CHƯƠNG 26
Nhiếp Cửu La sớm đã đoán được: Viêm Thác từ lúc bắt đầu đã mang theo mục đích mà đến, anh muốn khám phá một số bí mật, nhưng hỏi thì không được, dùng biện pháp cứng rắn cũng không có tác dụng, vì thế đã sử dụng con đường vòng vèo như thế.
Quả thật là đại lễ, là món quà nhân tình, đặt vào vị trí của anh mà nghĩ, nếu như lần này là Viêm Thác rơi vào tay cô, liệu cô có làm như thế không? Hẳn là cô sẽ giao người cho Tưởng Bách Xuyên, dặn dò cho anh thêm một tầng xiềng xích, tuyệt đối đừng để chạy thoát nữa. Không dám nói Viêm Thác cả đời này đều mục rữa trong nhà giam, nhưng ít nhất từ ba tới năm năm sẽ không được thấy ánh mặt trời.
Là kẻ thù, hẳn đúng là có thể gây ra bất cứ tổn thương nào cho cô, mà đến nay cô vẫn bình yên vô sự, cô có dám nói mình một chút cũng không thừa nhận điều đó không? So với vận mệnh và tướng mạo của cô, mấy câu hỏi kia chẳng tính là gì cả.
Hơn nữa những vấn đề Viêm Thác đặt ra, ví dụ như "Răng Chó là thứ gì, 'bén rễ mọc mầm' là gì, cô từng cân nhắc đắn đo nhiều lần, cứ trả lời thích hợp là được, không đến mức lộ ra cái gì.
Cô khơi lại chuyện cũ: "Anh với hắn ta đi cùng nhau, nhưng hắn là gì mà anh không biết sao?"
Viêm Thác trả lời: "Đột nhiên có một ngày bọn họ đã ở bên cạnh cô rồi, bọn họ không nói thì cô làm sao mà biết?"
Trong lòng Nhiếp Cửu La khẽ động, sau lưng lạnh buốt.
Cô dùng đại từ nhân xưng là "hắn ta", nhưng anh lại trả lời là "bọn họ".
Cứ tưởng chỉ có một trường hợp, không ngờ vậy mà là một ổ náo nhiệt.
"Bọn họ không biết anh đến tìm tôi đúng không?"
Viêm Thác: "Không biết, cũng không biết cô."
Nhiếp Cửu La giật mình: "Vậy bọn họ không hỏi anh chuyện gì đã xảy ra sao?"
"Có hỏi, tôi nói mình chạy ngang qua Răng Cửa và bị đánh úp. Dù sao Răng Chó đang hôn mê bất tỉnh, cũng không có nhân chứng nào khác, thật giả trắng đen thế nào, chỉ có thể dựa trên lời nói của tôi mà thôi."
Nhịp tim của Nhiếp Cửu La tăng tốc: Chẳng trách cô lo lắng sau khi mình bị lộ sẽ có hậu quả khôn lường, nhưng hậu quả này lại chậm chạp không đến, thì ra Viêm Thác vì lòng riêng đã xóa đi sự tồn tại của cô.
Cũng chính là nói, anh muốn nghe ngóng từ cô một số chuyện, nhưng lại không muốn đồng bọn biết những động tác nhỏ này của anh.
"Giữa anh với họ có mâu thuẫn sao?"
"Cô Nhiếp, cô lạc đề rồi, chuyện này không liên quan tới cô. Tôi chỉ muốn nghe ngóng chút thông tin, sau đó món nợ giữa chúng ta được giải quyết."
Nhiếp Cửu La nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cuối cùng rút đôi đũa từ trong ống đũa ra nhúng qua nước sôi.
Viêm Thác thầm thở phào một hơi, nếu cô đã bằng lòng ăn thì bữa cơm này xem như thành công rồi.
Anh cúi người nhấc một chai bia lên, dùng cạnh bàn mở nắp chai: "Cô uống rượu hay trà?"
Nhiếp Cửu La đẩy cốc trà qua: "Rót chút rượu đi."
----------------------------------
Hai người tự ai nấy uống mà không chạm cốc, cũng im lặng ăn đồ của mình, Nhiếp Cửu La không gấp gáp, Viêm Thác cũng không thúc giục. Dù sao quán ăn này cũng mở cửa suốt đêm, bí mật có dài thế nào cũng đủ thời gian để tiêu hóa.
