CHƯƠNG 37
Bây giờ nghĩ lại, Tưởng Bách Xuyên vẫn cảm khái vô hạn: Năm đó vậy mà thật sự đi đất xanh khi lực lượng còn non nớt, người nhà đao không giỏi dùng đao, người nhà chó với cái mũi xui xẻo, cả thôn bí mật thông báo cho nhau nhưng chưa tới hai mươi người đồng ý mạo hiểm đi thử một phen. Việc đào tạo tạm thời dựa vào ký ức của những người già, cùng một số cuốn sách viết tay do tổ tiên truyền lại vẫn chưa bị đốt trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
Ông ta nói: "Lão què là hàng nguyên lão, không có tin tức nên không đi cứu thôi thì cũng chấp nhận, giờ đã có tin tức lại mặc kệ không hỏi tới thì có hợp lý không, người khác nhìn vào cũng thấy lòng người lạnh lẽo. Hơn nữa lần này không phải một mình ta đưa ra quyết định, ta cũng hỏi ý kiến của bọn Hình Thâm."
Đây không phải là vấn đề có nên cứu lão què hay không, bản chất của việc này không nằm ở cứu hay không cứu đồng đội, mọi người đều là "đồng đội" của nhau, đều có thể gặp phải khốn cảnh như thế, hiện tại nếu như bầu một phiếu bỏ mặc lão què, thì cũng như đang bầu cho bản thân một phiếu nếu như sau này mình gặp nạn.
Nhiếp Cửu La: "Vậy tôi... đi đến đâu? Răng Cửa hay huyện Thạch Hà?"
"Đến Thạch Hà trước đi, cụ thể thế nào ta sẽ liên lạc với con sau."
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng, khi chuẩn bị cúp điện thoại đột nhiên trong lòng khẽ động: "Chú Tưởng?"
Tưởng Bách Xuyên: "Sao thế?"
"Năm đó khi mẹ tôi xảy ra chuyện ở đất xanh, ông có chính mắt nhìn thấy không?"
Tưởng Bách Xuyên giật mình: "Sao lại hỏi cái này?"
Rồi nói tiếp: "Ta đã nhìn thấy, bị cú đất cắn xé rồi kéo đi, máu chảy dọc cả một đường, chúng ta không thể chạy nhanh bằng súc vật nên không đuổi kịp, về sau chỉ tìm thấy một chiếc giày. Bố con suýt chút nữa đã phát điên, nếu không phải có mấy người giữ lại, thì ông ấy đã trực tiếp xông vào khe Hắc Bạch rồi... Sao con đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Nhiếp Cửu La nói: "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."
-------------------------------
Hình Thâm nhìn thấy ánh sáng dịu dàng từ hình bóng của người dưới lầu có đường nét thướt tha, từ giọng nói anh ta nghe ra được đó là Tước Trà. Ánh sáng của cô ta có màu sắc, là màu nâu nhạt của chim sẻ, rất dễ khiến người ta nghĩ đến câu "hoàng hôn màu chim sẻ".
Hoàng hôn màu chim sẻ, là sự ấm áp và an tĩnh rất nhạt.
Nhưng A La không giống vậy, A La là màu trắng của ánh trăng. Rất nhiều người cho rằng ánh trăng màu trắng chính là trắng, thật ra đó là một loại sắc lam nhợt nhạt, là màu lam như ẩn như hiện của ánh trăng lạnh cách rất xa chúng ta. Mà A La chính là vầng trăng lạnh kia, treo ở nơi rất cao, cách anh ta cũng rất xa.
-------------------------------
Hình Thâm nói: "Không sao, tôi đi gặp bạn gái... cũ."
Bạn gái cũ?
Phản ứng đầu tiên của Tước Trà là cô gái này thật không tồi, đồng ý qua lại với Hình Thâm. Suy cho cùng anh ta cũng là người mù, dù các mặt khác có điều kiện tốt đến đâu thì các cô gái bình thường cũng sẽ lui binh thôi.
Vì thế cô ta không kìm được lại hỏi một câu: "Vậy... vì sao lại chia tay? Thật đáng tiếc."
Tốt lắm, lại nói sai nữa rồi, loại vấn đề cá nhân này nào đến lượt cô nghe ngóng chứ, Tước Trà lại nói lắp: "Cứ, cứ xem như tôi chưa hỏi nhé, con người tôi là thế đấy, thật là..."
Cô còn ngượng ngùng cười hai tiếng.
Hình Thâm nói: "Bởi vì có lần tôi quyết tâm làm một việc, còn cô ấy thì kịch liệt phản đối."
"Cô ấy rất tức giận, từ lúc biết cô ấy, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận như thế. Cô ấy thích nặn tượng đất sét, khi mới bắt đầu học nói muốn nặn tượng tôi. Cô ấy rất có thiên phú, nặn rất giống, bức tượng cũng sắp xong rồi, nhưng vì để thể hiện bản thân tức giận nhiều như thế nào, cô ấy đã đập vỡ nát nó."
