Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 38

 CHƯƠNG 38


Đường thẳng vẫn là đường ngắn nhất giữa hai điểm, Nhiếp Cửu La quyết định từ An Tháp đi thẳng tới Thạch Hà.


Hôm cô đi, Nhiếp Đông Dương lái xe đưa cô ra bến, cả một đường Nhiếp Cửu La luôn ngắm nhìn phong cảnh ngoài xe. Xe chạy như bay, người đi đường và cây cối hai bên vèo vèo lùi về phía sau.


Nhiếp Đông Dương nói: "Không nỡ rồi đúng không?"


Chẳng có gì phải không nỡ cả, ngược lại là lần trở về này đã rửa sạch sẽ một chút nỗi nhớ quê nhà còn sót lại của cô rồi.


Cô mở điện thoại: "Bác, con chuyển cho bác số tiền làm minh đản, bác đưa cho con mã thanh toán đi."


Nhiếp Đông Dương: "Hầy, chút tiền đó thôi bỏ đi, đợi lần làm lễ tiếp theo thì con hãy đưa sau."


Câu này là thật lòng, chuyện Nhiếp Cửu La muốn lấy lại chiếc vòng cổ đã khiến Nhiếp Đông Dương ý thức được: Quả thật đã lấy của nhà người ta quá nhiều rồi, mấy thứ nhỏ nhặt không đáng mà vẫn đào về, tướng ăn cũng có chút khó coi.


Nhiếp Cửu La: "Phải chuyển, không còn lần sau nữa."


Về sau cô sẽ không quay lại nữa.


Dù là minh đản ba mươi năm, năm mươi năm, cô cũng sẽ không trở về.


-------------------------------


Lại một lần nữa đến huyện Thạch Hà.


Lần trước đến đây là cuối hạ đầu thu, mới chưa đến hai tháng thì nơi đây đã có dấu hiệu vào đông rồi. Nhiếp Cửu La không mang theo đủ quần áo, trên đường tới đây cô đã đặt một vài bộ trang phục mùa đông, còn dặn đi dặn lại người bán nhất định phải gửi hàng nhanh.


Cách ngày tám còn hai ngày, đại đa số thời gian cô đều làm tổ trong khách sạn đọc sách, cũng không hỏi tới tiến triển bên phía Tưởng Bách Xuyên: Cô chỉ cần tới đúng thời gian và địa điểm đã định, làm việc nên làm là được, những cái khác cô lười mà đi nghe ngóng, cũng chẳng muốn biết.


Tối hôm đó, vì đã đọc sách không ngừng trong khoảng thời gian dài nên mắt cô bị khô, Nhiếp Cửu La dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Bên ngoài có vô số hạt nhỏ màu trắng mờ mờ rải rác, bị gió xô đẩy, chúng phản chiếu ánh sáng ấm áp trong phòng rồi rơi xiên xuống.


Tuyết rơi rồi?


Tính toán ngày thì cũng nên rơi rồi, Nhiếp Cửu La đi đến bên cửa sổ và mở ra một cánh.


Gió lạnh bọc lấy những bông tuyết rồi nháy mắt cuốn chúng vào, nhưng vì trong phòng mở điều hòa nên không hề thấy lạnh, ngược lại cô còn cảm thấy không khí càng se lạnh và tươi mát hơn, tẩy rửa sạch tim phổi.


Bởi vì buổi tối có tuyết rơi nên bên ngoài cũng chẳng còn được mấy người, ánh đèn ở khu vực đậu xe ngoài trời tan thành một mảng màu vàng cam ấm áp trên đường tuyết, nơi đó có một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe vừa mới dừng lại.


Tuyết rất nhỏ, không cần che dù. Người đàn ông đó đang đứng cạnh xe, khuôn mặt nghiêng dưới ánh đèn đang kiên nhẫn nhìn những hạt tuyết đang dần dần chất đống trên vai áo, sau đó đưa ngón tay ra phủi chúng đi từng chút một rất nhẹ nhàng, giống như đang trộm chút thảnh thơi trong lúc bận rộn, vì tuyết đã rơi nên chơi một trò chơi nhỏ mà chỉ có bản thân mới biết được phương pháp.


