CHƯƠNG 39
Viêm Thác nói: "Còn có việc này, có vài câu ca dao, không biết cô Nhiếp đã nghe bao giờ chưa. Hai câu đầu là 'Có đao, có chó đến đất xanh, tay quỷ quất roi phát ra tia lửa'."
Nhiếp Cửu La dừng một chút mới nói: "Lão què nói cũng không ít nha."
"Không nhiều, cũng chỉ vài câu thôi."
Nhiếp Cửu La: "Là ca dao thôi, trước đây không phải đội quân quấn khăn tự lập thôn xóm sao, mỗi lần đến năm mới thì sẽ dựng sân khấu hát hí khúc. Có đao có chó đi đất xanh, chó chính là người nhà chó, đao là binh khí, thời cổ đại đều dùng vũ khí lạnh*, đao là thứ thường được dùng nhất. Đi đất xanh đương nhiên phải có đao có chó."
*Là những vũ khí không gây ra cháy nổ do sử dụng thuốc súng hoặc các vật liệu nổ khác.
"Tay quỷ quất roi là chỉ việc sau khi bắt được cú đất, do cú đất có bản tính hoang dã không cam tâm chịu trói, vậy thì phải cầm roi mà quất chúng, trang phục ở trên sân khấu rất hoa lệ, thân roi được dát vàng khảm ngọc, lúc quất roi những hạt châu không phải sẽ phát sáng sao."
Viêm Thác: "Còn cái câu Cuồng Khuyển (Chó Điên) kia thì sao?"
"Cuồng Khuyển là quân tiên phong? Thợ săn lúc đi săn thú đều mang theo chó mà, chó sẽ chạy phía trước, tất nhiên càng điên cuồng càng tàn nhẫn càng tốt."
Viêm Thác bất động thanh sắc: "Còn câu Phong Đao (Đao Điên) kia giải thích thế nào?"
Câu này lão què chỉ kịp nói ba chữ là bị chặn miệng lại rồi.
"Phong Đao ngồi trong trướng? Trong trướng chính là lều trướng quân đội để cho nguyên soái ở, chỉ người giữ vai trò quyết định. Để bắt được cú đất thì vai trò quyết định phải có kỹ năng siêu phàm nổi bật nhất, thường là những người có kỹ thuật dùng đao tốt nhất. Sở dĩ được gọi là Phong Đao cũng chỉ là để tương ứng với Cuồng Khuyển, hát thuận miệng hơn."
Viêm Thác ồ một tiếng, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói: "Cô đang nói dối."
Nhiếp Cửu La khẽ mím môi.
Thú vị đấy, làm sao anh ta nhìn ra nhỉ?
"Sao tôi lại nói dối rồi?"
"Trước đó cô thường hay lờ đi hoặc không thèm trả lời. Nhưng lúc nói đến mấy câu ca dao này thái độ rõ ràng đã thay đổi, tôi hỏi cái gì là cô trả lời cái đấy, thậm chí còn chủ động nói rất nhiều, giải thích từng câu một, cố gắng để tôi tin rằng bài ca dao này chẳng có ý nghĩa gì, rất bình thường. Nhưng nó đã chứng minh điều ngược lại, bài ca dao này không chỉ không bình thường, mà còn rất có thể có liên quan tới cô. Con người cô không quá quan tâm đến người khác, nhưng rất quan tâm tới bản thân."
Nhiếp Cửu La nhướng mày: "Có sao? Anh không cảm thấy là do anh nghi thần nghi quỷ, suy nghĩ quá nhiều rồi hay sao?"
Nói dối thì sao, chỉ cần anh không có chứng cứ, còn tôi cứ nhất quyết không thừa nhận, thì mọi thứ đều phải dựa trên lời nói của tôi.
Viêm Thác cười cười, cuối cùng cũng như cô mong muốn, bê khay đồ ăn đứng dậy, cút đi theo một cách lịch sự.
