Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 52

 CHƯƠNG 52


Quả nhiên đúng như Viêm Thác nghĩ, anh vừa mở cửa xe thì Nhiếp Cửu La lập tức tỉnh dậy.


Viêm Thác ngồi vào ghế lái, đưa túi lớn túi nhỏ ra sau: "Muốn ăn gì không?"


Nhiếp Cửu La: "Không ăn."


Viêm Thác: "Tôi mua khá nhiều, món Trung món Tây đều có, bây giờ ăn sẽ có mùi vị ngon nhất, cô ăn sớm ăn muộn, ăn cái này cái kia, dù sao cũng phải ăn đúng không. Cô an tâm, cửa hàng đã đóng gói để mang đi, tôi không động tay động chân gì được đâu."


Cũng phải, sau một đêm tiêu hao sức lực thì đã đến lúc bổ sung lại rồi, hơn nữa món ăn nóng hổi, đầy đủ hương sắc, nhìn rất hấp dẫn.


Nhiếp Cửu La hơi nghiêng người nhìn vào cái túi trong tay Viêm Thác.


Thật sự là món tây ta gì cũng có, tàu phớ cà phê, hamburger bánh rán súp tiêu cay, còn có bánh mép nồi được chiên phồng xốp giòn với màu vàng nâu.


Cô đưa tay định lấy bánh chiên, nhưng khi sắp chạm vào thì lại do dự, ngại nó quá dầu mỡ sẽ dơ tay.


Viêm Thác nhắc cô: "Bên cạnh có nhét mấy túi nhựa nhỏ."


Nhiếp Cửu La mở một túi ra để gói cái bánh vào, sau đó cầm lên, lại lấy thêm ly sữa đậu nành, dùng ống hút chọc vào đưa lên miệng uống một hớp.


Quả thật mùi vị hiện tại là ngon nhất, nóng hôi hổi và có chút ngọt, lập tức sự khoan khoái dễ chịu chạy từ cổ họng trôi xuống dạ dày, rồi lan ra toàn thân.


Viêm Thác thật ra muốn mở một hộp tàu phớ cay, nhưng nghĩ lại thì mùi của nó khá nặng, không gian trong xe thì nhỏ, vẫn là nên ăn chút gì có mùi đồng đều một chút vậy.


Anh cũng lấy một ly sữa đậu nành, cầm túi nhựa bọc lấy cái bánh chiên.


Bên ngoài người đến người đi, đa phần là học sinh tiểu học, có một cậu nhóc đang túm lấy bím tóc của bạn nữ phía trước, cô bé nổi điên vung cặp sách đập cậu ta, vừa chạy vừa đập cả nửa con đường.


Viêm Thác nhìn cảnh tượng trên mà ăn hết nửa cái bánh chiên.


Nhiếp Cửu La hỏi anh: "Biết Đầu Khỉ Nam Ba không?"


Viêm Thác: "Hai hôm nay luôn nghe tên nó, nhưng tôi chưa tới đó bao giờ, cũng không biết vị trí cụ thể. Họ nói đã hẹn các cô ở đó để giao người?"


Nhiếp Cửu La gật đầu: "Nghe đâu sẽ treo người trên cây, nếu như chúng tôi không đến thì sẽ tiếp tục bị treo như thế. Với thời tiết hiện tại, chưa tới mấy ngày họ sẽ bị chết cóng. Nếu có người chết cóng thì lại treo người mới lên, cho đến khi treo hết những người đã bị bắt."


Viêm Thác tưởng tượng ra cảnh đó, da đầu có chút tê dại.


Nhiếp Cửu La: "Anh cảm thấy chúng thật sự sẽ làm ra những chuyện như thế chứ? Hay chỉ là nói miệng mà thôi?"


Qua một lúc Viêm Thác mới nói: "Là việc chúng có thể làm được."


Nhiếp Cửu La nghẹn miếng bánh chiên cuối cùng ngay cổ họng, tốn rất nhiều sức lực mới nuốt xuống được: "Báo cảnh sát có tác dụng không?"


Viêm Thác lắc đầu: "Đầu tiên, tôi chưa đến Đầu Khỉ Nam Ba bao giờ, nhưng nghe cái tên cũng biết là ở trong núi sâu, không có đường đi, phải mất một hai ngày mới có thể đến đó. Cảnh sát làm sao đi vào được mới là vấn đề."


