CHƯƠNG 44
Trí nhớ của Viêm Thác mơ hồ, chỉ cảm thấy giây trước đang ở trên xe, giây sau đã bị người khác bắt đi, còn bị hất rượu đầy mặt, lại nghe có giọng nam xa lạ nói như thế sẽ chân thật hơn, không thu hút ánh nhìn của người khác.
Giây tiếp theo anh đã nằm trên một chiếc đệm mềm mại, thoải mái đến mức cả người như quả cân nặng ngàn ký, đang liên tục chìm xuống nơi mềm mại đó.
Tiếp theo thân thể anh đột nhiên lạnh lẽo, khí lạnh bao trùm lấy anh từ mọi phía, có âm thanh sắc bén của kéo kêu lạch xạch lạch xạch đang tiến gần tới yết hầu anh.
Viêm Thác bỗng mở mắt, tay chộp lấy cái gì đó.
Anh đang ở trong phòng khách sạn.
Cửa sổ mở rộng, gió đêm thổi vù vù không ngừng, mà vẫn chưa hết, mùa này máy điều hòa thường sẽ bật gió nóng, nhưng trong phòng này lại là gió lạnh, mà cửa thoát gió cũng được điều chỉnh hướng về phía anh.
Anh đang nằm trên ghế sofa, dưới người là một chiếc khăn tắm lớn, có lẽ để ngăn máu chảy ra làm dơ ghế.
Cái mà anh chộp lấy là tay của Nhiếp Cửu La, cô đang cầm cây kéo.
Nhiếp Cửu La cúi xuống nhìn anh: "Sao, đống quần áo rách nát này vẫn phải giữ lại à?"
Viêm Thác từ từ thả tay ra, trong lòng bàn tay và đầu ngón tay vẫn còn sót lại chút mềm mại từ làn da cô.
Thật kỳ lạ, nhiệt độ hạ xuống làm anh cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ là cơ thể nặng nề, tay chân miễn cưỡng có thể động đậy, nhưng không thể cử động với biên độ lớn. Vừa rồi anh dùng lực siết chặt tay cô, nhưng hiện tại cánh tay yếu ớt đau xót, mềm nhũn như cọng bún.
Nhiếp Cửu La không nhìn anh nữa, tập trung cắt sạch những mảnh quần áo rách bươm rồi ném chúng vào thùng rác bên cạnh sofa.
Cắt xong phần áo, cô hỏi anh: "Trên chân anh thì sao, có bị cào trúng không? Đằng sau lưng có không?"
Viêm Thác muốn nói "không có", nhưng lại không nhớ chắc chắn: Có lúc tình thế quá khẩn cấp tới mức người đầy vết thương cũng không có cảm giác gì.
Nhiếp Cửu La nhìn vẻ mặt anh là biết không mong đợi được gì.
Cô tỉ mỉ kiểm tra quần của anh, sau đó cắt bỏ phần vải ở phía trên đằng trước đùi phải, quả nhiên có vết cào.
Cô lại để anh lật người lại, đằng sau anh vẫn ổn, sau khi cả người bị Châu Chấu đánh ngã ngửa xuống đất, nó chỉ tấn công tập trung vào đằng trước của anh.
Làm xong hết những việc này, cô đi đến cửa xách túi đồ vừa đặt mua giao tận nơi. Sau một lúc lục lọi cô lấy ra một gói lớn khăn ướt cồn y tế, rút ra ba tờ chồng lên nhau lau sạch vết thương trên xương quai xanh của anh.
Kiểu vết thương rách thịt chảy máu này khi trực tiếp dùng khăn ướt có cồn lau vào thật con mẹ nó đau xót, Viêm Thác hít vào một hơi lạnh, da thịt ở nơi đó run rẩy, trong vô thức anh lùi về sau.
Nhiếp Cửu La tạm dừng tay: "Anh tốt nhất nên phối hợp đi, tôi không có nghĩa vụ làm mấy chuyện này đâu."
Viêm Thác không nói tiếng nào, chỉ là khi cô một lần nữa dùng khăn lau, tuy anh nhịn được không tránh đi nữa, nhưng da thịt thỉnh thoảng vẫn có sự co thắt thần kinh, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, anh không khống chế được.
