CHƯƠNG 46
Nhiếp Cửu La hơi nhếch môi, đưa đầu ngọn lửa đến chỗ xương quai xanh anh.
Bị nướng sống thật sự quá dày vò rồi, Viêm Thác nhanh chóng chịu không nổi, cánh tay anh run rẩy, gân trán và cổ đã nổi rõ lên, từng hạt mồ hôi lăn xuống, vào lúc anh sắp ngất đi thì Nhiếp Cửu La kịp thời chuyển ngọn lửa đi, tay kia lấy từ trong túi ra cái gì đó mát lạnh mềm mại, dán lên mép vết thương anh.
Lông mi Viêm Thác đẫm mồ hôi, anh gượng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một túi nước. Là túi zip chứa đầy nước lạnh, đã dùng lửa hàn lại miệng túi để không rỉ nước ra ngoài.
Lại nhìn sang bên cạnh, trên bàn trà để rất nhiều túi đựng đồ đầy ắp, chen chúc nhau thành từng đống, còn có chai nước khoáng đã mở nắp và nhét sẵn ống hút.
Cô đã chuẩn bị thật chu đáo, điêu khắc là một nghề tinh tế, những người đạt được thành công trong nghề thì tâm tư nhất định cũng rất tỉ mỉ.
Nhiếp Cửu La: "Viêm Thác, tôi hỏi anh một câu."
Viêm Thác cười khổ: "Cô Nhiếp, cô thật biết chọn thời điểm... để hỏi đấy. Cô đã hỏi liên tục bắt đầu từ tối hôm qua."
Nhiếp Cửu La: "Anh có thể không trả lời mà, con người tôi tính tình không nhỏ nhen đâu, không trả lời tôi cũng sẽ chữa cho anh. Chẳng qua nếu anh trả lời, tôi sẽ vui vẻ mà nướng; không trả lời thế thì tôi nướng trong sự mất hứng vậy."
Viêm Thác hơi cúi đầu, nếu không phải là không còn chút sức nào thì anh thật sự sẽ cười khổ thành tiếng. Cô nói thật nhẹ nhàng làm sao, giống như cái việc "nướng trong sự mất hứng" chẳng đáng sợ chút nào.
Anh nói: "Cô hỏi đi."
Mặt túi nước dán lên thịt có lẽ đã hết lạnh, Nhiếp Cửu La lật ngược nó lại, vùng da nơi đó đỏ rực, có thể tưởng tượng được nhất định rất khó chịu.
Nhiếp Cửu La dời đi ánh mắt: "Đám người Hùng Hắc bây giờ đang truy đuổi đến cùng cũng chỉ vì muốn trút giận cho anh?"
Viêm Thác lắc đầu: "Nói thì nói là thế, nhưng tôi nghĩ... không giống lắm. Bắt đầu lúc mới biết Đại Đầu có thể ngửi thấy mùi của Răng Chó, họ đã tỏ ra rất để ý rồi. Còn nữa, cái người đứng đầu còn hỏi lão què về con trai người đó, làm người ta cảm thấy đứa con đó đã bị lão què bắt đi vậy."
Một hơi nói nhiều như thế khiến cổ họng anh khô khốc, nước bọt nuốt vào như đang sôi sùng sục vậy.
Nhiếp Cửu La đặt túi nước xuống, lấy chai nước khoáng cắm sẵn ống hút đưa qua: "Con trai? Con trai của cú đất?"
Viêm Thác muốn đưa tay ra nhận lấy, nhưng vừa dùng sức mới phát hiện cánh tay mình cứng ngắt, dường như đã bấu chặt vào đầu ghế sofa, chỉ có thể cúi đầu ngậm lấy ống hút.
"Đúng vậy."
Con trai cú đất cũng vẫn là cú đất, trong tay Răng Cửa cũng chỉ có một con cú đất mà thôi.
"Châu Chấu?"
Viêm Thác yếu ớt lắc đầu: "Tôi vốn cũng đoán là thế, nhưng cảm thấy... thực tế không giống, giống như con đường khác nhau.... của người và thú vậy."
Nhiếp Cửu La đặt lại chai nước khoáng lên bàn: "Chịu đựng nào, đợt thứ hai."
Cô lại đưa ngọn lửa qua.
