Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 35

 CHƯƠNG 35


Huyện An Tháp, phía tây Chiết Giang.


Những năm gần đây, tuy nói rằng ở trên đề xướng "thịnh vượng chung", nhưng một tỉnh có sung túc đến đâu cũng sẽ có những huyện lỵ tụt hậu phía sau.


An Tháp chính là như thế, nhưng cũng không phải nghèo nàn lạc hậu quá nhiều, chỉ là bên ngoài biến chuyển từng ngày như gió thổi mãnh liệt, khó tránh khỏi chỉ có thể trơ mắt nhìn sự yếu kém của nó thật nổi bật.


-------------------------------


Xe buýt liên tỉnh vừa vào bến thì đã bị bao vây bởi các tài xế xe gọi.


- "Đông An Tháp, Đông An Tháp, 50 tệ một người!"

- "Có ai đến Bắc An Tháp không, còn chỗ cho một người này, lên xe là đi liền, không cần đợi!"

- "Giá tính theo mét này, giá tính theo mét đây."


Nhiếp Cửu La ngồi trên xe lắng nghe những âm thanh mang theo giọng địa phương, rời xa quê quá lâu, cô đã không biết nói tiếng địa phương nữa rồi, nhưng vẫn nghe hiểu được.


Thẳng cho tới khi hành khách và những tay cò xe đã tản ra gần hết, cô mới bước xuống xe.


Bến xe rất nhỏ, mỗi lần xe vào bến thì sẽ náo nhiệt một phen, hiện tại sự náo nhiệt đó đã tiêu tan và khá quạnh quẽ, mặt trời ở phía tây cũng đang lạnh nhạt dần chìm xuống.


Nhiếp Cửu La kéo vali đi về phía cổng ra.


Nhiếp Đông Dương trong tay cầm cuốn tạp chí, đang đứng ở cửa ra nhìn quanh quất, cũng đã mười bảy, mười tám năm xa cách nhưng người này vẫn chẳng thay đổi là bao, ngoại trừ đầu tóc đã bạc cùng khuôn mặt có chút xập xệ.


Nhiếp Đông Dương giật mình khi nhìn thấy Nhiếp Cửu La từ cổng bước đến, ông ta vội vàng giở cuốn tạp chí ra để so sánh hình bên trong với người thật, sau đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vẫy nó về hướng cô: "Tịch Tịch, Tịch Tịch ơi."


Nhiếp Cửu La đi thẳng qua đó với nụ cười mỉm không soi mói được gì, giống như trong những trang báo phỏng vấn: "Bác."


Nhiếp Đông Dương cười: "Ta nhìn thấy ai cũng xuống cả rồi nên cứ tưởng con không lên chuyến xe này đấy."


Nhiếp Cửu La cũng cười, xoay mắt cá chân, cho Nhiếp Đông Dương thấy đôi giày gót nhọn của mình: "Giày rất cao, không đi nhanh được."


Nhiếp Đông Dương khen cô: "Ấy chà, con có tiền đồ đấy, còn lên cả tạp chí, giỏi lắm giỏi lắm. Đi nào, lên xe đã."


-------------------------------


Chiếc xe Nhiếp Đông Dương đang lái là Volvo mới toanh.


Nhiếp Cửu La ngồi ở ghế sau thuận tay kiểm tra một chút, mẫu xe này có giá lăn bánh khoảng ba trăm ngàn tệ. Ba trăm ngàn, ừm, mua với giá bằng khoảng nửa căn nhà của họ.


Xe chạy vào làn đường, Nhiếp Đông Dương nói chuyện nhà với cô: "Tịch Tịch này, con cũng quá lâu không về rồi. Vân Vân cầm tạp chí tới cho ta xem, ban đầu ta còn chẳng nhận ra con... Sao lại đổi tên rồi?"


Nhiếp Vân là con gái Nhiếp Đông Dương, là chị họ cách nhau chưa đầy một tuổi của cô.


Nhiếp Cửu La: "Là nghệ danh."