Khi lau gần xong thì thùng rác cũng đã có nửa xô khăn thấm máu, cô rắc một ít bột cầm máu chống viêm lên một số nơi có vết thương sâu, sau đó lau tay rồi đi vào phòng vệ sinh.
Viêm Thác nằm im bất động, lắng nghe tiếng nước chảy tung tóe từ trong đó.
Sau một lúc, Nhiếp Cửu La cầm trong tay một chiếc khăn tắm lớn đã vắt nước đi tới trước mặt Viêm Thác, dùng sức giũ nó ra rồi trùm lên đầu và người anh.
Viêm Thác run cầm cập vì lạnh, chiếc khăn này vừa mới ngâm trong nước lạnh, thế nên thật sự rất lạnh.
Nhưng lạnh vẫn tốt hơn nóng, anh còn nhớ lúc trước bản thân đã chạy thật kịch liệt, dẫn tới máu huyết lưu thông nhanh, khắp cơ thể đều là cảm giác khó chịu.
Anh yên tĩnh nằm đó, đến hơi thở cũng chậm lại. Khi nhìn xuyên qua khăn tắm, ánh đèn lờ mờ chuyển sang một mảng vàng nhạt, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Cửu La. Cô đã đổi sang dép khách sạn, trên sàn nhà lại trải thảm, nên lúc đi lại gần như không có chút tiếng động.
Qua một lát cô ngồi xuống chiếc giường đối diện chéo với sofa, cúi đầu xem điện thoại.
Viêm Thác nghe cô nói: "Anh gặp may đấy, ngày mai trời nắng, nếu như trời mưa hay có tuyết rơi thì không biết đi đâu kiếm lửa trời cho anh."
Nếu là người quan trọng, cô có lẽ còn có thể vứt hết tất cả, mua vé máy bay cùng đi đến nơi đầy nắng.
Lửa trời?
Trong đầu Viêm Thác lập tức nhảy ra lời cô nói lúc trước.
- Thông thường trong vòng hai mươi bốn giờ sau khi bị thương phải lấy 'lửa trời sinh', tức là dùng thấu kính, người xưa thì lấy gương đồng, bắt lửa từ mặt trời nướng liên tục nhiều lần.
- Nếu như trong mắt xuất hiện một đường đỏ xuyên qua đồng tử, vậy thì việc chữa trị cho người đó căn bản có thể bỏ cuộc rồi.
Hai mươi bốn giờ, vẫn ổn, từ lúc anh bị thương cho tới hiện tại nhiều nhất chỉ mới hai tiếng.
"Cái... thứ kia, chính là cú đất sao?"
Nhiếp Cửu La: "Đúng, bây giờ anh hiểu vì sao tôi nói cú đất là thú chứ không phải người rồi chứ?"
"Các cô nuôi cú đất à?"
Dù sao anh đã gặp được trong cự ly gần rồi, thề thốt phủ nhận cũng không cần thiết, Nhiếp Cửu La sửa lại: "Không phải 'các cô', đừng có gom tôi vào, là 'bọn họ'. Cuối năm 1991 người Răng Cửa bắt đầu đi đất xanh, sau đó cứ cách ba đến năm năm là đi một lần. Nhưng chỉ có chuyến đi năm 1991 là có thu hoạch, họ đã mang được Châu Chấu ra ngoài."
Nói đến đây, tâm trí cô có chút lơ đãng: Không sai, chỉ có năm 1991 là có thu hoạch, sau đó vào năm 2000, mẹ cô Bồi Kha bị kéo đi, việc đi vào đất xanh từ đó gián đoạn, mãi cho đến khi Tưởng Bách Xuyên tổng kết bài học kinh nghiệm, lúc này nhân thủ trong tay mới bắt đầu tuân theo hệ thống thời xưa, chia thành ba nhánh "đao, chó, roi".
Viêm Thác không ngờ thứ đó vậy mà cũng có tên, gọi là "Châu Chấu", đúng thật là giống con châu chấu, bây giờ nhớ tới khuôn mặt đó anh vẫn có chút buồn nôn.