Nhiếp Cửu La khẽ nhủ thầm, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.


Đó chính là Viêm Thác.


Nghĩ lại thì đường thật ra không hẹp, huyện Thạch Hà cũng chỉ có một khách sạn cao cấp này thôi, do lần trước anh đã ở đây, nên lần này đến đương nhiên cũng sẽ ở chỗ cũ, cô cũng vậy.


Sau khi phủi sạch tuyết trên vai, Viêm Thác ngẩng đầu lên ngắm nhìn tòa khách sạn trong trận tuyết đang rơi.


Nhiếp Cửu La không cử động, cô cảm thấy bản thân nếu như tránh đi mới sẽ thu hút sự chú ý, trong khu vực đậu xe chỉ có một mình anh, nhưng khách sạn thì có hàng trăm ô cửa sổ sáng đèn, chưa chắc anh đã thấy cô, mà cho dù nhìn thấy cũng chỉ cho rằng đó là một khách trọ nào đó mở cửa sổ ngắm tuyết mà thôi.


Ánh mắt Viêm Thác nhìn qua bên này.


Trong phút chốc chẳng hiểu vì sao, Nhiếp Cửu La cảm thấy Viêm Thác đã nhìn thấy cô.


Những hạt tuyết ngoài cửa sổ thưa thớt dần, xem ra trận tuyết này cũng đã kết thúc.


Nhiếp Cửu La đóng cửa lại.


Trước khi ngủ, cô vẫn như cũ viết ba việc trong ngày hôm nay dù nó đã trôi qua rất vô vị. Nghĩ tới nghĩ lui cô cũng chỉ có thể viết một dòng "Viêm Thác lại đến, nhưng anh ta không nhìn thấy mình", nhưng cô nghĩ một chút rồi đặt dấu chấm hỏi vào cuối câu.


Sau khi kết thúc tổng kết một ngày, cô thành thục gấp thành ngôi sao, ngôi sao gấp xong nhẹ tênh.


Cô quăng ngôi sao lên trên cao, đợi khi nó rơi xuống rồi bắt lấy ném thật chuẩn vào vali được mở ra cách đó không xa. Đang chuẩn bị ném thì điện thoại nội bộ nằm ở tủ đầu giường reo lên.


Nhiếp Cửu La nằm nghiêng qua, giơ tay nhấc điện thoại: "Alo?"


Đầu kia truyền đến giọng của Viêm Thác: "Cô Nhiếp, có thời gian nói chuyện không?"


Nhiếp Cửu La khựng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, chầm chậm ngồi dậy: "Viêm Thác, có phải anh không biết ý nghĩa của 'thanh toán xong hết' đúng không?"


Viêm Thác: "Biết chứ, kể từ hôm đó mọi người chính là người xa lạ. Nhưng một khi mối quan hệ được xóa sạch, cũng có nghĩa là bắt đầu lại từ đầu, có vô số khả năng mà. Chỉ cần có chung lợi ích thì vẫn có thể nói chuyện, không phải sao?" 


Nhiếp Cửu La: "Tôi không thân quen gì với anh, không hề có chung lợi ích, cũng không hoan nghênh anh gọi điện thoại cho tôi."


Vừa đang định cúp máy thì Viêm Thác nói: "Tôi đã nhìn thấy Răng Chó rồi."


Trong lòng Nhiếp Cửu La khẽ động.


Viêm Thác: "Hắn vẫn chưa tỉnh, nhưng hồi phục không tồi. Tôi đã hỏi rồi, thêm một hai tháng nữa đoán chừng hắn lại có thể trèo tường khoét vách. Cô Nhiếp, cô không hoan nghênh tôi gọi điện thoại vậy tôi cũng không làm phiền nữa. Nhưng tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô, bất kể là gọi điện thoại hay đến phòng tôi, tôi ở phòng 406."