"Thứ hai, khi muốn cảnh sát tới hiện trường thì phải là tình huống nguy cấp đúng không, cô cũng nói là 'nghe đâu', cô có chứng cứ gì để chứng minh thực sự có người đang bị treo trên những cái cây đó?"


Nhiếp Cửu La không lên tiếng, cô cũng tính là có kinh nghiệm báo cảnh sát một lần, cũng đã biết trình tự cơ bản khi muốn cảnh sát ra trận, trước mắt mà nói thì quả thật chẳng có chứng cứ gì cả.


"Cuối cùng, cho dù cảnh sát thật sự đi đến đó, cô có tin là khi đến nơi thì chẳng phát hiện ra cái gì không? Đạo lý đơn giản như thế cô không hiểu được sao?"


Nhiếp Cửu La vo túi nhựa thành hình tròn rồi ném vào túi rác treo bên cạnh: "Hiểu chứ, nhưng nghe người khác nói ra thì dễ chết tâm hơn. Nếu như là anh thì anh có đi cứu không?"


Viêm Thác nhét nửa cái bánh chiên còn lại vào miệng nhai, lại cầm ly sữa đậu nành lên hút một hơi: "Theo nguyên tắc mà nói thì sẽ không đi. Cái bẫy rõ ràng như thế, có thể đi rồi cũng chẳng thể cứu được người, còn khiến bản thân rơi vào trong đó."


"Còn không có nguyên tắc thì sao?"


"Nếu vậy thì phải xem người gặp nạn là ai, nếu là bố mẹ tôi bị trói và treo lên đó, dù biết trong núi có hổ thì tôi cũng phải đi."


Nói đến đây Viêm Thác nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Ngày lạnh như thế này."


Ngày lạnh như thế này, đứng ngoài xe nói chuyện miệng còn thở ra khói trắng, nếu người chịu tội trên núi thật sự là bố mẹ anh, một giây anh cũng không thể chờ nổi.


Nhiếp Cửu La: "Vậy thì chỉ có thể để mặc cho những người đó từng người một bị chết cóng sao?"


Viêm Thác cân nhắc một lúc: "Cũng không phải vậy, những người đó nếu chết cóng thì hiện tại cũng đã chết rồi, những người còn lại có lẽ sẽ không đâu."


Nhiếp Cửu La cảm thấy câu này cực kỳ xoắn lưỡi: "Có ý gì?"


Viêm Thác: "Treo người sống lên cây để cho chết cóng, nhìn thì quả thật là tàn nhẫn, nhưng về mặt bản chất cũng chỉ là một màn diễn, mục đích là để kích thích các cô, bên cô càng phát điên, càng suy sụp thì chúng càng đắc ý. Đúng không?"


Cái này cũng không sai, Nhiếp Cửu La không phản đối.


"Nhưng diễn thì phải diễn tới cùng, phải có khán giả, giống như bộ phim điện ảnh vậy, không có khán giả nào xem thì chỉ có thể vội vàng gỡ khỏi rạp. Đầu Khỉ Nam Ba là một vở kịch, bên cô đi đến đó thì chúng mới có động lực, nói không chừng còn mang ra một vở kịch kích thích hơn thì sao. Nhưng từ sáng đến tối chẳng có người nào đến thì chúng diễn cho ai xem chứ? Cứ liên tục treo người lên cây để tập thể dục sao?"


"Chúng có thể làm ra loại chuyện đó, nhưng làm việc gì cũng phải đạt được mục đích. Mục đích của chúng không phải là treo người lên cây cho chết cóng, mà là thông qua cách này để gài bẫy những người còn lại bên cô. Một khi phát hiện cách này căn bản không có hiệu quả, chúng sẽ nghĩ cách khác. Suy cho cùng tới kẻ ngốc còn biết, con tin sống sót mới càng có giá trị."


Nhiếp Cửu La đã hiểu, cũng âm thầm thở phào một hơi.


Ra ngoài cũng đã được một lúc lâu, Viêm Thác khởi động xe: "Cô đang ở đâu? Tôi chở cô tới nơi dễ gọi xe."


Nhiếp Cửu La hỏi này đáp nọ, lặp lại câu hỏi cũ: "Việc giúp tôi cứu người anh không cân nhắc thêm sao?"