Nhưng, sự chú ý của anh lập tức tập trung vào cột mốc thời gian.
Cuối năm 1991.
- Lâm Hỉ Nhu, cũng chính là dì Lâm, ngày 16 tháng 9 năm 1991 lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bố anh Viêm Hoàn Sơn.
- Thu hoạch duy nhất khi đi đất xanh là "Châu Chấu".
- Sau khi tra khảo xong lão què, Hùng Hắc có hỏi dì Lâm: "Lão già này có tiết lộ tin tức về con trai chị không?"
Có phải từ đây có thể rút ra suy luận đơn giản: Châu Chấu là con trai dì Lâm, cuối năm 1991 nó bị người Răng Cửa "săn" được, dì Lâm đi ra ngoài tìm con, sau một khoảng thời gian tìm kiếm thì lần mò vào được đường hầm mỏ than của Viêm Hoàn Sơn?
Không không không, điều này quá hoang đường, Viêm Thác lập tức bóp chết suy nghĩ bế tắc vừa mới manh nha nổi lên của mình: Cái khác không nói, chỉ riêng về mặt sinh lý, Châu Chấu quá khác biệt so với dì Lâm.
Anh định thần: "Châu Chấu kia... biết nói chuyện?"
Nói chuyện?
Nhiếp Cửu La suy nghĩ: "Không đâu, có lẽ là búp bê phát ra âm thanh. Lúc dắt nó đi trong đám đông phải ngụy trang thật tốt, mặc quần áo giày dép, đeo khẩu trang, lúc cần thiết còn có thể phát ra âm thanh."
Viêm Thác mệt mỏi nhắm mắt lại, chẳng trách khi đó anh cảm thấy hai tiếng "chú ơi" của nó ngữ điệu không chút biến hóa, giống như đã được ghi âm từ trước đó.
Khăn tắm đã không còn quá lạnh bởi nhiệt độ trên người anh, Nhiếp Cửu La đi tới lấy nó ra: "Áo khoác của tôi bị máu anh làm dơ rồi, anh phải đền tôi cái khác đấy nhé."
Việc cứu Viêm Thác đã bắt đầu từ một suy nghĩ mà bản thân cô không nói rõ được, cô không muốn để Viêm Thác cảm thấy đây là duyên phận giữa hai người. Tốt nhất là việc nào ra việc đó, cô cho đi, anh trả lại, rõ ràng từng việc một, như thế mới dễ dàng kết sổ, cũng tiện cho việc thanh toán.
Viêm Thác: "Được."
Nhiếp Cửu La cầm khăn tắm đi vào phòng vệ sinh ngâm nước rồi vắt khô một lần nữa, lúc đi ra đắp lên cho anh đột nhiên mũi ngứa ngáy, cô nghiêng đầu hắt hơi.
Cô lạnh cóng rồi, chuyện này cũng bình thường: Một ngày lạnh lẽo mà mở toang cửa sổ, còn bật máy lạnh, nửa tiếng một tiếng gì đó cô còn có thể chịu được, nhưng thời gian kéo dài đã khiến cái lạnh thấm qua da thịt đi vào cơ thể.
Viêm Thác cũng nghĩ đến điều này: "Không thì cô đóng cửa sổ và tắt máy lạnh đi, bây giờ tôi vẫn ổn."
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng: "Trước khi đi ngủ sẽ tắt. Bây giờ anh cảm thấy vẫn ổn là do tác dụng của việc hạ nhiệt độ nhất thời, nhưng thời gian kéo dài càng lâu thì việc này không có mấy hiệu quả, trước khi dùng lửa nướng anh vẫn phải chịu đựng."
Vì thế có một số việc khẩn cấp, phải tranh thủ lúc Viêm Thác còn tỉnh táo để hỏi cho rõ.
Cô chuyển chủ đề: "Có một người tên Hùng Hắc cứ mãi gọi điện thoại cho anh, đó là ai?"
Viêm Thác do dự một lúc: "Chính là người đi cùng tôi hôm nay."
Nhiếp Cửu La: "Chính hắn đã đánh người dở sống dở chết?"