Qua một lúc, Nhiếp Cửu La hỏi anh: "Biết vua Đại Vũ không?"
"Biết, Đại Vũ trị thủy."
"Đại Vũ còn làm gì nữa?"
Còn làm gì nữa sao, không phải chủ yếu là trị thủy sao? Phá núi, đào kênh, trị thủy...
Nhiếp Cửu La nhìn vẻ mặt này của anh liền nhảy qua vấn đề tiếp theo: "Biết cái đỉnh không?"
Sau mấy giây Viêm Thác đã phản ứng lại, chuyển từ từ "đỉnh" (đỉnh trong đỉnh chóp) thông dụng nhất sang "đỉnh vạc": "Đỉnh trong vấn đỉnh trung nguyên* sao? Tôi biết."
*Người Trung Quốc có câu thành ngữ cổ "Thiên Hạ Vấn Đỉnh, Đỉnh Định Trung Nguyên", tạm dịch là người trong thiên hạ đi tìm những chiếc đỉnh để có thể thâu tóm giang sơn, ám chỉ khát vọng thay nhà Chu lên ngôi vua của Sở Trang Vương, về sau dùng để chỉ dã tâm tranh giành quyền lực của một quốc gia.
"Biết đỉnh dùng để làm gì không?"
Anh biết, lớp lịch sử đã từng nói đến: "Nấu thịt hầm thịt."
Nhiếp Cửu La nói: "Được rồi, đã biết trình độ của anh tới đâu rồi, tôi sẽ nói từ đầu và cố gắng nói thật chi tiết, cũng sẽ nói đến bốn vấn đề của anh. Không được phép ghi âm, lúc tôi nói anh lắng nghe là được, cố gắng kiềm chế, không cần thiết thì đừng nói chuyện, trừ khi tôi hỏi anh. Sau khi nói xong, tôi sẽ cho anh thời gian, xem xét trả lời một số vấn đề có thể trả lời. Nội dung cần nói không ít, khó tránh khỏi sẽ khô miệng, nhớ rót trà cho tôi."
Nói xong, cô uống hết rượu còn lại trong cốc.
Viêm Thác rất phối hợp, cầm ấm trà lên rót cho cô cốc trà đầu tiên.
----------------------------------
Thời thượng cổ con người thường sẽ không đi du lịch, một là do không có nhiều phương tiện giao thông, hai là đường đi đầy hổ sói, đi ra ngoài xác suất gặp nguy hiểm rất lớn, đại đa số đều ở gần nơi họ sinh sống cả đời, cho nên đối với chuyện xảy ra bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả. Cũng ví như một người ở bộ lạc phía Nam chưa bao giờ nhìn thấy "tuyết", còn một người ở vùng khô cằn quanh năm, sống dựa vào nguồn nước đến từ hạt sương khe suối, cũng sẽ không thể tưởng tượng được trên thế giới còn có sông dài biển rộng, trong nước còn có những loài cá lớn ăn thịt người.
Nhưng làm vua thì khác, người có thể lên ngôi vua thì không thể không hiểu rõ lãnh thổ của mình, cùng với những phong tục tập quán khắp nơi. Khi vua Nghêu vua Thuấn vua Vũ nhường ngôi, không phải cứ tìm được người kế vị rồi trao ngôi vương cho anh ta là xong, tìm được rồi còn phải bồi dưỡng, trui rèn, kiểm tra anh ta về mọi thứ. Trong "Sử ký" ghi lại rằng "Đế Thuấn tiến cử Vũ lên trời, làm người thừa kế. Mười bảy năm sau Đế Thuấn qua đời", chính là nói sau khi Đế Thuấn lập Vũ làm người thừa kế, đã kiểm tra ông ít nhất mười bảy năm, ông được giao nhiều công việc khác nhau, làm tốt thì mới có tư cách tiếp tục ngồi trên ghế thừa kế, vài lần làm không tốt thì nói đổi người là đổi.
Vì thế việc trị thủy cũng chỉ là một hạng mục công việc quan trọng mà Đế Thuấn giao cho Đại Vũ mà thôi.
