "Gọi điện?"
Nhiếp Cửu La gõ: Được.
Điện thoại lập tức gọi qua, giọng Tưởng Bách Xuyên có chút kích động: "Hắn ta nói cái gì? Có tiết lộ tin tức giá trị không?"
Nhiếp Cửu La nói: "Để ông thất vọng rồi, anh ta chẳng nói cái gì hữu dụng cả. Anh ta đã biết một số chuyện về cú đất, nhưng không hoàn toàn. Trước mắt xem ra anh ta đã biết nguồn gốc của cú đất, sự tồn tại của đội quân quấn khăn cùng người nhà chó, nhưng lại không biết về Đao gia và Tiên (roi) gia, anh ta còn hỏi tôi làm sao để giết cú đất, tôi nói không biết."
Tưởng Bách Xuyên oán hận: "Hắn ta còn nói bản thân chỉ là một người bình thường, vô tình nhặt được Răng Chó cơ đấy... Ta biết ngay tên nhóc này có vấn đề."
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng, dù sao cô cũng không nói dối: Viêm Thác quả thật đã biết những việc đó, là do cô nói cho anh biết. Tưởng Bách Xuyên chỉ cần biết Viêm Thác biết cái gì là được rồi, còn về việc ai nói cho Viêm Thác biết, cô cảm thấy không quan trọng.
"Còn nữa, tôi đã hỏi về Tôn Chu, nhưng Viêm Thác nói Tôn Chu không ở chỗ bọn họ."
Tưởng Bách Xuyên cười lạnh: "Tên nhóc này miệng toàn điều dối trá, ai biết được thật hay giả."
Nhiếp Cửu La: "Tôi cảm thấy anh ta không giống như đang nói dối. Khi ấy ở hiện trường bốc cháy khiến mọi thứ rất hỗn loạn. Ông cho rằng Tôn Chu bị đám người kia mang đi, nhưng họ lại nghĩ Tôn Chu còn ở bên chỗ ông, có phải sẽ có khả năng thứ ba là Tôn Chu nhân lúc hỗn loạn đã tự mình chạy rồi?"
Tưởng Bách Xuyên dừng lại vài giây: "Cũng không loại trừ... khả năng này."
Nhiếp Cửu La nói: "Tôn Chu vốn đã bén rễ mọc mầm rồi, bây giờ đã mất khống chế, tình huống chỉ sẽ càng lúc càng nguy hiểm, tốt nhất ông nên phái người đi tìm thử, lỡ như nháo ra chuyện thì không hay đâu."
Tưởng Bách Xuyên sảng khoái đáp ứng rồi lại nói: "Còn con thì sao? Sau khi Viêm Thác trốn thoát, chúng ta vẫn luôn tìm không ra hắn. Cú điện thoại kia của hắn có thể chỉ là khúc dạo đầu, ta hoài nghi về sau hắn sẽ có động thái lớn."
Ánh mắt Nhiếp Cửu La rơi vào chiếc túi lớn mà bản thân cầm về: Là có động thái lớn, nhưng đã làm xong rồi.
"Nhiếp Nhị, vẫn nên cẩn thận một chút. Không thì như thế này, ta phái vài người qua đó, con an tâm, sẽ không để họ biết về con, chỉ cho họ ở lại khu vực đó thôi. Ta sẽ để lại số điện thoại cho con, lỡ như con cần người thì có thể gọi cho họ, một cây làm chẳng nên non, lúc nguy cấp có người giúp đỡ sẽ tiện hơn."
Đề nghị hợp tình hợp lý, sự quan tâm này nếu lại từ chối thì sẽ tổn thương tình cảm rồi, Nhiếp Cửu La cười cười nói: "Được."
Nhận xét
Đăng nhận xét