"Ồ, nghệ danh sao," Nhiếp Đông Dương cảm thán, "Nhà nghệ thuật giỏi như thế đấy, còn phải có hai cái tên, à đúng rồi, danh sách."


Vừa nói ông ta vừa đưa ra một tờ giấy chi chít chữ.


Là đủ loại chi phí cho minh đản, tổng cộng hai mươi sáu ngàn tệ, bao gồm giấy tiền vàng, đồ cúng, cá sống để làm lễ, tiền thuê người dựng rạp, tiền thuê ban nhạc, Nhiếp Cửu La liếc nhìn sơ qua rồi nói: "Vất vả rồi, để con chuyển tiền cho bác nhé."


Nhiếp Đông Dương nói: "Ầy, không cần vội."


Vừa nói ông ta vừa sờ vào điện thoại, đang tính đưa mã thanh toán lên cho cô quét thì bất ngờ Nhiếp Cửu La không kiên trì nữa, cô thật sự "không cần vội", đưa tay ấn mở cửa sổ ngắm cảnh đường phố.


Nhiếp Đông Dương chỉ có thể cất điện thoại vào lại, dừng một lúc rồi nói cho cô sắp xếp tiếp theo: "Tịch Tịch, hôm nay bác không tiếp đãi được con, ngày mai có nhiều việc, bác quay về còn phải phân phó việc cho người ta. Sáng mai con dậy sớm nhé, bảy rưỡi bác qua khách sạn đón con, đến nơi thì đốt giấy, cúng bái, cũng phải bận rộn cả ngày. Tối nay con nghỉ ngơi đi, bác kêu bác gái tìm một tiệm ngon rồi cả nhà chúng ta cùng ăn và trò chuyện một bữa."


Nhiếp Cửu La nói: "Đừng đặt ngoài hàng, lãng phí tiền bạc lắm, con muốn ăn món bác gái làm, cứ làm mâm cơm nhà đơn giản là được."


Nhiếp Đông Dương cũng cảm thấy như thế hời hơn, nhưng trên miệng vẫn phải kiên trì một chút: "Đồ nhà nấu thì đâu có đẳng cấp gì, không ra dáng gì cả."


Nhiếp Cửu La bật cười: "Đều là người một nhà, không cần cầu kỳ."


-------------------------------


Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh có không ít chỗ ăn, Nhiếp Cửu La tùy tiện giải quyết bữa tối tại một nhà hàng. Cô vốn định trở về khách sạn nghỉ ngơi, đã đi vào đại sảnh rồi nhưng cô lại đổi ý.


Cô muốn đi bộ trên con đường trước khu nhà cũ, xem thử hàng cây hai bên đường có đầy xác côn trùng bên dưới sau khi xịt thuốc có còn hay không, cũng muốn xem thử vị trí nào trên con đường khi ngẩng đầu có thể nhìn thấy tòa nhà nơi bố cô đã đứng đó lần cuối.


Tưởng tượng thì dễ, nhưng lúc thực hiện lại thật mơ hồ. Suy cho cùng gần hai mươi năm đã trôi qua, An Tháp có phát triển chậm đến đâu thì cũng đã hoàn toàn thay đổi. Rất nhiều con đường cũ đã được kéo dài và mở rộng, rất nhiều nơi trước đó không có đường xá thì bây giờ đã có, rất nhiều kiến trúc làm điểm mốc như trường học, bệnh viện... đã được di dời.


Cô hoàn toàn không nhận ra.


Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua góc áo gió, cô rùng mình rồi khoanh chặt tay: Quê hương, căn bản không phải là một vị trí địa lý đơn giản như thế, mà nó là sự tổng hợp của khu vực, năm tháng cụ thể, con người và ký ức nhất định, tăng lên hay giảm đi một phần cũng không còn là hương vị khi ấy nữa rồi. Nơi trở về của những đứa con xa quê nhiều năm vốn chẳng còn là "quê hương" nữa, chỉ là một nơi mà hiện tại có những người khác đang sống mà thôi.