Trong mười bảy năm, Đại Vũ không chỉ trị thủy, còn tuần hành khắp cửu châu* để kiểm tra cuộc sống của người dân. Sau khi ông lên ngôi vua đã ra lệnh lấy đồng đen do cửu châu cống nạp đúc thành chín đỉnh lớn, chín cái đỉnh này không phải dùng để nấu hầm thịt mà là để dùng cho nghi lễ. Một đỉnh tượng trưng cho một châu, cũng có thể nói cái đỉnh này chính là địa phương chí**, Đại Vũ ra lệnh khắc lên đỉnh toàn bộ những địa điểm, sự vật kỳ lạ ở địa phương ông đã nhìn thấy khi đi tuần hành, trong "Tả truyện" cũng cho rằng, những bức tranh được khắc trên đỉnh là bản đồ địa phương, và những con thú yêu dị chỉ có ở nơi đó. Có thể coi nó giống như cuốn cẩm nang du lịch, ngay cả khi chưa từng đến đó cũng có thể biết địa phương đó có danh lam thắng cảnh, đặc sản, thú dữ gì khi lướt qua cẩm nang.
*Cửu châu nghĩa là chín châu, chỉ chín đơn vị hành chính cổ đại của Trung Quốc, bao gồm Ký Châu, Duyện Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Lương Châu, Ung Châu (Úng Châu) và Dự Châu.
**Địa chí hay địa phương chí là thể loại sách ghi chép, biên soạn, giới thiệu về địa lý, lịch sử, phong tục, nhân vật, sản vật, kinh tế, văn hoá... của một địa phương.
----------------------------------
Vì không cho phép ghi âm nên chỉ có thể ghi chép bằng tay.
Ghi chú trong điện thoại của Viêm Thác luôn để mở, nghe đến chỗ này anh gõ hai chữ "đỉnh thư" (sách viết trên đỉnh).
Ở cái thời đại mà dân trí bị tắt nghẽn, có một thứ như "đỉnh thư" vẫn khá là cần thiết.
Anh nghĩ đến cái đỉnh nhỏ bằng đồng thau được chị Hoa gọi là "Ông Vũ" khi bái lạy, lẽ nào "Ông Vũ*" kia thật ra chính là "Ông Vũ**", Đại Vũ?
* nguyên văn 雨大爷, chữ "vũ" 雨 có nghĩa là mưa
** nguyên văn 禹大爷, chữ "vũ" 禹 là chữ trong tên vua Đại Vũ.
Nhiếp Cửu La uống một ngụm trà, lại gắp ăn vài miếng đồ om, mới tiếp tục: "Lại hỏi anh một câu, đất ở mọi nơi có giống nhau không?"
Viêm Thác nghĩ ngợi: "Chắc là không, chất lượng khoáng vật không giống, độ phì nhiêu cũng khác biệt."
"Về màu sắc thì sao?"
"Màu sắc cũng khác, tôi nhớ ở đông bắc gọi là đất đen, phía bắc Thiểm Tây gọi là đất vàng dốc cao, phía nam là... đất đỏ?"
----------------------------------
Cửu châu do Đại Vũ phân chia tất nhiên khác với đơn vị hành chính hiện tại, có một cuốn sách tên là "Vũ Cống" theo truyền thuyết là do chính Đại Vũ viết, ghi lại địa hình, đất đai, khoáng vật ở các nơi, tất nhiên bây giờ lại có học giả nghiên cứu chứng minh không phải do ông viết. Bất kể có đúng là sách của ông hay không, thì Đại Vũ cũng đã căn cứ theo tình trạng khác nhau ở mọi nơi để định ra tiêu chuẩn cống nạp.
Nói một cách đơn giản chính là không thể rập khuôn cứng nhắc. Nếu một nơi có đất đai màu mỡ, mưa thuận gió hòa, thì tự nhiên sẽ sản xuất ra nhiều lương thực, giao nộp thuế cũng nhiều hơn. Còn ngược lại nếu là một nơi đất đai cằn cỗi, cây giống lên cao không quá ba tấc, thì thuế lương thực cũng được giảm miễn.
Đại Vũ chính là dùng cách như thế để kiểm tra màu sắc đất, độ phì nhiêu cùng sản vật ở cửu châu.