Anh ta vậy mà đã lấy việc của Răng Chó ra, nhắm chừng cũng biết Răng Chó là trọng điểm để hai người có thể tiếp tục nói chuyện: Hiện tại sóng gió giữa hai bên đang dần hình thành, chị Hoa, lão què đều là vật hi sinh, còn cô vẫn có thể trải qua những ngày tháng yên bình, hoàn toàn dựa vào việc Răng Chó vẫn còn đang ngủ.


406.


Những người làm việc lớn không để ý tiểu tiết, không thì cứ đi qua nói chuyện với anh ta?


Nhiếp Cửu La mở chăn ra, nhưng suy nghĩ đã thay đổi, lại đắp chăn lên.


Có lẽ anh ta đã chắc chắn cô sẽ qua đó, đang đợi mở cửa cho cô nhỉ. Thế thì cô không đi nữa, cứ để cho anh ta đợi, đợi một đêm, mất ngủ mà đợi.


Là anh ta gọi điện thoại trước, anh ta mới là người gấp hơn cô, cho nên, cô cần gì phải gấp?


Nhiếp Cửu La tắt đèn rồi đi ngủ.


-------------------------------


Ngày hôm sau Nhiếp Cửu La dậy thật sớm, sau khi tắm rửa xong liền đi xuống nhà hàng ăn sáng.


Ai cũng nói sau khi tuyết rơi thì bầu trời sẽ trong xanh, nhưng tuyết vẫn chưa rơi mà đã đưa tới một ngày nắng đẹp. Nhiếp Cửu La bắt đầu dùng bữa, chọn một chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ, ánh nắng xuyên qua kính thủy tinh sáng rỡ, chiếu lên cạnh bàn một quầng sáng lớn chói mắt. 


Viêm Thác cầm khay đồ ăn đi đến, ngồi xuống đối diện cô.


Nhiếp Cửu La hơi nhướng mí mắt lên nhìn anh.


Viêm Thác biết ở những nơi đông người nhiều tai mắt cô nhất định sẽ kiềm chế và khách khí, thế nên anh chẳng những không có áp lực gì mà còn đề cử những món ngon cho cô: "Bánh bao đậu đỏ này không tồi, nhân bánh làm rất tỉ mỉ."


Nhiếp Cửu La: "Tôi không có rảnh nói chuyện phiếm, làm phiền anh vào đề đi."


Viêm Thác thật ra cũng chẳng có tâm tư nói nhảm, chỉ là vì muốn khách sáo làm nóng câu chuyện, không ngờ cô tới việc làm nóng cũng chê phiền.


"Cô Nhiếp, đồng bọn của cô mất tích nhưng hình như cô chẳng quan tâm gì nhỉ."


Đồng bọn? À, anh ta đang nói tới lão què.


Nhiếp Cửu La: "Những người đó đều không phải đồng bọn của tôi, tôi không có đồng bọn."


Viêm Thác ngẩng đầu lên nhìn cô: "Miệng thì nói là người bình thường, không quan tâm những việc này, không hứng thú, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện gì đều có thể nhìn thấy cô. Cô Nhiếp, trong chuyện này rốt cuộc cô có vài trò gì vậy?"


Nhiếp Cửu La ném trái bóng trở về: "Còn anh? Anh lại có vai trò thế nào? Lão què bị bắt cóc cũng có không ít công lao của anh nhỉ?"


Viêm Thác trầm mặc một lát rồi nói: "Tùy cô có tin hay không, nhưng tôi chính là một nhân vật nhỏ nhoi. Khi lão què bị bắt cóc tôi không hề biết; lúc bắt đến cũng không tới lượt tôi tra hỏi; tôi cũng không thấy nơi nhốt ông ta. Chính là vai trò như thế đấy."