Vì thế cũng đừng cố ý tỏ ra văn nhã đứng ở đây hoài niệm điều gì, vì chúng đã chẳng còn nữa rồi.


Cô mở định vị trong điện thoại, tính toán con đường ngắn nhất để trở về khách sạn, nhưng vừa mới đi được một đoạn ngắn thì giác quan thứ sáu đã reo lên hồi chuông cảnh báo.


Có người đang nhìn cô, hoặc có thể nói là đang đi theo cô.


Nhiếp Cửu La sợ bản thân nghi thần nghi quỷ, nên cố ý đi thêm một đoạn nữa để xác nhận.


Đúng là như thế, có người theo đi theo cô từ xa, nhưng kỹ thuật "theo dõi" này hoàn toàn là trình độ cùi bắp. Có một hai lần cô cố ý giả vờ chỉnh trang tóc tai trước tủ kính cửa hàng, lợi dụng sự phản chiếu của kính để thu hết hình dáng mặt mũi của người này vào mắt.


Là một ông già gầy còm khoảng chừng năm mươi tuổi, nhìn cũng khá là lịch sự, lại có chút hiền lành tới khù khờ, ông ta mặc chiếc áo khoác giản dị được giặt trắng tinh, đi một đôi giày thể thao có một vài vết nứt ở hai bên hông, thân hình không được linh hoạt lắm, có một lần trượt chân suýt nữa là ngã.


Quái lạ, sao gần đây cứ gặp phải những nhân vật kỳ lạ xông tới chỗ cô thế nhỉ? Bình thường thì cô đại khái sẽ đoán là một tên biến thái cuồng theo dõi, nhưng trong thời điểm đặc biệt này, cô nhịn không được mà nghĩ đó là đồng bọn bên Viêm Thác.


Cô tiếp tục sải bước lớn đi về trước, đôi giày bốt cổ ngắn gót cao giẫm mạnh xuống đường rất có khí thế.


Đi được khoảng chừng mười bước, đột nhiên cô dừng lại rồi quay người, đi thẳng về phía ông già kia.


Sải chân của ông ta không dài như Nhiếp Cửu La, lúc đi theo cô gần như là đang chạy bước nhỏ, đột nhiên nhìn thấy cô đi về phía mình thì bị dọa đến mức luống cuống, sau đó hoảng loạn ngồi thụp xuống cột dây giày. Nhưng dây giày lại chẳng bị lỏng, không có gì để cột, thế là ông ta chuyển qua mò mẫm tìm kiếm trên mặt đất, giống như vừa mới đánh rơi cái gì.


Mò mẫm chưa tới hai giây thì trước mặt xuất hiện một đôi bốt cổ ngắn mũi vuông bằng da lộn.


Ông ta không thể không ngẩng đầu lên, sau đó lúng túng đứng dậy.


Nhiếp Cửu La nói: "Ông đi theo tôi làm gì?"


Ánh mắt và ngữ khí của cô rất hùng hổ dọa người.


Ông ta ép mình trấn định: "Không, không có."


Người đi đường đã đưa mắt nhìn ông ta, rõ ràng ông ta rất không quen với loại chú ý này, khuôn mặt già nua trắng bợt phút chốc đỏ bừng, thậm chí còn không dám nhìn Nhiếp Cửu La.


Nhiếp Cửu La: "Tôi nhìn thấy rồi, ông đã đi theo tôi hai con phố bắt đầu từ chỗ cửa hàng thực phẩm số một."


Ông lão này hiển nhiên không có sở trường nói dối và đối chất, ngay từ hiệp đầu tiên đã bại trận: "Do tôi nhận sai người... Tôi nhìn thấy cô rất xinh đẹp, giống như một người quen của tôi... Xin lỗi, xin lỗi..."


Giọng ông ta phát run, người thì có tuổi rồi, vậy mà giống như học sinh tiểu học bị bắt quả tang đang gian lận trong kỳ thi, gần như là bật khóc: "Xin lỗi, tôi xin lỗi..."