Trong đó có một châu tên là Lương Châu, phạm vi cụ thể không xác định, đại khái là chỉ nơi ở giữa phía nam núi Hoa Sơn và Hắc Thủy, ngày nay chính là khu vực Thạch Hà, núi Tần Ba, rất nhiều nơi chúng ta đi ngang qua đều thuộc Lương Châu. Trong "Sử ký" có nói nơi đây 'đất hạ thượng, thuế hạ trung tam thác', có nghĩa là đất nơi đây là loại kém, độ phì nhiêu trung bình, lúc thu thuế không thể thu ở mức cao nhất, mà chỉ thu tầm thấp tới trung là được rồi. Lại nói 'kì thổ thanh li', là đất có màu xanh và đen hỗn hợp, được gọi là đất xanh để phân biệt với đất vàng, đất trắng, đất đen...
Yết hầu của Viêm Thác khẽ lăn, làm một đầu dòng khác trong ghi chú, gõ vào hai chữ "đất xanh".
Đây là lần thứ hai anh nghe tới "đất xanh", lần đầu cũng là từ chị Hoa, khi cúng bái cái đỉnh nhỏ bằng đồng thau chị ta đã nói "Đất xanh lên lúa, nở hoa ra hạt."
Ánh mắt Nhiếp Cửu La liếc về phía điện thoại anh, đợi đến khi anh gõ xong mới lại tiếp tục: "Cái thứ Răng Chó kia, thời xưa gọi là 'cú đất', chính là thứ được khắc lên đỉnh Lương Châu. Câu này tôi sẽ đính chính lại sau, anh cứ nghe trước như thế đi."
Viêm Thác chấn động cả người, Nhiếp Cửu La bắt đầu nói từ thời cổ xưa, anh còn cho rằng phải qua một lúc lâu mới đi vào chuyện chính, không ngờ nhanh như thế đã tới rồi.
Anh nhịn không được hỏi: "Đất là... là từ đất của đất đai à? Còn 'xiao' (kiêu) là của?"
"Là từ kiêu (cú 枭) có bộ điểu (chim 鸟) trên đầu, bộ mộc (gỗ 木) ở dưới."
Thì ra là từ "kiêu" (cú) đó, anh không hỏi nữa, dùng đũa gặp vài miếng lòng bỏ vào miệng nhai, mùi vị như sáp nến.
Cú đất, thì ra gọi là cú đất.
"Trong tên cú đất có chữ 'đất' rất trực quan, bởi vì thứ này là từ dưới đất chui lên, hơn nữa chỉ từ trong đất xanh bò lên mà thôi. Anh cứ tưởng tượng nó là một loại thực vật cho dễ hiểu, nó sẽ không chui ra từ bất kỳ loại đất nào khác ngoại trừ đất xanh. Hoặc có thể hiểu như thế này, các loại đất khác như đất vàng đất trắng gì đó đối với cú đất là chất độc, nó chỉ có thể chui lên từ đất xanh."
Nói đến đây, Nhiếp Cửu La nhướng mắt nhìn Viêm Thác: "Có biết cửu đỉnh (chín cái đỉnh) đã đi đâu rồi không?"
Viêm Thác: "Vẫn còn ở dưới đất, hoặc là... ở trong viện bảo tàng?"
Anh thật sự không biết cửu đỉnh đã đi đâu, nhưng đồng thau thứ này có độ bền lâu, khó xảy ra hiện tượng mục nát rồi biến mất, ước tính không phải đang chờ khai quật thì cũng đã được đào lên rồi.
Nhìn vẻ mặt của Nhiếp Cửu La, hai suy đoán của anh có lẽ là không biết trời cao đất dày rồi.
----------------------------------
Cửu đỉnh ngày ấy có lẽ cũng giống như ngọc tỷ truyền quốc, nhà Hạ mất thì vào tay nhà Thương, nhà Thương diệt vong thì lại về nhà Chu, thời Đông Chu thì đỉnh vẫn còn đó, bởi vì vua Sở từng phái người đi hỏi cửu đỉnh to nhỏ nặng nhẹ thế nào nhưng đụng phải đinh cứng, thế nên đời sau mới đặt ra một từ để gọi cho cuộc tranh giành quyền lực này là "vấn đỉnh"*.