Viêm Thác bất lực: "Cô Nhiếp, thật sự là không cứu được đâu. Tưởng Bách Xuyên kia là người đứng đầu, nên các phương diện canh phòng nhất định là loại nghiêm ngặt nhất, một nhân vật nhỏ như tôi muốn gặp ông ta một lần còn khó, chứ đừng nói tới chuyện cứu người."


Nhiếp Cửu La: "Tôi có thể trả thù lao."


Viêm Thác cười khổ, lười mà nói tiếp.


Nhiếp Cửu La nhìn anh: "Anh không hỏi thù lao là gì sao?"


Viêm Thác: "Đây không phải là vấn đề về thù lao..."


Nhiếp Cửu La ngắt lời anh: "Anh từng hỏi tôi làm thế nào để giết cú đất."


Trong lòng Viêm Thác chấn động, tay đặt trên vô lăng bất giác siết chặt, anh đưa mắt nhìn về trước, không để lộ chút cảm xúc nào trên mặt: "Lúc đó cô đã nói là cô không biết."


Nhiếp Cửu La cười cười: "Anh nghe không rõ rồi, tôi chưa bao giờ nói mình không biết, tôi chỉ nói 'Tôi không có cách nào trả lời', chỉ là lúc đó anh quá thất vọng nên không nghĩ kỹ mà thôi."


Thời gian đã trôi qua quá lâu, Viêm Thác đã không nhớ câu trả lời khi ấy của Nhiếp Cửu La là gì, nhưng quả thật "Tôi không có cách nào trả lời" không giống với "Tôi không biết", một sự đánh tráo câu chữ rất xảo quyệt.


Cổ họng anh có chút khô khốc: "Cho nên cô biết sao?"


Nhiếp Cửu La ừm một tiếng: "Thù lao này anh cảm thấy thế nào?"


Viêm Thác đột nhiên bật cười: "Các cô đã bị cú đất chơi thành thế này, không biết thủ lĩnh sống chết thế nào mà còn có thể giết cú đất à?"


Nhiếp Cửu La cũng cười: "Bị chơi thành thế này thì sao chứ, bóng đá phải đá tới hiệp hai, quyền anh phải đấu ba hiệp, mở đầu không thuận lợi không có nghĩ là sẽ thất bại thảm hại."


Viêm Thác gặp chỗ rẽ thì quẹo phải, anh đã không còn để ý mình lái đi đâu nữa rồi, chỉ cần có đường cho anh chạy là được: "Cú đất đã khác so với trước đây, chúng đã thành hình người, người nhà chó cũng không ngửi ra mùi chúng nữa, cô có thể bảo đảm phương pháp của cô có tác dụng không?"


"Có thể, Răng Chó không phải đã nằm vài tháng rồi sao?"


"Răng Chó thì khác, do hắn ăn tạp."


Nhiếp Cửu La nhất thời nghẹn họng.


Cái này là thật, Châu Chấu từng bị cô "giết", nhưng Châu Châu là cú đất truyền thống; Răng Chó cũng bị cô hạ gục, nhưng lại là thứ ăn tạp.


Cô đúng là không cách nào đảm bảo dao của mình vẫn có tác dụng như cũ.


Nhiếp Cửu La nói: "Không cảm thấy hứng thú thì thôi vậy, trước tiên giúp tôi quan tâm ông ta, cố gắng để ông ta ăn no, chịu khổ ít một chút."


Rồi cô lại chỉ về góc đường phía trước: "Cho tôi xuống xe ở đó, nơi đó dễ gọi xe."


Viêm Thác giảm tốc độ và lái vào làn đường đậu xe, Nhiếp Cửu La cởi dây an toàn và mở cửa xuống xe, chỉ vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy Viêm Thác gọi cô: "Cô Nhiếp."


Cô ngồi lại vào xe, quay qua hỏi Viêm Thác: "Thế nào?"


"Chỉ cần tôi làm được thì giao dịch này có hiệu lực đúng không?"


Đúng, Nhiếp Cửu La gật đầu, rồi nói thêm: "Người phải còn sống."


Viêm Thác dừng lại một chút mới nói: "Vậy để tôi thử xem."


Nhiếp Cửu La vừa bất ngờ, mà cũng không thấy ngoài ý muốn, cô nhắc anh: "Tôi không đảm bảo được cách của tôi còn dùng được."


Viêm Thác: "Tôi hiểu, có tin tức tôi sẽ liên lạc lại với cô."


Nhiếp Cửu La lại mở cửa và xuống xe, đi được một đoạn cô nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.