Ông ta giơ tay cao qua đầu như muốn xin tha thứ, lại giống như cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, nên ông ta liên tục lùi lại, sau đó quay người chạy đi mất: "Xin lỗi, xin lỗi."


Nếu đây thật sự là một cha già biến thái mặt dày thì Nhiếp Cửu La cũng chỉ sẽ quát mắng hai câu rồi thôi, nhưng xem ra ông ta không phải, "kịch" cũng hơi lố. Trong lòng cô nghiền ngẫm rồi vô thức đi theo ông ta.


Ông lão kia vốn đã hoảng loạn cực độ, bỗng nghe thấy tiếng gót giày đang phát ra âm thanh như hình với bóng sau lưng, quay đầu lại thì nhìn thấy cô vậy mà đang đi theo mình. Thế là ông ta càng mất bình tĩnh, đến cuối cùng trực tiếp vội vàng hốt hoảng bỏ chạy.


Nhiếp Cửu La bỗng thấy buồn cười, khiến cho cô giống như một cô gái lưu manh biến thái đang dí theo một ông lão dân lành vậy.


Ông ta chạy xéo vào cổng lớn tiểu khu phía trước, ở trong đó nhà cao tầng mọc lên san sát nhau.


Nhiếp Cửu La ngừng bước, chuẩn bị dừng lại ở đây không theo nữa, chính lúc này giọng nói của bảo vệ tiểu khu truyền tới: "Lão Chiêm về rồi à... Ấy, sao ông lại chạy thế."


-------------------------------


Nhiếp Cửu La cực giỏi trong việc đưa đẩy khách sáo, càng huống hồ là đối phó với một ông chú bảo vệ đang nhàm chán, nhìn thấy chó cũng hận không thể túm lấy nó tán dóc đôi ba câu, không đến mười phút thì cô đã nghe ngóng được toàn bộ thông tin về "lão Chiêm" kia.


Người đàn ông tên là Chiêm Cảnh, là một ông già độc thân, nghe nói trước đây từng làm giáo viên cấp hai, về sau bởi vì tác phong sống có vấn đề nên bị sa thải, công việc sau đó vẫn luôn không ổn định, làm bên này sáu tháng lại chạy qua chỗ khác làm nửa năm, gần đây đang làm việc vặt ở một tiệm spa, mỗi tối cứ khoảng giờ này là trở về nhà.


Khoảng hơn mười năm trước có người tốt bụng làm mối giới thiệu ông cho một người phụ nữ, bên nhà gái khá là tích cực, vẫn luôn giúp đỡ ông ta đi chợ, nấu ăn, giặt giũ. Nhà gái mặt dán mông lạnh khoảng một tháng, thấy ông ta không có phản ứng gì thì thẹn quá hóa giận, oang oang nói ra bên ngoài ông ta đùa giỡn lưu manh, muốn kiện ông ta ra tòa.


Chuyện này đã xôn xao một trận, nhưng cũng chẳng có sau đó. Kể từ lúc ấy, Chiêm Cảnh tránh xa phụ nữ như tránh cọp cái, sợ lại bị người khác bắt được thóp rồi tiếp tục bị chỉ trỏ bàn tán.


Được rồi, nghe thì cũng chỉ là một ông già tội nghiệp và đáng thương, không giống như kẻ có thể làm đồng bọn với Viêm Thác. Nhiếp Cửu La sờ mặt mình: Có lẽ bản thân cô thật sự giống người mà ông ta quen biết.


Chuyện này đối với cô mà nói cũng xem như thêm một dòng ghi chú trong ngày, sau khi gấp thành sao và ném vào hộp thì cũng kết thúc tại đó.


-------------------------------


Như Nhiếp Đông Dương đã nói, ngày hôm sau thật sự phải chịu khổ cả ngày.