Viêm Thác hít một hơi dài, một lần nữa tích trữ sức lực để chịu đựng, luôn cảm thấy giây tiếp theo sẽ điên cuồng la hét trong đau đớn, nhưng anh vẫn cắn răng liều mạng ngăn lại, anh ép mình phải chuyển sự chú ý lên túi nước, không ngừng thôi miên bản thân: Sắp rồi, sắp rồi, túi nước sắp đến rồi.
"Đợt thứ hai" kết thúc, Viêm Thác nằm tê liệt trên sofa, hô hấp từng ngụm khí lớn, cũng không biết mồ hôi hay nước mắt trào ra do đau đớn khiến mắt anh sinh đau.
Túi nước một lần nữa lại đặt trên người anh, Viêm Thác vậy mà chẳng thấy thoải mái nữa: Chỉ cảm thấy linh hồn đã rời khỏi cơ thể và bay trên trần nhà, đang bốn mắt nhìn nhau với anh, trong ánh mắt toát ra sự tuyệt vọng.
Giọng của anh cũng như đang đi trên mây: "Cô Nhiếp, còn mấy đợt nữa vậy?"
"Nhanh thôi... Khoảng mười bảy, mười tám, mười chín đợt đi."
Viêm Thác bởi vì nửa câu trước của cô mà hơi dâng trào hy vọng, nghe tới nửa cuối thì đã như rơi vào vực thẳm.
Tuy nhiên khi "đợt thứ ba" đến, anh vẫn cắn răng ngồi dậy: Không còn cách nào khác, anh đã "mọc mầm" rồi, đây là trận chiến của anh và mầm, nếu anh lùi một bước thì nó sẽ tiến thêm một bước, trận địa này anh một phân cũng không thể mất đi.
---------------------------
"Quá trình trị liệu" đi được một nửa, Viêm Thác mồ hôi đổ như suối, cả người giống như mới lôi từ dưới nước lên, Nhiếp Cửu La cho anh nghỉ ngơi giữa chừng, lại cầm khăn ướt lau người cho anh.
Viêm Thác đột nhiên nhớ đến Tôn Chu: "Lần trước các cô cũng điều trị cho Tôn Chu như thế này sao?"
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng.
Đã lâu lắm rồi cô chưa nghe lại cái tên Tôn Chu, cũng không biết người này đang ở đâu, tính toán ngày tháng thì quá nửa đã phát bệnh rồi. Rất có khả năng đã bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, mà còn là kiểu bệnh nhân cực kỳ nguy hiểm phải mặc đồ hạn chế hoạt động.
Cô quay lại chủ đề: "Tối hôm qua anh nói chỉ cần có thể giúp anh rời đi thì tôi có thể đặt ra bất kỳ điều kiện gì, giờ còn tính không?"
Lúc này có dám nói không tính không.
Viêm Thác: "Cô nói đi."
Nhiếp Cửu La: "Anh nói anh là nhân vật nhỏ, nhưng tôi cảm thấy... cũng không tính là rất nhỏ nhỉ, lúc anh ở cùng Răng Chó, hắn ta rõ ràng có chút sợ anh; về sau khi bị bắt, đối phương cũng tốn rất nhiều sức lực để cứu anh; tối hôm qua sau khi anh bị bỏ lại, cái tên Hùng Hắc kia vẫn liên tục gọi điện thoại cho anh, có vẻ hắn ta rất lo lắng."
Viêm Thác trầm mặc một lát, rồi cười tự giễu: "Nếu cô là một con chó được người đứng đầu nuôi, vai trò có nhỏ tới đâu thì người khác cũng sẽ đối xử tận tâm thôi."
Nhiếp Cửu La do dự: "Chính là 'dì Lâm' kia sao? Lâm Hỉ Nhu?"
Cô còn nhớ cái lần bị Viêm Thác "bắt cóc" và ở chung với Răng Chó trong phòng vệ sinh, Viêm Thác từng dạy dỗ Răng Chó, "Dì Lâm đã nói rồi, mày thành thật thì tao đến đón người; không thành thật, tao đến chuyển thi thể."
Răng Chó không sợ Viêm Thác, hắn sợ là Viêm Thác sẽ xúi giục gì đó trước mặt dì Lâm. "Dì Lâm" này trông có vẻ rất có uy quyền.