Cô nhìn thấy xe của Viêm Thác vẫn đậu ở đó, đầu anh gục xuống vô lăng, khiến cô nhớ lại tối hôm trước cô cũng từng như thế, rất mệt mỏi nằm bò trên vô lăng, trước ngực sau lưng đều hứng chịu từng trận khí lạnh tấn công từ hai phía.


Yêu cầu của cô rất quá đáng sao? Nếu quá nguy hiểm thì anh ta có thể không làm.


Nhiếp Cửu La do dự một lúc rồi rút điện thoại ra, gửi cho anh một tin nhắn: Cứ cố hết sức là được, nếu quá nguy hiểm thì bỏ đi.


Trong tầm mắt của cô, Viêm Thác rõ ràng nghe thấy âm thanh tin nhắn, anh ngồi dậy lấy ra điện thoại, sau khi ngạc nhiên một lúc thì vô thức nhìn về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy cô.


Sau đó anh nhập vào tin nhắn.


Nhiếp Cửu La xem điện thoại.


Tin nhắn anh gửi là: Nếu không làm thì giao dịch có phải sẽ không còn nữa?


Nhiếp Cửu La trả lời: Tưởng Bách Xuyên đối với tôi rất quan trọng.


Viêm Thác: Tôi hiểu, mọi người đều có người quan trọng của mình, cô ra giá cho người quan trọng, tôi cũng vì người quan trọng mà mạo hiểm.


Khi tin nhắn bị đốt cháy, chiếc xe cũng đã lăn bánh, thân xe lướt qua cô mang theo một trận gió khá lạnh.


Nhiếp Cửu La cầm điện thoại và nghĩ: Tưởng Bách Xuyên vẫn rất quan trọng với mình.


--------------------------------------


Lần đầu tiên Nhiếp Cửu La gặp Tưởng Bách Xuyên là năm cô năm tuổi.


Khi đó Bồi Kha vẫn chưa gặp chuyện, dường như vẫn còn hòa thuận với bố cô Nhiếp Đông Hoằng, dù sao cô cũng chưa từng thấy hai người cãi nhau. Có lẽ như lời Chiêm Cảnh nói, bố mẹ cô có cãi nhau thì cũng tránh để cô nhìn thấy.


Hôm đó sau khi trở về từ trường mẫu giáo, cô nhìn thấy trong nhà có khách đến, là chú Tưởng, Tưởng Bách Xuyên.


Tưởng Bách Xuyên khi đó rất đẹp trai sáng sủa, thành thục nho nhã, tuy đã ngoài ba mươi nhưng nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Nhiếp Cửu La luôn cảm thấy bố mình là người đẹp trai, nhưng sau khi gặp Tưởng Bách Xuyên, cảm giác như núi này cao còn có có núi cao hơn.


Trong đầu cô khi ấy còn lóe lên một suy nghĩ rất bất hiếu: Chú Tưởng mà làm bố mình thì hay biết mấy.


Quy tắc trong nhà là khi có khách đến ăn uống thì trẻ con không được ngồi bàn chính, cô vui vẻ ở trong phòng bếp nhỏ ăn cơm, ăn xong chén cơm cô chạy tới chỗ Bồi Kha xin tiền tiêu vặt: Theo kinh nghiệm của cô, lúc trong nhà có khách tỷ lệ xin tiền thành công khá cao, nói không chừng một mũi tên trúng hai con chim, còn có thể được khách cho thêm ba mươi tới năm mươi đồng.


Lúc sắp chạy tới gần cửa thì cô nghe thấy có tiếng nói chuyện từ trong đó truyền ra, nhưng thật kỳ lạ khi câu chuyện là đang nói tới cô.


Cô lập tức vểnh tai nghe.


Tưởng Bách Xuyên phấn khích nói: "Tịch Tịch quả thật là hạt giống tốt, cô thật sự không cân nhắc..."


Bồi Kha ngữ khí dịu dàng nhưng kiên định: "Thôi, nghề ở quê đừng kéo con bé vào. Ít nhất tôi còn từng vào rừng bắt thỏ, Tịch Tịch lớn lên trong thành phố, là một người bình thường, tương lai làm một cô gái bình thường là được. Anh Tưởng, có tôi còn chưa đủ sao?"


Nhiếp Đông Hoằng: "Chuyện này được không đấy?"