Từ sáng sớm Nhiếp Cửu La đã không ngừng nghỉ, liên tục làm một công cụ chỉ đâu đánh đó, kêu đốt pháo liền đốt pháo, kêu khấu đầu thì khấu đầu, duy nhất chỉ có lúc phải khóc thì lại không rơi được giọt nước mắt nào, may mà cô đã chuẩn bị kỹ càng, giấu một lọ thuốc nhỏ mắt trong tay, lúc cúi đầu thì để nó ngay mắt bóp thật mạnh tay, khi ngẩng đầu lên đã lã chã nước mắt, hiệu quả cực kỳ thích hợp.


Ngày minh đản lần thứ mười chín của Nhiếp Đông Hoằng xem như kết thúc viên mãn.


Tất nhiên hành trình vẫn chưa kết thúc, tiếp theo là bữa tối tại gia.


Nhiếp Đông Dương đã chuyển nhà từ lâu, là một căn hộ rộng rãi nằm trong tiểu khu cao cấp, gồm ba phòng ngủ, hai phòng khách và hai phòng vệ sinh. Nhiếp Cửu La chưa từng đặt chân đến nên khi bước vào nhà cô rất hào hứng: "Bác không ngại nếu con đi tham quan một chút chứ?"


Nhiếp Đông Dương trong lòng cũng muốn khoe khoang: "Hầy, khách sáo gì chứ, con cứ tùy ý xem."


Bác gái đang trong phòng bếp, nghe thấy động tĩnh liền cất cao giọng: "Là Tịch Tịch hả con, Tịch Tịch đến rồi sao?"


Mỗi nơi đều có phong tục khác nhau, ngày minh đản thì cách một tầng như chị dâu và cháu không cần tham gia.


Nhiếp Cửu La đi vào phòng bếp quan sát trước, thuận tiện chào hỏi những người đang nấu ăn: "Con chào bác gái, chị Vân bận rộn quá."


Trong bếp bốc hơi nóng hầm hập, gà nấu nồi đất đã sôi, mùi thơm lan tỏa, bác gái so với trước kia đã béo lên hai vòng, mặt đỏ bừng, một tay cầm xẻng một tay rắc muối: "Tịch Tịch, bác giờ không rời bếp được, con ra ngoài ngồi trước đi, đợi lát là có đồ ăn ngay."


Nhiếp Vân ở bên cạnh rửa rau, cô ta cũng đã cao lên, nhưng lại có chút quá cao nên nhìn càng gầy còm, lưng hơi gù. Cô ta khách sáo lại thẹn thùng cười với Nhiếp Cửu La, trong nụ cười còn mang nét tự ti.


Nhiếp Cửu La đi ra khỏi bếp, trong tiếng muôi xẻng xào nấu đồ ăn mơ hồ truyền đến tiếng bác gái đang mắng Nhiếp Vân: "Mày sợ gặp người à, một chút khí thế cũng không có, ai không biết còn tưởng mày mới là đứa không có bố mẹ kia đấy..."


Nhiếp Cửu La bật cười, lời này cô xem như là đang khen ngợi cô vậy.


Sau khi đi tham quan một vòng, cô tính toán: nhà tuy rộng nhưng không lắp camera, bác trai bác gái theo phong cách người già, nội thất trong phòng ngủ chính toàn bộ làm bằng gỗ, bàn trang điểm và tủ đựng quần áo đều khóa lại, nếu như có thứ gì quý giá chắc hẳn sẽ cất ở trong đó.


Phải đợi thêm một lát mới nấu nướng xong, Nhiếp Đông Dương kéo Nhiếp Cửu La ra xem TV trong phòng khách, đó là chương trình "Thử thách cư dân" phiên bản địa phương, người dân bình thường tham gia trò chơi và mỗi người một vẻ thất bại, khiến cho Nhiếp Đông Dương cười ha hả.


Nhiếp Cửu La: "Bác, cháu đi tới phòng vệ sinh một chút."


Nhiếp Đông Dương đáp lại mà mắt không rời khỏi màn hình TV.