Về sau cô kiểm tra điện thoại Viêm Thác, trong danh bạ anh có lưu tên "Lâm Hỉ Nhu", khi đó cô còn cảm thấy kỳ quái: Mẹ của Viêm Thác đã bị liệt từ lâu, sao có thể gọi nhiều cuộc điện thoại như thế.
Nhớ đến lời Viêm Thác đã nói tối qua, "người sớm nhất đã ở trong nhà tôi từ trước khi tôi sinh ra đời", rất giống như cú đất đã chiếm lấy tên mẹ anh, làm ra hành động tu hú chiếm tổ, sẵn nuôi lớn luôn anh. Điều này cũng có thể giải thích vì sao mối quan hệ giữa Viêm Thác và đám cú đất kỳ quái như thế: Ngoài mặt nhìn như đang làm trành quỷ, nhưng lại âm thầm nghe ngóng "làm thế nào mới có thể giết cú đất".
Viêm Thác im lặng hồi lâu, Nhiếp Cửu La cũng không lên tiếng nữa, nhìn đi nhìn lại mấy vết thương mà tiếp theo phải đốt. Lúc nhìn thấy vết thương trên đùi anh, đột nhiên cô suy nghĩ lệch lạc: Cũng may đấy, nếu vết thương mà chếch qua vài phân, ví như bị cào ngay giữa, thì cô tuyệt đối sẽ không chữa giúp anh ta. Tuy cô học ngành mỹ thuật, cũng từng vẽ người mẫu nam khỏa thân, từng nghiên cứu tượng David, nhưng suy cho cùng đều là phục vụ cho việc học.
Anh ta có thể tự nướng, nhưng lỡ như không làm đúng chừng mực thì sẽ nướng ra chuyện không may mất...
"Cô Nhiếp, cô muốn đặt điều kiện gì?"
Câu nói đột ngột này khiến Nhiếp Cửu La giật mình run cả tay, túi nước cũng bị rơi xuống. Trong lòng cô nhủ thầm vẫn may, chỉ cần tư thế đàng hoàng, không ai biết trong đầu cô đang có con quỷ.
Cô ho khan hai tiếng, nghĩ một lúc mới nhớ ra mình đang tính nói gì: "Dù sao anh cũng phải quay về, sau khi quay về phải giải thích tối đó đã đi đâu, vết thương trên người cũng không dễ che dấu, không thì thế này..."
"Anh nói mình đã rơi vào tay người của Răng Cửa và vết thương là do bị cào, nhưng người Răng Cửa vì muốn bày tỏ thành ý nên đã chữa trị cho anh, còn thả anh ra. Muốn anh hỏi giúp họ phải làm sao thì mới có thể trả lão què và những người khác trở về."
Viêm Thác im lặng, qua một lúc thì ngước mắt nhìn cô.
Nhiếp Cửu La bị anh nhìn có chút không thoải mái: "Có vấn đề gì sao?"
"Cô Nhiếp, cô luôn nói mình là người bình thường, chỉ muốn làm việc của bản thân, có mối quan hệ với đám người Răng Cửa cũng chỉ vì để trả nợ, đối với Răng Chó, cú đất gì đó không hề có hứng thú nghe ngóng tìm hiểu gì cả."
Không sai, Nhiếp Cửu La nhướng mày, bây giờ cô vẫn như thế mà.
"Cô không ý thức được bây giờ cô đang nhúng tay vào để giúp đỡ sao? Vẫn là câu nói kia, nợ tiền thì trả bằng tiền, tiền đến tiền đi tạo thành sổ sách, người đến người đi tạo thành tình bạn, càng về sau càng không xử lý dứt khoát được. Nếu thật sự không có hứng thú thì một ngón tay cũng đừng dính vào, còn đã nhúng tay rồi thì khó tránh khỏi có ngày bị kéo vào..."
Nhiếp Cửu La ngắt lời anh: "Tôi tự có chừng mực."
"Rất nhiều người trước khi bị ngã ngựa cũng tin chắc mình là tay cưỡi ngựa tài năng..."
Nhiếp Cửu La nắm lấy que đánh lửa đang để nguội trên bàn trà rồi gõ xuống hai tiếng, Viêm Thác phản xạ có điều kiện, cả người tê dại từ đầu tới chân.