Trước khi đi anh nói: "Dù sao cũng không thân quen, cô muốn che giấu cái gì tôi cũng không để bụng. Nhưng mà cô Nhiếp, nếu như cô vừa hay quen biết cái người gọi là 'Phong Đao' đó, có thể giúp tôi chuyển lời tới người đó, đồng bọn của Răng Chó rất quan tâm tới hắn đấy."
-------------------------
Nhiếp Cửu La nhìn Viêm Thác rời đi.
Có một câu anh ta nói rất đúng, cô không quan tâm mấy tới người khác, nhưng rất quan tâm tới bản thân, ví như sự tò mò của cô với những người những vật bên ngoài rất thấp, nhưng chuyện liên quan tới bản thân và những người xung quanh thì sẽ đi truy tìm căn nguyên.
- Nếu như cô vừa hay quen biết cái người gọi là 'Phong Đao' đó, có thể giúp tôi chuyển lời tới người đó, đồng bọn của Răng Chó rất quan tâm tới hắn đấy.
Sau khi về phòng, cô gọi điện thoại liên lạc với Tưởng Bách Xuyên.
Đối phương đã truyền tin "Ngày tám, đến Đầu Khỉ Nam Ba chuộc lão què", nhưng Tưởng Bách Xuyên không phải kẻ ngốc: Trong phim ảnh, tội phạm bắt cóc xảo quyệt luôn thay đổi địa điểm trao đổi, anh giăng thiên la địa võng ở điểm A, nhưng hắn ta gọi điện tới yêu cầu đổi qua điểm B ngay lập tức, một đống người bận rộn di chuyển, vội vàng tới nơi thì hắn lại nói C mới là địa điểm giao dịch cuối cùng.
Thế nên Tưởng Bách Xuyên không đưa quân tinh nhuệ nào tới Đầu Khỉ Nam Ba, trước mắt ông ta chỉ phái đội quân tiên phong gồm ba người, trong đó có một người nhà chó đi vào núi, vừa thăm dò tình huống vừa đi tìm khu vực "giao nhau".
Mà việc đi tìm chỗ "giao nhau" này là của Nhiếp Cửu La.
Truy ngược về nguồn gốc, cô, Tưởng Bách Xuyên và Hình Thâm đều cùng thuộc một nhánh cổ xưa, là thợ săn núi Ba.
Trước giải phóng, có cách nói "bắc núi Ba, nam núi Mai", thợ săn núi Ba và núi Mai đều nổi tiếng như nhau, chỉ là núi Mai bởi vì nằm ở khu vực Tương Tây, nên thấm đượm màu sắc phù thủy thần bí, trong truyền thuyết những thợ săn núi Mai ít nhiều đều sẽ biết chút pháp thuật, thợ săn núi Mai cấp cao nhất là thợ săn hổ, cho nên người xưa thường nói "Cấp bậc trung ở núi Mai thì lên núi săn bắn, cấp cao ở núi Mai thì dùng nỏ cong săn hổ."
Còn thợ săn núi Ba đi con đường dùng thuần sức mạnh, dựa vào âm thanh, mùi vị, nhận biết phân, hình dạng dấu móng chân... để săn bắn. Thời kỳ cực thịnh cũng lưu truyền một câu nói, "Cấp bậc trung ở núi Ba lên núi săn bắn, cấp cao ở núi Ba vào lòng đất thu phục cú", sau đó câu nói này đã biến mất, bởi vì những người không biết câu chuyện bên trong cảm thấy câu này có vấn đề: cú ấy mà, trong tiếng Trung cổ có nghĩa là "một loài chim ác", vì thế tất nhiên nó phải ở trên trời, chứ làm sao có thể "vào lòng đất" để thu phục chứ, chẳng thể nào hiểu nổi.
Ngoài ra đời sau của đội quân quấn khăn đã cố ý bảo vệ bí mật, lâu dần, những người biết đến săn bắn núi Ba thì nhiều, nhưng biết về "cấp cao ở núi Ba" cơ hồ là chẳng còn mấy ai.