Nhiếp Cửu La "ồ" một tiếng: "Nghe có vẻ rất ấm ức nhỉ, nhưng nhân vật nhỏ tâm tư lại không hề nhỏ nha, hình như còn đang âm mưu chuyện gì đó trong bóng tối đúng không."


Viêm Thác vậy mà sảng khoái thừa nhận: "Đúng, là việc riêng. Cô Nhiếp, tôi không thân với cô nên không tiện nói rõ. Còn cô thì sao, nhìn có vẻ như đã nợ Răng Cửa không ít tiền?"


Nhiếp Cửu La khẽ giật mình, sau đó đã nhớ lại: Buổi tối hôm cô giao Viêm Thác cho Tưởng Bách Xuyên, giữa quá trình đó Viêm Thác có tỉnh lại, cuộc trò chuyện giữa cô và Tưởng Bách Xuyên hẳn đã bị anh ta nghe được một ít.


Cô cũng không giấu giếm: "Họ thiếu người, còn tôi vừa hay là một người có tài đang mắc nợ họ, cho nên lúc cần thiết sẽ đến giúp đỡ."


Thân thủ của Nhiếp Cửu La Viêm Thác đã từng thấy rồi, nói là "người có tài"quả thật không hề khoa trương.


"Cũng chính là làm việc trả nợ?"


"Đúng, lúc hết nợ cũng là lúc hai bên đã thanh toán xong."


Hai bên thanh toán xong, cô quả thật thích dùng từ này, trong mắt cô một mối quan hệ như là một vật phẩm, giơ tay lên là có thể vứt bỏ.


Lần đầu tiên Viêm Thác cảm thấy cô thật ngây thơ: "Cô Nhiếp, nợ tiền thì tốt nhất là nên dùng tiền trả, còn cái kiểu việc cô giúp này rất dễ dàng dẫn lửa thiêu thân đấy. Giống như lần này, nếu như không phải tôi nói dối thì cô nhất định sẽ gặp phiền phức rất lớn."


Nhiếp Cửu La: "Đây là việc riêng của tôi, tôi không thân quen với anh, không tiện giải thích."


Viêm Thác cảm thấy trận đối đáp vừa rồi là hai người đang đưa xúc tu của mình đi thăm dò lẫn nhau, và cùng đụng phải tấm sắt.


Nhưng mối quan hệ người lạ này không phải chính là canh cửa nghiêm ngặt như thế sao.


Việc riêng, không thân quen.


Vậy nói chuyện công đi.


Thế là anh dứt khoát vào đề: "Lần trước nhóm người Răng Chó thật ra đã biết tới cô, cũng từng muốn kiểm tra cô rồi, nhưng cô may mắn vì đã không màng tới những chuyện sau đó. Lần này nếu như cô gặp phải họ, tôi hy vọng cô cố gắng hết sức đừng lộ mặt, nếu cô bị lộ thì tôi cũng sẽ gặp phiền phức."


Nhiếp Cửu La: "Cái này anh an tâm, tôi có công việc chính, giúp đỡ người khác chỉ là việc phụ, lúc làm việc phụ về cơ bản là tôi không lộ mặt. Lần trước lộ ra thân phận trước mặt anh cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn."


Vậy thì tốt, Viêm Thác đã yên tâm: "Bên phía Răng Chó thì tôi thỉnh thoảng có thể gặp được hắn nếu có người đi cùng, nếu như cô có cách bí mật nào có thể làm anh ta tiếp tục ngủ, thì tôi có thể làm giúp. Việc này giúp cô cũng chính là giúp bản thân tôi."


Nhiếp Cửu La do dự một lúc: "Để hắn ta phơi dưới ánh mặt trời đi, như thế là đủ."


Cô gái này có biết thế nào gọi là "bí mật" không vậy? Răng Chó lại không phải là khoai lang, có thể lôi ra phơi nắng.


"Dùng lửa trời để đốt vết thương chí mạng của hắn ta cũng được."