Nhiếp Cửu La: "Nửa trận sau cùng."
Nửa trận sau vẫn như cũ là một vòng luẩn quẩn, thủ pháp của Nhiếp Cửu La tốt đẹp mức khiến người ta muốn chửi mắng: luôn có thể nướng da thịt cháy mà không khét, thơm nhưng không chín, còn đảm bảo chắc chắn kịp thời để túi nước lên trước khi anh ngất đi.
Có một lần tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Viêm Thác hỏi cô có thể dứt khoát để anh đau mà ngất đi luôn không, vì hôn mê rồi có thể chịu ít khổ hơn.
Câu trả lời của Nhiếp Cửu La khiến anh sởn tóc gáy: "Không được, ngất vì đau thì cũng sẽ vì đau mà tỉnh. Vả lại nhỡ người ngất rồi, ý thức cũng mất đi, không kiểm soát được đại tiểu tiện thì phải làm sao?"
Cô thật sự biết thế nào là đánh rắn phải đánh giập đầu*, dưới tầng mồ hôi nóng rực của Viêm Thác lại đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh: Vậy không bằng để anh chết đi cho rồi.
*trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương
May mà xa vời chỉ là một loại cảm giác, thời gian từng phút từng giây trôi qua, có giày vò không chịu nổi tới đâu cũng sẽ kết thúc.
Mấy đợt cuối cùng, Viêm Thác đã bị nướng tới toàn thân tê dại, mồ hôi đổ ra, nghiến răng nghiến tới mức không biết như thế nào gọi là chặt nữa rồi, cổ họng anh khô khốc như bị nhét vào trong một sa mạc. Đột nhiên anh thấy cô dùng miếng thủy tinh dập lửa trong khi anh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì.
Giây tiếp theo anh mới phản ứng: "Xong rồi sao?"
Nhiếp Cửu La: "Xong rồi."
Vậy là xong rồi? Đã nướng hết chưa? Xác định không để sót chứ?
Viêm Thác nhìn xuống eo và bụng mình: "Mấy cái mầm đó đã bị ép lui rồi sao?"
Nhiếp Cửu La rút một tờ khăn giấy ra, quơ hết đống rác trên mặt bàn vào thùng rác: "Mầm gì? Chưa có nẩy mầm."
Viêm Thác: "Chính là mấy thứ vừa nãy... Cô còn hỏi tôi muốn sờ thử không đó."
Nhiếp Cửu La ồ một tiếng: "Mấy cái đó à, là tóc của tôi."
Thùng rác quá đầy không nhét thêm vào được, thế là cô cầm chai nước khoáng rỗng lên rồi dùng lực nén chặt đống rác xuống: "Tôi vo lại vài cọng tóc rồi hơ qua lửa để định hình, cắt tỉa một chút xong để vào đó... Phải cho anh ít áp lực, như thế anh mới có thể có cảm giác nguy hiểm và toàn lực phối hợp, nếu không thì vừa khóc vừa kêu khó xem cỡ nào chứ."
Viêm Thác: "..."
Anh muốn nói lại vài câu, nhưng thật sự không còn chút sức lực gì nữa, mắt vừa nhắm lại là hoàn toàn ngủ say.
---------------------------
Mở mắt ra lần nữa là do tiếng mở cửa và âm thanh loạt xoạt của túi nilon đánh thức.
Ngoài trời đã xuất hiện hoàng hôn, ánh nắng xuyên vào ô cửa sổ có màu vàng óng ả như trứng vịt, cũng mang theo chút hơi lạnh. Trên người anh đắp một tấm chăn, còn Nhiếp Cửu La đang nhận đồ từ tay người giao hàng.
Lúc đóng cửa lại, Viêm Thác nghe thấy người giao hàng lịch sự nói: "Cảm ơn tiền boa của quý khách."
Sau đó Nhiếp Cửu La xách đủ thể loại túi to túi nhỏ đi vào.
Cô bày hết túi lên trên mặt bàn: "Tỉnh rồi? Tôi cũng đoán anh sẽ sớm tỉnh thôi, thay quần áo ăn cơm đi. Ăn xong anh có thể đi được rồi."
Cô vừa nói vừa đưa mấy cái túi qua cho anh: "Cố gắng giữ miệng vết thương tránh nước, ba ngày đầu đừng tắm rửa, nếu thật sự nhịn không được có thể dùng khăn ướt lau người, có thể gội đầu."