*Đọc thêm "vấn đỉnh" của vua Sở ở đây:
https://www.chuonghung.com/2016/06/dich-thuat-so-trang-vuong-van-inh-trung.html
Sau thời Đông Chu, người ta cho rằng cửu đỉnh đã thuộc về nhà Tần, "Sử ký" cũng có ghi lại rằng, "Vào năm thứ năm mươi hai... cửu đỉnh về Tần", trong dân gian cũng có truyền thuyết kể lại, nước Tần có một vị vua, khi nhìn thấy cửu đỉnh cứ đòi nhấc nó lên xem nặng nhẹ thế nào, kết quả bị đè trọng thương mà chết*. Tóm lại, lần cuối cùng cửu đỉnh được ghi chép lại là vào thời nhà Tần, về sau các tư liệu lịch sử cũng không nhắc tới nữa.
*Đọc thêm ở đây:
https://soha.vn/bi-mat-de-nhat-bao-vat-trung-quoc-ton-tai-ngan-nam-roi-bien-mat-ky-la-su-gia-dien-dau-2019060209492998.htm
Những điều tôi nói sau đây, anh cứ xem nó như là dã sử, muốn tin hay không tùy anh.
Sau khi cửu đỉnh ở trong tay nhà Tần thì đã tìm một nơi để cất nó, dù sao cũng không phải món đồ chơi nhỏ, không thích hợp mang theo mà thưởng thức, hơn nữa nhà vua cũng rất bận, không thể cả ngày chỉ biết đi loanh quanh xem cửu đỉnh. Về sau nữa thì là lúc Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước.
Vào thời kỳ thống trị sau đó của Tần Thủy Hoàng, ông trầm mê vào việc cầu thần tiên xin thuốc chữa bệnh và thuốc trường sinh bất lão, trong sử ký có ghi lại rất nhiều, người dân thuận theo ông nên đã hiến lên rất nhiều cách, phần lớn đều là lừa bịp. Nhưng trong đó còn có hai việc đã thu hút sự chú ý của hoàng đế.
Một trong số đó là Từ Phúc* dự định đến Nhật Bản tìm núi tiên và thần tiên, truyền thuyết có liên quan tới Từ Phúc có rất nhiều, nếu có hứng thú thì tự đi tìm xem.
*Đọc thêm ở đây:
https://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB%AB_Ph%C3%BAc
Việc thức hai chính là xem trình báo của quan viên phụ trách cửu đỉnh.
Cái công việc xem cửu đỉnh anh biết đấy, rất nhàn rỗi, người trông coi có rất nhiều thời gian để nghiên cứu ngẫm nghĩ, ông ta nói với vua Tần rằng trên đỉnh Lương Châu có ghi chép về cú đất, là cú rời đất xanh. Cái thứ cú đất này có hai đặc tính, một là 'tựu bảo', 'tựu' là một từ cổ, mang ý nghĩa là đến gần, cú đất thích đến gần những nơi có bảo vật như ngọc trai, đá quý gì đó, nếu sai khiến được cú đất có thể sẽ tìm được bảo vật. Vì thế cú đất về sau còn có một cái tên khác, gọi là 'thú ngửi vàng'.
----------------------------------
Câu chuyện dần dần đi vào cốt lõi, Viêm Thác không còn tâm tư ăn uống, anh nhớ đã từng hỏi Tước Trà cái thứ trong xe mình gọi là gì, Tước Trà trả lời là "mèo chiêu tài", lúc đó còn cho rằng cô ta lấy anh ra làm trò đùa, nhưng bây giờ nghĩ lại, "mèo chiêu tài" và "thú ngửi vàng" về mặt ngụ ý đều giống nhau, đều nói về của cải đắt đỏ.
Anh chú ý thấy cốc trà của Nhiếp Cửu La đã sắp hết, lại nhấc ấm trà lên đổ đầy.
Nhiếp Cửu La: "Tần Thủy Hoàng tài phú khắp thiên hạ, dĩ nhiên chẳng quan tâm tới 'tựu bảo'. Nhưng đặc tính thứ hai thì khác rồi, anh có thể cũng đã đoán được, cú đất có vẻ ngoài trẻ thơ, không những có thể sống rất lâu rất lâu, mà không có dấu hiện 'già'. Da không bị nhăn nheo, màu lông không đổi."
Khuôn mặt của Lâm Hỉ Nhu lóe lên trước mắt Viêm Thác.
Dì Lâm, Lâm Hỉ Nhu, nhiều năm như thế quả thật bà ta không có thay đổi gì, từ nhỏ tới lớn anh ta đã chuyển nhà mấy lần, có lẽ cũng bởi vì Lâm Hỉ Nhu không già đi, sợ người xung quanh nhìn ra manh mối, cho nên mới dùng cách đó.