Da đầu Viêm Thác tê dại, sợ cô vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên anh, nhưng cũng không cách nào phủ nhận: "Đúng."
Nhiếp Cửu La: "Vì sao hắn ta bỏ đi để anh ở lại đó?"
Viêm Thác giải thích: "Thật ra là tôi đi trước. Anh ta cảm thấy tôi ở đó sẽ vướng víu, trước khi hành động đã thả tôi xuống xe để tôi đi trước."
Nhiếp Cửu La không hiểu lắm: "Vậy vì sao anh còn chưa đi?"
Viêm Thác chỉ có thể nói thật: "Tôi luôn như thế, bên ngoài thì đáp ứng, nhưng bên trong..."
Anh muốn tìm một từ có chút thể diện hơn.
Nhiếp Cửu La: "Nhìn trộm đúng không?"
Cứ coi là vậy đi, Viêm Thác ậm ờ thừa nhận.
"Vậy tại sao hắn ta rõ ràng đang chiếm ưu thế, nhưng lại không tấn công nữa mà đột nhiên rời khỏi đó?"
Về lý thuyết làm việc tốt thì không nên để lại tên, nhưng điều này là chuyện ghi điểm, nói ra cũng có thể để mối quan hệ hai bên hòa hoãn thêm một chút: "Tôi gọi điện thoại cho anh ta, lừa anh ta đi."
Nhiếp Cửu La: "Anh làm cách nào để lừa hắn ta đi?"
Viêm Thác cười khổ, trước mặt Nhiếp Cửu Là mà muốn nói dối là một việc rất khó, cô luôn đào tận gốc rễ vấn đề, truy hỏi kỹ càng mọi việc.
"Tôi cứ nghĩ trong đó có một đứa trẻ. Cảm thấy đã có một người bị thương nặng, người khác thì không có khả năng chống cự, giờ lại có thêm một đứa trẻ, nên... thôi vậy."
Nhiếp Cửu La: "Dùng lý do gì để lừa hắn đi?"
"Tôi nói tôi trúng mai phục, xảy ra chuyện ở phía đông."
Những câu trả lời không có sơ hở, lúc tên Hùng Hắc kia gọi điện thoại quả thật có nhắc tới: Cậu đang ở đâu? Tôi đã chạy khắp khu phía đông rồi đây này.
"Tên Hùng Hắc kia, cũng là trành quỷ sao?"
"Không phải, tôi từng nhìn thấy anh ta bị cắn đứt ba ngón tay, nhưng về sau đã mọc lại hết, một ngón cũng không thiếu. Anh ta giống như Răng Chó, đều là cú đất. Hoặc nói chính xác hơn là một biến chủng của cú đất đi."
Cú đất?
Nhiếp Cửu La một lúc sau vẫn không lên tiếng, bên ngoài vẫn khống chế nét mặt, nhưng trái tim trong lồng ngực đã hoàn toàn đập một cách điên loạn, ngữ khí của cô rất bình tĩnh, giống như một chút cũng không quan tâm đến điều ấy: "Nhưng trên xe có người nhà chó đã nói cho tôi biết, anh ta không hề ngửi ra được mùi kỳ lạ nào cả."
"Mùi hôi thối sao?" Viêm Thác cũng nhớ lại, "Có một lần tôi nghe thấy họ nói chuyện, hình như quả thật không có mùi."
Không có mùi...
Cổ họng Nhiếp Cửu La khô khốc, cô nhẹ liếm môi dưới, thử xác nhận thêm một bước: "Hùng Hắc giống với Răng Chó, vậy vì sao Răng Chó có mùi còn hắn ta thì không?"
Viêm Thác: "Răng Chó hình như là trường hợp đặc biệt, tôi từng nghe họ nói một câu, nói Răng Chó nếu như không "ăn tạp" thì vốn không có mùi gì cả. Nhưng tôi nghe không hiểu lắm."
Thật đặc con mẹ nó biệt, càng nghĩ càng đáng sợ: Một trường hợp đặc biệt, đã làm hỏng việc cực kỳ lớn.
"Bên cạnh anh có bao nhiêu người như Hùng Hắc và Răng Chó?"