Thợ săn núi Ba có một thói quen, lúc đi săn thích tìm chỗ "giao nhau", đơn giản mà nói chính là khi đi săn ở một khu vực nào đó, trước tiên họ sẽ xác định một nơi có thể thuận tiện ẩn nấp và dễ dàng ra tay, chỗ đó gọi là chỗ "giao nhau". Nơi mà thợ săn bản giỏi nhất, kỹ năng thành thạo nhất trấn giữ được gọi là "ngồi tại điểm giao nhau", lúc săn bắn những người khác dùng hết sức hô hào để lùa con mồi đến vị trí giao nhau, và người ngồi ôm cây đợi thỏ tại điểm giao nhau ấy xử từng con một.
Mà đối phó với cú đất thì chắc chắn rồi, cô phải là người ngồi tại điểm giao nhau.
Nếu là trước đây thì cô sẽ không có ý kiến gì, nhưng lần này trong lòng lại không an ổn lắm.
Cô nói: "Chú Tưởng, ông đã từng nhìn thấy tên Răng Chó kia, hắn đã hoàn toàn ở trong hình dạng con người rồi, ông không thấy lạ sao?"
Tưởng Bách Xuyên cười cười: "Tất nhiên là kỳ quái, cho nên ta mới rất muốn nghe ngóng rốt cuộc chúng làm sao lên được đây. Theo lý mà nói kim nhân môn của chúng ta đã khóa rất chặt mà."
Nhiếp Cửu La: "Ý của tôi không phải như thế, ý tôi là hơn ngàn năm nay, sự hiểu biết của chúng ta với cú đất chỉ dừng lại ở thời đại của tổ tiên chứ không hề có phát hiện nào mới. Năm 1991 ông đi đất xanh cũng chỉ dựa vào những gì mà tổ tiên để lại, mà những bản thảo viết tay đó không biết đã truyền qua bao nhiêu đời rồi."
Ngành sinh vật học phân loại lần lượt là giới, ngành, lớp, bộ, họ, chi, loài. Nếu Răng Chó thật sự là cú đất cũng nhất định không phải loại năm đó nữa.
"Chúng đã thay đổi rồi, còn chúng ta thì vẫn lấy những cách xưa cũ truyền thống để đối phó với chúng, có phải đã quá mạo hiểm rồi không?"
Tưởng Bách Xuyên lạc quan hơn cô: "Nhiếp Nhị, những cái con nói ta không phải là chưa từng nghĩ tới. Nhưng con nghĩ kỹ xem, Răng Chó tuy giống con người nhưng vẫn bị Đại Đầu ngửi ra mùi, cũng bị con đánh gục. Vì thế ta cho rằng có thay đổi thế nào thì bản chất vẫn bất biến, dù nó có khác thế nào thì nhược điểm vẫn luôn ở đó."
Lời này trái lại cũng có lý, Nhiếp Cửu La nói: "Còn một vấn đề nữa, gia sản của tên Viêm Thác kia rất dồi dào, mà tiền thì có thể làm được rất nhiều việc. Rất có thể trong số những kẻ thuộc phe đối phương có một bộ phận không phải cú đất, cũng không phải trành quỷ, chỉ là những kẻ cầm tiền làm việc mà thôi. Điều này ông đã nghĩ đến chưa? Lỡ như khi hai bên xung đột, ông ngộ thương hoặc ngộ sát đám người đó..."
Tưởng Bách Xuyên rõ ràng đã suy nghĩ về vấn đề này: "Cho nên chuyến này người nhà chó vô cùng quan trọng, ta đã liên lạc với Hình Thâm rồi, cậu ta đang trên đường tới."
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng: "Vấn đề cuối cùng, lão què đã bị bắt, dù ông ta có cứng miệng thế nào thì ông có thể bảo đảm ông ta không phun ra gì sao? Nếu như ông ta khai ra hết thì ông tính thế nào?"
Tưởng Bách Xuyên thở dài.