Viêm Thác nhận lấy, quần áo anh đã bị cắt rách bươm, chỗ quần còn lộ ra da thịt, đúng là cần phải thay bộ mới.
Nhìn qua thì rất đầy đủ, trừ áo khoác, áo sơ mi, quần dài, còn có cả quần áo lót, tuy không phải thương hiệu xa xỉ gì, nhưng cũng là những món đồ hàng đầu có thể mua được ở mấy huyện thành cấp ba cấp bốn rồi.
Nhiếp Cửu La đang bận rộn mở túi đồ ăn mang về: "Tôi để cậu giao hàng đi một vòng trung tâm thương mại, tìm hướng dẫn mua đồ từ trong ra ngoài, có lẽ sẽ không quá tệ. Anh ra mồ hôi như tắm, tốt hơn là thay bộ đồ khác."
Viêm Thác: "Vậy tiền..."
Nhiếp Cửu La đầu cũng không ngẩng lên: "An tâm, tiền đều do anh trả, tôi sẽ đưa số tài khoản cho anh sau."
Vậy mới tốt, Viêm Thác bước vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại bản thân, size quần áo rất thích hợp và vừa vặn. Anh nhét hết đồ cũ vào trong một chiếc túi, dự định lúc rời đi sẽ mang chúng theo vứt.
Đợi đến lúc anh vệ sinh xong và đi ra ngoài thì Nhiếp Cửu La đã ăn xong phần của mình, còn phần của anh đã mở ra sẵn, mùi hương bay khắp phòng.
Thật ra cũng chỉ là mì hấp bình thường, bánh nướng kẹp rau cải, đi kèm hai món xào, mùi vị không phải là tuyệt nhất, nhưng Viêm Thác quả thật quá đói rồi nên ăn rất ngon lành, còn uống sạch hết nước súp.
Sau khi ăn xong thì bên ngoài cũng đã tối, Viêm Thác rút khăn giấy lau miệng: "Tôi đi đây."
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng, đẩy một chiếc điện thoại qua.
Viêm Thác ngây người: "Của tôi sao?"
Anh cầm lên xem, điện thoại đang ở trạng thái tắt máy, nhìn từ mẫu máy và một vài vết xước trên màn hình thì đúng là điện thoại của anh, nhưng nó đã có thêm một cái ốp lưng màu than đen.
Nhiếp Cửu La: "Bên trong ốp lưng tôi có dùng băng dính dán một cây kim lên đó, không có gì thì đừng sờ vào. Lúc gặp lại Răng Chó..."
Cô hạ giọng: "Đâm kim vào vết thương hắn ta, ở đâu cũng được."
Đã hiểu, Viêm Thác cất điện thoại vào.
Nhiếp Cửu La tiễn anh ra cửa, đang nhìn anh đi được vài bước thì đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Viêm Thác!"
Viêm Thác quay người lại nhìn cô.
Nhiếp Cửu La: "Anh phải nhớ, tôi hoàn toàn không có mặt trong những chuyện này."
Cô hoàn toàn không có mặt trong những chuyện này.
Cô đang ở phía nam một thành phố náo nhiệt, trong một tiểu viện ngập sắc xanh của cây cỏ hoa lá, an tĩnh đọc sách, luyện tay nghề, điêu khắc các bức tượng đủ tư cách tham gia triển lãm, thỉnh thoảng đi giao lưu, nhận phỏng vấn, hoặc là bay đến các nơi khác nhau để tìm cảm hứng.
- Tôi hoàn toàn không có mặt trong những chuyện này.
Viêm Thác: "Tin tưởng tôi tới vậy sao? Nếu tôi nhất định phải kéo cô trộn lẫn vào thì sao đây?"
Nhiếp Cửu La không nói gì, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn mềm mượt lên và nhìn anh với nửa con mắt, dường như cô đang tính toán xem anh có bao nhiêu cái xương, bây giờ có nên bẻ gãy chúng không.
Viêm Thác cười: "Tôi nói đùa thôi."
Lúc anh quay người lại rời đi, nhẹ nhàng nói một câu: "Có thể làm người bình thường thật tốt."
Nhận xét
Đăng nhận xét