Bồi Kha cười: "Anh xem phong thái hiện giờ của anh Tưởng, mang chúng ta đi làm giàu anh còn không vui sao?"


Tưởng Bách Xuyên cũng cười khà khà: "Cậu em, truyền thống đi săn núi Ba, gọi ai tới thì người đó có phần, mặc kệ cậu có ra sức hay không, chỉ cần đi theo toàn bộ quá trình, tuyệt đối sẽ có phần của cậu."


--------------------------------------


Nhiếp Cửu La nghe thấy mà như đi trong mây mù, tối hôm đó lúc đi ngủ cô nằm trong lòng Bồi Kha rồi hỏi bà: "Mẹ ơi, con là hạt giống tốt gì cơ?"


Bồi Kha bật cười, chọc vào đầu mũi nhỏ của cô: "Con là một bảo bối, chú Tưởng muốn con làm việc cho chú ấy, nhưng chúng ta không đi, đưa bao nhiêu tiền cũng không đi."


Nhiếp Cửu La: "Một tháng trả tám ngàn cũng không đi ạ?"


Bồi Kha tắt đèn ngủ: "Không đi, con hãy học tập nghiêm túc, thi đậu đại học, rồi lại ra nước ngoài học lên tiến sĩ, còn tốt hơn nhiều so với một tháng tám ngàn."


Trong bóng tối, Nhiếp Cửu La cảm thấy rất tiếc nuối.


Cô rất muốn làm việc cho Tưởng Bách Xuyên, một tháng tám ngàn, cô rất hài lòng, hơn nữa Tưởng Bách Xuyên còn đẹp trai như thế, có nhận bảy ngàn thì cô cũng sẵn lòng.


Lần thứ hai gặp Tưởng Bách Xuyên là trong tang lễ của bố cô Nhiếp Đông Hoằng.


Cô đang ôm lấy di ảnh trắng đen của Nhiếp Đông Hoằng, đội một chiếc mũ mấn*, cô không hiểu tại sao bản thân đột nhiên lại "mất cha mất mẹ" rồi, sau khi Bồi Kha mất, cô rất sợ Nhiếp Đông Hoằng tìm mẹ kế cho cô, các bạn học đều nói mẹ kế độc ác lắm.


*Mũ mấn là chiếc khăn trắng quấn vành thêm một miếng vải màu trắng, phủ lên giữa khăn tang, thêm sợi dây chuối nhỏ quàng lên đầu buôn quai xuống cằm.


Bây giờ thì hay rồi, có muốn mẹ kế cũng không được. Và một khi cô vào ở nhà bác thì còn có thể có những ngày tốt đẹp sao?


Cô chìm trong nỗi bi thương, nước mắt vỡ òa. Giữa lúc cô khóc tới mơ hồ, có một thân ảnh cao lớn ngồi xổm xuống trước mặt và gọi cô: "Tịch Tịch."


Nhiếp Cửu La ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra đó là Tưởng Bách Xuyên, người này làm bố cô thì tốt biết bao, khẳng định sẽ không tùy tiện nhảy lầu như thế.


Cô khóc càng đau lòng hơn.


Tưởng Bách Xuyên nhét một cuộn tiền vào tay cô, trong đó còn có một tờ giấy ghi số điện thoại: "Sau này nếu có chuyện gì thì cứ việc gọi cho chú Tưởng nhé."


Cô khóc thút thít rồi gật đầu, nắm chặt hai tay, khiến cho tiền và tờ giấy đều bị nắm tới ướt đẫm mồ hôi.


--------------------------------------


Công tâm mà nói, hai vợ chồng Nhiếp Đông Dương không hề ngược đãi cô, không có giống như những gì cô tự tưởng tượng, ví dụ như bắt cô giặt đồ cho cả nhà với nước lạnh trong ngày lạnh nhất năm, hay là ăn canh thừa cơm cặn của nhà người ta.


Nhưng bát nước của nhà bác đến chỗ cô vẫn luôn không bằng phẳng*.


*Ý nói nhà bác đối xử bất công với Nhiếp Cửu La.


Có một lần, bác gái gọi cô ra ăn bánh trứng gà rất mềm và thơm, cô không nỡ ăn nên chỉ cắn một miếng nhỏ xíu, khi đi chơi về thì trong tay vẫn còn hơn một nửa cái bánh.