Ông ta nói: "Ta rất tin tưởng lão què, nhưng quả thật ta không thể bảo đảm. May mà những người ông ta từng qua lại cũng chỉ có vài người, có khai ra cũng không được bao nhiêu, những người phải ẩn nấp để tránh khỏi cơn phong ba này thì ta đã cho người thông báo hết rồi. Bên Hình Thâm thì ta không lo, có lão Đao và Châu Chấu luôn ở cạnh cậu ta rồi. Về phần Dư Dung thì ta để con bé tới biệt thự ở, ước chừng cũng sắp tới nơi. Còn về con..."
Tưởng Bách Xuyên trầm giọng: "Lão què có khai thế nào cũng không khai ra được con, suy cho cùng chỉ có ta và Hình Thâm biết con mà thôi."
-------------------------
Càng nghĩ càng sợ, lão Đao nhanh chóng đổi đề tài: "Anh Thâm, mọi người đều đoán Nhiếp Nhị cũng tham gia chuyến này."
Hình Thâm: "Anh quan tâm đến cô ấy có đến hay không làm gì."
Lão Đao: "Tò mò đó, Phong Đao Nhiếp Nhị, Cuồng Khuyển Hình Thâm, người xưa nói Phong Đao gặp Cuồng Khuyển nhất định sẽ có truyền kỳ. Tôi muốn xem hai người mạnh liên kết với nhau mà."
Hình Thâm nhàn nhạt trả lời: "Đó là thời xưa, Phong Đao Cuồng Khuyển, xuống đất đi săn, thanh thế lẫy lừng. Bây giờ nào còn có truyền thuyết gì nữa chứ."
Lão Đao cảm khái: "Anh thì tôi thường xuyên gặp rồi, Dư Dung tôi cũng từng gặp, còn Nhiếp Nhị tôi chỉ gặp lúc cô ấy mười ba mười bốn tuổi, đã vậy còn che đi khuôn mặt. Nghĩ lại thật xấu hổ, một thằng đàn ông cao lớn khỏe mạnh mà lại thua trong tay cô ấy."
Hình Thâm biết chuyện này, cũng chính mắt nhìn thấy: "Thật ra không có gì phải xấu hổ, cô ấy thích chơi chiêu, còn bàn về thể lực thì lúc đó không bằng anh."
Lão Đao: "Khi ấy tôi cũng an ủi bản thân như thế, về sau đã hiểu rồi, gian trá cũng là một loại thực lực. Binh bất yếm trá*, hai bên giao chiến thì đó là sự "gian trá" quanh minh chính đại. Đó là kỹ năng kém hơn người khác thì cũng không gian trá bằng người khác đấy..."
*nhà quân sự luôn phải lừa địch.
Lão Đao: "Thế nên không bằng người khác chính là không bằng người khác, thua cuộc chính là thua cuộc..."
CHÚ THÍCH VỀ CÂU:
“Hữu đao hữu cẩu tẩu thanh nhưỡng, quỷ thủ đả tiên lượng châu quang”
Có đao, có chó đến đất xanh, tay quỷ quất roi phát ra tia lửa.
1. Người nhà chó (Cẩu gia): Có thể ngửi được mùi của cú, tìm thấy cú trong bóng tối, xuất sắc nhất được gọi là “Cuồng Khuyển”, dựa vào thiên phú.
2. Người nhà roi (Tiên gia): Có thể dùng roi để huấn luyện cú đất phục vụ cho mình, cũng có thể huấn luyện những người dị hóa thành quỷ cú, dựa vào tay nghề xuất sắc nhất được gọi là “Quỷ Thủ”.
3. Người nhà đao (Đao gia): huyết mạch đặc thù, có thể dùng máu để giết chết cú đất, xuất sắc nhất được gọi là “Phong Đao” (đao điên). Người nhà đao dùng máu để nuôi đao, tổng cộng có hai thanh, gọi là “Sinh tử Đao”, đao Sinh là để săn bắn, đao Tử là để giết chóc. Vào thời khắc nguy cấp chỉ cần uống vào bột phấn do Sinh tử Đao mài ra, chiến lực sẽ được nhân lên gấp mấy lần so với ban đầu, người cản giết người phật cản giết phật, nhưng nếu khống chế không tốt sẽ dễ biến thành kẻ điên.
Nhận xét
Đăng nhận xét