Phòng vệ sinh kế bên phòng ngủ chính, Nhiếp Cửu La đi đến cửa phòng rồi cố ý đóng cửa phát ra tiếng, sau đó lẻn vào phòng ngủ chính trong nháy mắt. Cô lấy đôi găng tay bằng tơ tằm ra khỏi túi và đeo vào, rồi lại xoay mở hạt ngọc trai trên một đầu chiếc vòng tay. Tới còng tay cô còn mở được, càng đừng nói đến mấy kiểu ổ khóa ngăn kéo bàn ghế trong nhà.


Cô mở từng ổ khóa ra kiểm tra bên trong, trong quá trình này gặp phải một mối nguy nho nhỏ: Bác gái đến phòng vệ sinh, nhìn thấy cửa đang đóng liền hỏi có ai ở trong đó không.


Nhiếp Cửu La vội vàng nằm sấp bên cạnh giường, nghe Nhiếp Đông Dương đang lớn tiếng bảo Tịch Tịch đang dùng, bà đợi lát đi, còn gấp quá thì dùng phòng vệ sinh nhỏ.


Bác gái ừ một tiếng, lại kéo dép quay về phòng bếp.


Nhiếp Cửu La thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy, hết thảy đều đang tiến hành thuận lợi, trong ngăn kéo tủ quần áo tầng thứ ba từ dưới đếm lên, cô đã nhìn thấy cái mình đang muốn tìm.


Chiếc vòng cổ bạch kim có mặt là ngọc phỉ thúy của Bồi Kha.


Cô nhìn chằm chằm vào nó hai giây rồi nhặt lên bỏ vào túi, sau đó lấy món đồ nhái rẻ tiền cô mang theo bỏ vào ngăn kéo và đóng nó lại.


-------------------------------


Bữa tối tại gia cũng xem như chủ khách đều cực kỳ vui vẻ, trò chuyện rất khách khí và cũng chỉ xoay quanh chuyện trong nhà, bác gái hỏi cái nghề nặn đất sét của cô kiếm được tiền không, khiến cho Nhiếp Vân có chút xấu hổ, nhỏ giọng sửa lại lời bà ta, "Gọi là điêu khắc."


Nhiếp Cửu La cười cười: "Cũng không khác gì nặn đất sét cả, thu nhập... thì lúc tốt lúc xấu, khoảng vài trăm ngàn."


Bác gái hô lên đầy kinh ngạc: "Vài trăm ngàn!"


Rồi bà ta quay lại chế giễu con gái mình: "Cô xem cô đi, kiếm tiền không bằng số lẻ của người ta."


Đầu của Nhiếp Vân càng cúi thấp hơn.


-------------------------------


Uống khoảng ba lượt rượu, Nhiếp Cửu La buông đũa xuống: "Bác, con về lại chuyến này là có việc muốn nói với bác."


Nhiếp Đông Dương mù mịt: "Hả?"


Mặt bác gái hơi biến sắc, đá vào chân Nhiếp Đông Dương ở dưới bàn: Bà ta sớm đã nhắc Nhiếp Đông Dương rồi, làm minh đản thì cứ làm đi, đừng gọi con nhỏ này về làm gì, bây giờ nó trưởng thành rồi, có tiền, có chủ kiến, lỡ như muốn lấy lại gia sản của bố mẹ nó thì sao!


Nhiếp Cửu La nói: "Năm đó khi bố mẹ con xảy ra chuyện, nhà cửa phòng ốc đều là do hai bác chính tay xử lý. Không biết hai người có nhớ trong đó có một chiếc vòng cổ của mẹ con, mặt dây chuyền là đá phỉ thúy, thân dây bằng bạch kim không? Bởi vì đó là vật mẹ con luôn đeo bên người, có ý nghĩa kỷ niệm, lần này có thể để con mang trở về được không?"


Nhiếp Vân có ấn tượng, nhẹ nhàng "A" một tiếng, vừa định nói gì đó thì bị mẹ cô ta đá vào chân.


Bác gái nói: "Tịch Tịch à, có phải con nhớ nhầm rồi không?"


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...