Anh không nhịn được: "Cú đất kia... là thứ gì?"
Nhiếp Cửu La trả lời: "Thời thượng cổ còn gọi là thời đại thần thoại, rất nhiều thần tiên và con người có siêu năng lực, cũng có rất nhiều sinh vật kỳ dị. Tới đời Hạ, Thương có lẽ vẫn còn tồn tại, nhưng bị thiếu rất nhiều ghi chép lịch sử, cho đến cuối thời Tây Chu mọi chuyện đột nhiên rõ ràng, có tư liệu lịch sử, có chứng minh từ thực tế, có Chu lễ*, nhân vật cụ thể cũng có, các vụ việc tranh chấp cũng có, so với hiện tại khá là giống nhau. Không ai biết những sự vật sự việc kỳ lạ được ghi trên đỉnh đã đi đâu, có người đoán có thể có việc gì phát sinh đã quét sạch chúng trong một lần. Mà thời điểm quét sạch đó nằm ngay trước thời nhà Hạ, Thương và Chu không có tư liệu lịch sử."
*Chu lễ là tên gọi của bộ sách xuất hiện vào thời Chiến Quốc ghi chép về chế độ quan lại cùng những tập tục lễ nghi của đời Chu.
"Người có thể làm hoàng đế sẽ không chỉ đặt hy vọng vào một cách, bỏ hết trứng vào một giỏ, mà sẽ luôn có vài phương án chuẩn bị khác. Thế nên khi ông ta phái người giám sát thi công con tàu kho báu đi Nhật Bản, đờng thời cũng điều động binh lính tinh nhuệ đi tìm cú đất."
Đi tìm cú đất?
Trong lòng Viêm Thác khẽ động: "Cú đất... vào thời Tần Thủy Hoàng chỉ còn là truyền thuyết thôi sao?"
"Đúng vậy, tôi không phải vừa nói đó sao, dường như đã trải qua một cuộc càn quét, những sinh vật kỳ dị trong ghi chép trên đỉnh đến thời Tần căn bản đã không còn nhìn thấy nữa rồi. Thật ra cũng không loại trừ khả năng do hoạt động mở rộng không ngừng của con người dẫn tới lãnh địa của những sinh vật này bị thu hẹp lại, trốn càng lúc càng kỹ, thậm chí đã bị tuyệt chủng. Anh đừng nghĩ con người không mạnh bằng thú dữ, ngoại hình và lực sát thương tuy không chiếm ưu thế, nhưng số lượng con người có rất nhiều mà, một chọi một, mười chọi một có thể đánh không lại, nhưng một trăm chọi một thì không phải đến một con giết một con sao? Tóm lại, tới thời Tần Thủy Hoàng cú đất chỉ còn là truyền thuyết."
----------------------------------
Sở dĩ câu chuyện của Từ Phúc được lan truyền rộng rãi, còn loài cú đất lại chẳng có mấy người biết, là bởi vì cú đất trong ghi chép trên đỉnh được gọi là 'thú dữ', 'tà vật', nó uống máu và ăn thịt. Đáng sợ hơn chính là, người bị cú đất cắn hoặc cào bị thương chỉ hơi nặng một chút thì căn bản là vô phương cứu chữa. Một khi vết thương bén rễ nẩy mầm rồi mọc lên lông thú, người này coi như đã phế, không khác gì loài cầm thú. Đi xin thuốc tiên, đến gần thần tiên, nghe có vẻ cao cấp hơn một chút, cũng khá là lãng mạn. Còn việc tìm cú đất không phải là việc có thể đem lên mặt bàn, tự nhiên sẽ giữ kín không nói ra.
Khoảng năm 210 trước Công nguyên, vào đêm khuya một buổi tối cách đây hơn hai ngàn hai trăm năm, Từ Phúc căng buồm ra khơi đến Nhật Bản thăm thần tiên, cùng lúc đó, đoàn quân tinh nhuệ đi tìm cú đất đều che mặt và vấn đầu bằng khăn đen, được gọi là đội quân quấn khăn, bí mật tiến vào khu rừng già Nam Ba rộng lớn ở đất xanh.
Nhận xét
Đăng nhận xét