Câu trả lời của Viêm Thác khiến da đầu cô tê dại: "Tôi không biết, người sớm nhất đã ở trong nhà tôi từ trước khi tôi sinh ra đời."
Nói câu này xong trong phòng có chút quá yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió: Là cơn gió thổi từ cửa sổ vào, cùng luồng gió từ máy điều hòa thổi ra.
Qua một lúc Nhiếp Cửu La đứng dậy: "Tôi đi tắm, anh nghỉ ngơi trước đi."
Cô cầm điện thoại vào phòng vệ sinh.
-----------------------------
Bước vào phòng tắm, Nhiếp Cửu La trước tiên mở vòi để nước nóng xả ướt mặt mình hơn hai mươi giây.
Lời của Viêm Thác mang tính chân thực rất cao.
Loại như Răng Chó và Hùng Hắc so với loại cú đất trong nhận thức truyền thống khác biệt quá lớn, vẻ ngoài đã giống con người như đúc rồi, thế nên "mùi cú" đã biến mất cũng hợp tình hợp lý.
Chẳng trách nhóm ba người đi vào Đầu Khỉ Nam Ba nói mất liên lạc là mất liên lạc, mũi của người nhà chó đã hoàn toàn trở thành vật trang trí rồi, căn bản không thể dự báo được trước có cú đất gần đó.
Chẳng trách Châu Chấu sợ hãi rụt rè không dám tấn công Hùng Hắc, cái này phù hợp với bản tính loài thú: nếu như không cần thiết thì chúng sẽ không giết đồng loại. Con thú nhỏ cũng sẽ sợ con vật lớn hơn mình một cách tự nhiên.
Răng Chó bị ngửi ra mùi là bởi vì nó "ăn tạp". Là do nó đã nuốt người phụ nữ ở thôn Hưng Ba Tử sao? Vậy "món chính" của nó nên là gì đây?
Càng đáng sợ hơn chính là chúng đã tới đây lâu như thế, "người sớm nhất đã ở trong nhà tôi từ trước khi tôi sinh ra đời."
Bố ruột Viêm Thác đã trở nên giàu có từ đời đầu tiên, các nhà bắt đầu kinh doanh trong những năm đó ít nhiều đều trắng đen hỗn tạp, nếu như cú đất từ lúc đó đã vào nhà anh ta, kinh doanh nhiều năm như thế....
Trước mặt chúng, đám người Răng Cửa hoàn toàn là đội quân tạp nham.
-----------------------------
Ngày tám đến Đầu Khỉ Nam Ba chuộc lão què.
Ngày mai chính là ngày tám, còn có thể đi không?
Nhiếp Cửu La tắt vòi sen, bước ra khỏi phòng tắm với thân thể ướt nhẹp, tùy tiện quấn khăn tắm quanh người rồi cầm lấy điện thoại.
Nhất định phải nhắc nhở Tưởng Bách Xuyên.
Mở app ra đã thấy có tin nhắn từ "Đầu kia".
- Nhiếp Nhị, hai ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, để cẩn thận thì cái hẹn ngày tám không đi nữa, quan sát vài ngày rồi nói.
Ngón tay Nhiếp Cửu La khẽ run, mặc kệ có đến nơi hẹn hay không, cô vẫn phải gửi đi thông tin quan trọng nhất.
Sau khi cân nhắc, cô nhanh chóng gửi đi tin nhắn.
- Hôm nay lúc tôi rời khỏi thì đã nhìn thấy Viêm Thác được đồng bọn của hắn cứu đi rồi.
- Đi theo một đoạn thì mất dấu. Nhưng đã nghe được một số chuyện.
- Kẻ làm lão Đao bị trọng thương là cú đất.
Không cần phải nói quá rõ ràng, Tưởng Bách Xuyên sẽ nghĩ được rất "thấu đáo".
Tin nhắn gửi qua thì hiển thị "chưa đọc", tối nay gà bay chó sủa, lão Đao lại được đưa vào bệnh viện, có lẽ đang rất bận rộn.
May mà thông tin quan trọng đã được gửi đi, Nhiếp Cửu La thở phào.