Lúc đi qua phòng bếp, cô nghe thấy bác gái đang nhỏ giọng nói với Nhiếp Vân: "Bánh của nó không có kem, của con thì có, đừng để nó nhìn thấy nhé."


Cô lén nhìn vào thì thấy bánh của Nhiếp Vân không chỉ có kem, mà kem còn được cuộn lại thành những bông hoa xinh đẹp.


Làm gì có cái lý đó, cô không xứng đáng được ăn kem sao? Chết vinh còn hơn sống nhục, nửa cái bánh trứng gà còn lại cô đều vứt hết. Tối hôm đó cô còn viết lên một tờ giấy: Cả đời này chỉ ăn bánh có kem, nếu không mình chính là con chó!


Tờ giấy này chính là nguyên mẫu của việc viết nhật ký gấp sao sau này của cô.


Một lần khác cô nghe trộm được bác trai và bác gái nói chuyện, là việc muốn con gái học cao hơn.


Bác gái nói: "Thành tích của hai đứa nhỏ đều bình thường, nhưng Vân Vân phải vào trường trọng điểm, cái này chi tiền là vào được. Tịch Tịch thì cho học gần nhà đi, con gái ấy mà, học trường dạy nghề là được rồi, tương lai tìm một công việc ổn định. Thật ra tôi cảm thấy làm trong siêu thị không tồi, rất hợp thời đấy. Lại tìm cho nó một đối tượng thành thật, như thế chúng ta cũng xem là có thể ăn nói với cả nhà em trai ông rồi."


--------------------------------------


Nhiếp Cửu La tức đến mức đứng ngay trước cửa lau nước mắt, đã nói ra nước ngoài học tiến sĩ đâu? Còn nữa, dựa vào cái gì mà tìm một đối tượng thành thật cho cô, đối tượng của cô rõ ràng là một chàng hoàng tử mà!


Cô có cảm giác khủng hoảng trầm trọng, cảm thấy mình như đang đứng ở ngã rẽ cuộc đời trong cái lạnh thấu xương, cần phải được giải cứu gấp.


Tối hôm đó, cô lấy ra số điện thoại di động mà Tưởng Bách Xuyên đã để lại. Sau khi viết một câu: "Vì cuộc sống hạnh phúc của cả đời này, mình quyết định đi tìm Tưởng Bách Xuyên để đàm phán", cô đã bẻ gãy cây bút chì kim, uống cốc rượu trắng pha loãng, để thể hiện quyết tâm đập nồi dìm thuyền của mình.


Cô vẫn còn nhớ mình đã dùng điện thoại công cộng ở một quầy tạp hóa. Sau khi điện thoại được kết nối và nghe thấy giọng nói của Tưởng Bách Xuyên, cô liền bật khóc.


Cô nói: "Tưởng Bách Xuyên... Chú Tưởng, con muốn đàm phán với chú."


Ban đầu cô muốn gọi thẳng tên để biểu thị hai bên ngang hàng nhau, nhưng lại sợ như thế sẽ xúc phạm người ta, đành phải thêm một chữ "chú" vào.


Tưởng Bách Xuyên lúc đầu không nhận ra cô, mất cả nửa ngày mới phản ứng lại: "Là Tịch Tịch sao? Sao con lại khóc? Đừng khóc, từ từ nói chú nghe."


Nhiếp Cửu La: "Con muốn đi học ở thành phố lớn, tương lai có thể học lên tiến sĩ."


Tưởng Bách Xuyên đáp lại một tiếng, dầu cho ông ta cũng không rõ thành phố lớn nào có quan hệ với "học tiến sĩ".


Cô tiếp tục nói: "Con muốn có nhà, nhà của riêng mình, có người chăm sóc con. Dù sao con chỉ là một đứa trẻ, chú hãy cho con tiền, bây giờ con chưa có tiền, nhưng tương lai có thể trả lại cho chú, hoặc là làm việc cho chú cũng được."


Mỗi một câu nói, Tưởng Bách Xuyên đều đáp "Được", lại khuyên cô: "Trước đừng khóc nữa." 


Câu cuối cùng mà cô nói chính là: "Lúc chuyển trường cho con, chú phải mặc đồ đắt tiền nhất rồi dắt tay con, giả vờ làm bố con và đi một vòng quanh trường. Con luôn nói với người ta rằng bố mẹ đã đi ra nước ngoài rồi."


Tưởng Bách Xuyên: "Được."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...