Lửa trời là thuốc đối với những người bị cú đất cắn, nhưng là độc đối với cú đất.


Viêm Thác không thể không nhắc nhở cô: "Cô Nhiếp, phải làm trong bí mật, tôi đã nói là thỉnh thoảng tôi mới được gặp được anh ta, mà còn phải có người 'đi cùng' trong lúc đó, thế nên tôi chỉ có thể đụng tay đụng chân được một chút thôi, mà còn phải làm rất nhanh."


Nhiếp Cửu La nhìn anh một lúc, như thể đang suy nghĩ xem anh có đáng tin hay không, dừng một lúc rồi nói: "Vậy để tôi nghĩ thêm biện pháp, nghĩ ra rồi sẽ báo anh sau."


Viêm Thác nhẹ cả lòng: Vậy chính là có biện pháp, chỉ là cô rất thận trọng, muốn quan sát anh thêm một thời gian.


Quá nóng vội thì xôi hỏng bỏng không, Viêm Thác cũng không thúc giục cô: "Vậy... cô Nhiếp, có thể thêm bạn trong app 'Đọc xong là cháy' không, để dễ liên lạc hơn."


Nhiếp Cửu La: "Anh cũng có tài khoản à?"


"Lần trước nhìn thấy nó trong điện thoại cô, cảm thấy rất hữu dụng nên đã đăng ký."


Nhiếp Cửu La nghĩ một chút, tuy nói cô và Viêm Thác vẫn chưa tới mức "châu chấu trên cùng một sợi dây thừng", nhưng quả thật có những hợp tác nhỏ không tiện lộ ra ánh sáng, thêm thì thêm vậy.


Cả hai lấy điện thoại ra, quét mã thêm bạn dưới ánh nắng chói chang.


Cái app "Đọc xong là cháy" này tuy Nhiếp Cửu La là người dùng, nhưng vẫn luôn cảm thấy nó phục vụ cho những kẻ ở giữa vùng đen xám và cẩu nam nữ, cô còn cho rằng trừ "Đầu kia" thì cô sẽ không thêm bạn ai nữa.


Sau khi thanh toán xong, mối quan hệ quả thật có thể bắt đầu lại từ con số không, hướng đi đích thực khó lòng đoán được.


Nhiếp Cửu La cất điện thoại rồi hỏi: "Lần này đi chuộc con tin, anh ở trong đó được sắp xếp cho nhiệm vụ gì?"


Viêm Thác: "Không biết, tôi đang đợi thông báo. Đại khái đến lúc đó cho tôi một địa chỉ để tôi đón người, giống như lần trước."


Lần trước?


Lòng Nhiếp Cửu La khẽ động: "Lần trước, là khi anh đi đón Răng Chó à?"


"Đúng, trước khi vào núi họ đã hẹn địa điểm, nói nếu như xảy ra chuyện mà có người tản đi mất, điện thoại không liên lạc được, thì cứ đợi ở đó."


"Địa điểm hẹn là ở thôn Hưng Ba Tử?"


Viêm Thác lắc đầu: "Một cái thôn thì phạm vi quá lớn rồi, muốn tôi tìm tới chết sao? Đã hẹn ở ngôi đền nát phía tây thôn Hưng Ba Tử. Hôm ấy lúc tôi tìm đến ngôi đền thì trong đó đã không có ai, nhưng có cái thang, máy ảnh, hộp dụng cụ, tôi còn mở máy ảnh ra xem, ảnh toàn là tượng điêu khắc. Tôi đoán có lẽ là có người đang tác nghiệp ở đây, cho nên lại đi ra ngoài ngôi đền tìm thử."


Hôm ấy?


Cô nhớ rồi, buổi trưa hôm ấy cô mót vệ sinh, nên đã đi tìm nhà vệ sinh công cộng ở phía đông thôn, trên đường đi có nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu trắng, cô còn tò mò không biết chủ xe đi đâu rồi. Bây giờ nhớ lại thì có lẽ Viêm Thác đang ở trong ngôi đền ngay lúc đó.