-----------------------------
Trước khi đi ngủ, Nhiếp Cửu La đóng cửa tắt điều hòa, cô thật sự chịu không nổi cái lạnh này rồi.
Cái này vẫn chưa đủ, cô lấy ra cuộn băng keo lớn từ trong túi, tìm chỗ vênh lên kéo nó ra rồi xé đứt: Phải trói Viêm Thác lại, đề phòng nửa đêm anh phát điên.
Viêm Thác nhìn thấy miếng băng keo được kéo ra rất dài, cũng đoán được là dùng trên người mình, anh im lặng để cô trói. Trước khi dán miệng anh lại Nhiếp Cửu La hỏi: "Muốn uống nước không?"
Viêm Thác lắc đầu.
Không uống, anh nhớ triệu chứng bệnh gọi là "bén rễ mọc mầm", anh không muốn cung cấp một chút nước nào cho cái đống rễ mầm này, hơn nữa uống nước rồi nửa đêm mắc vệ sinh thì phải làm sao?
Trước khi tắt đèn, anh nhìn thấy Nhiếp Cửu La đang dựa vào đầu giường, lấy tạp chí của khách sạn làm miếng lót, viết gì đó lên trên một tờ giấy dài màu vàng nhạt, sau khi viết xong gấp làm hai làm ba, tạo thành một ngôi sao, rồi ném thẳng vào vali đang mở cách đó không xa.
Gần như cùng lúc thì đèn cũng được tắt, ngôi sao vẽ một đường mờ sáng nhàn nhạt giữa không trung, giống như ngôi sao băng.
Viêm Thác nhắm mắt, ước một điều.
Ước rằng lửa trời ngày mai sẽ thuận lợi, bất kể rễ mầm gì cũng đừng tác oai tác quái trên người anh.
-----------------------------
Nhiếp Cửu La nói không sai, tác dụng của việc hạ nhiệt độ chỉ là nhất thời, trước khi dùng lửa nướng vẫn phải chịu đựng.
Viêm Thác cố gắng chịu đựng, anh biết Nhiếp Cửu La không hề thích anh, được cô cứu đã rất may mắn rồi, ngày mai còn phải dựa vào cô để dùng lửa trời, anh không muốn ồn ào làm cô không ngủ được mà phát cáu.
Khi nhiệt độ cơ thể tiếp tục tăng thì ảo giác đã tới.
Có tiếng động vang lên, là bàn trà bị anh đẩy đi.
Tiếng động này khiến anh toát mồ hôi lạnh, người trong chốc lát cũng đã tỉnh táo: Bàn trà cách ghế sofa một khoảng mà nó còn bị anh làm dịch chuyển, anh đã vùng vẫy mạnh tới mức nào?
Đầu giường truyền đến âm thanh lần mò, sau đó đèn ngủ được mở lên, Nhiếp Cửu La ngáp một cái, xỏ dép đi vào phòng vệ sinh.
Xem ra là đi vệ sinh đêm.
Lúc đi ngang qua sofa cô dừng lại một chút.
Anh nhắm mắt giả chết, không hề động đậy, tựa như ngủ rất an tĩnh: Âm thanh vừa nãy đều do cô bị ảo giác mà nghe thấy thôi, chứ thật ra anh chẳng có động tĩnh gì cả, bàn trà vốn đã được để như thế.
Nhiếp Cửu La đi vào phòng vệ sinh.
Anh nghe thấy tiếng nước bồn cầu, nước từ vòi rửa, sau đó cô lại đi ra ngoài.
Viêm Thác nhắm mắt, bản thân còn tin rằng mình đang ngủ say.
Đột nhiên anh cảm thấy lạnh cóng, là một chiếc khăn tắm lớn vừa mới được ngâm nước rơi xuống người anh.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì đèn đã tắt, Nhiếp Cửu La leo lên giường, chăn được giở lên rồi đắp xuống, đệm giường vang lên vài tiếng, sau đó lại im ắng.
Viêm Thác không cử động.
Anh cảm thấy nằm như thế này cũng rất rất tốt.
Nhận xét
Đăng nhận xét