Khi cô đang nghiên cứu con vịt trên xe anh, thì anh cũng đang xem những bức ảnh cô chụp.


Cảm giác đột nhiên có chút vi diệu.


Còn nữa, ngôi đền nát, địa điểm đón người tại sao lại chọn nơi đó? Đối phương rất quen thuộc với thôn Hưng Ba Tử sao? Hay nói đúng hơn là ngôi đền nát có ý nghĩa đặc biệt?


Nguồn gốc của ngôi đền nát đó là...


Lão Tiền tài xế xe hình như đã kể một câu chuyện về nàng dâu nhỏ...


Nàng dâu nhỏ?!


Da đầu Nhiếp Cửu La đột nhiên tê dại, câu chuyện nàng dâu nhỏ kia cô vẫn luôn xem là chuyện lạ nơi thôn dã mà cô đã nghe trong chuyến đi, nghe xong cũng không nhớ tới nó nữa.


- Người em trai gặp phải nàng dâu nhỏ ở đầm lầy lớn, trang phục nàng ta rất lộn xộn, chắp vá món này món kia, giống như lột đồ của người chết rồi mặc vào.


- Nàng ta bị lửa trời đốt bị thương, người bình thường bị bỏng như thế sớm đã tắt thở rồi, nhưng nàng ta có thể kéo dài một năm mà vẫn chưa chết.


- Nàng ta nhai nuốt người em trai.


- Lão đạo sĩ bói quẻ, nói gốc gác nàng ta là từ đầm lầy lớn, phải nung sắt nóng chảy để lấp đi nó, sau khi lấp xong quả nhiên đã không còn xuất hiện chuyện giống vậy nữa.


Rất nhiều đặc điểm của nàng dâu nhỏ thật ra rất giống cú đất, chỉ là lúc đó loại nhận thức "cú đất là dã thú chứ không phải người" này đã ăn sâu bén rễ trong cô, khiến cô hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.


Và vừa rồi Viêm Thác còn nhắc đến "vào núi"?


Nhiếp Cửu La buột miệng hỏi: "Họ vào núi làm gì?"


Không lâu trước đây, lúc những người bên Hình Thâm đi đất xanh cũng đã kể với cô rằng trong núi liên tiếp gặp được hai căn lều trống, đồ đạc vật dụng, thậm chí là quần áo để giặt để thay vẫn còn đó, chỉ có người là không thấy đâu.


Là lều của đồng bọn Răng Chó sao? Không giống lắm, dù cho chúng lười nhổ trại thì cũng có thể mang trang bị và quần áo đi theo mà.


Hoặc là... người trong lều đã bị đồng bọn Răng Chó bắt cóc rồi?


Viêm Thác: "Lúc họ vào núi sẽ không bao giờ đưa tôi theo, vào đó làm gì tôi càng không biết. Còn cô, chuyến này cô lại được sắp xếp làm gì?"


Nhiếp Cửu La: "Cũng đang đợi thông báo, phải xem sắp xếp từ phía Răng Cửa thế nào."


Viêm Thác ừm một tiếng, nói đến đây thì lần đầu tiên xuất hiện khoảnh khắc gượng gạo, anh không phải là không có lời để nói, mà còn đang nghĩ nên nói thế nào.


Nhiếp Cửu La thì lại thật sự không có gì để nói, cô hắng giọng: "Anh còn việc gì không? Mọi người sở dĩ dùng 'Đọc xong là cháy' là bởi vì không muốn để lại bất kỳ lịch sử liên lạc nào, những cuộc gặp mặt công khai thế này tôi cảm thấy có thể tránh được thì hãy tránh đi."


Viêm Thác nghe ra được hàm ý trong câu nói của cô: Mặc dù đã gặp nhau rồi, nhưng anh cũng có thể nhanh cút dùm.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...