Anh ta dừng lời kể ở đây, dường như đang quay về cái ngày mà bức tượng bị đập vỡ: Khi Nhiếp Cửu La đang nặn bức tượng ấy thật sự đã xem nó như bảo bối, không cho xem, không cho sờ, đến gần một chút thôi cô cũng nổi cáu, giống như chỉ cần anh ta thở một hơi mạnh thì bức tượng cũng có thể bị thổi ngã vậy. Nhưng khi cô đập vỡ nó, thật sự làm rất dứt khoát.
Chú Tưởng nói không sai, cô muốn cái gì thì sẽ tự đi lấy, còn đã không muốn thì thật sự không cần.
Hình Thâm: "Cô ấy nói, Hình Thâm, nếu anh cứ kiên trì làm như thế cũng được thôi, nhưng hai chúng ta coi như chấm dứt, cả đời này cũng xong rồi."
Tước Trà cẩn thận phát biểu ý kiến: "Nghiêm trọng như thế sao?"
Rồi lại nói: "Thật ra rất nhiều chuyện vấn đề nằm ở việc trao đổi giao tiếp. Cả hai hãy ngồi xuống nói chuyện tử tế đi, có thể... thông cảm cho nhau một chút."
Hình Thâm cười nhẹ rồi nói: "Thông cảm không được đâu."
Anh ta nói: "Vì tôi đã tự chọc mù đôi mắt mình."
-------------------------------
Trước khi rời An Tháp, Nhiếp Cửu La lại đi tìm Chiêm Cảnh một chuyến.
Hai ngày nay cô đã nghe ngóng được một số thông tin mới: Chiêm Cảnh lúc còn trẻ quả thật là giáo viên dạy ngữ văn ở một trường cấp hai, khoảng năm 1999 bị sa thải vì lý do có vấn đề về "tác phong sống", mà cái gọi là "vấn đề về tác phong" cũng do ông ta chen chân vào hôn nhân của một đôi vợ chồng trẻ, người chồng đã đi tố cáo lên phòng giáo vụ của nhà trường, mắng ông ta không xứng đáng làm giáo viên, bên nhà trường sợ sự việc nháo lớn liền buộc ông ta thôi việc để dàn xếp ổn thỏa mọi việc.
Nhiếp Cửu La tính toán một chút, năm 1999 là khi cô bốn tuổi, bố mẹ cô quả thật là "đôi vợ chồng trẻ", một năm sau, mẹ cô xảy ra chuyện, một năm sau nữa thì bố cô nhảy lầu.
-------------------------------
Tiệm spa nơi Chiêm Cảnh làm việc không lớn, một mình ông ta phải làm nhiều việc, quét dọn, pha nước ngâm chân, còn giúp nhân viên xoa bóp chuẩn bị bữa ăn.
Qua tám giờ sau khi giao ban xong, Chiêm Cảnh đấm cái lưng già yếu đau nhức của mình bước ra khỏi cửa tiệm spa, trước cửa tiệm có tấm áp phích in hình đôi chân thon thả đang vung vẩy bọt nước, trên đó in dòng chữ "Dịch vụ hạng nhất, kỹ thuật tinh xảo".
Nhiếp Cửu La tiến lên: "Nói chuyện vài câu đi."
Địa điểm nói chuyện vài câu là ở một lounge với ánh đèn lờ mờ, Chiêm Cảnh chưa từng đến những chỗ thế này bao giờ nên toàn thân cảm thấy không thoải mái, tư thế ngồi cũng là kiểu nghiêng người ra ngoài, như để dễ dàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Ông ta lúng túng xin lỗi Nhiếp Cửu La: "Tịch Tịch, mấy lời nói bậy của tôi lúc trước, cô... đừng để trong lòng nhé."
Hôm đó khi chợt nhìn thấy chiếc vòng cổ mặt ngọc phỉ thúy, chuyện xưa cứ như thủy triều mà tràn về, trong thoáng chốc, chúng đã đập vỡ pháo đài với sự dè dặt và gần như là hèn nhát mà Chiêm Cảnh đã mất cả nửa đời người để xây nên, vì thế ông ta đã nói rất nhiều trong sự cuồng loạn.
Sau đó khi bình tĩnh lại, ông ta cảm thấy bản thân thật buồn cười: Bồi Kha đã mất hai mươi năm rồi, hai mươi năm, ngưỡi xưa chuyện cũ, bát canh đã nguội còn hâm nóng nó lên làm gì? Dù lạnh hay nóng thì không phải vẫn chỉ có mình ông ta uống hay sao.
Thôi thì đừng để chuyện quá khứ làm ảnh hưởng tới đời sau nữa.
Nhiếp Cửu La nói: "Nói cũng đã nói rồi, vậy nói thêm nữa đi. Ông với mẹ tôi năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chiêm Cảnh thấp thỏm ngẩng đầu nhìn cô.
Nhiếp Cửu La cười cười: "An tâm, tôi đã lớn rồi, cũng đã từng yêu đương, chuyện xui xẻo cớt chó tất nhiên thấy qua không ít, khả năng tiếp nhận rất cao. Bố mẹ tôi không phải thánh nhân, cũng chỉ là những chuyện ăn uống rồi nam nữ, tình cảm tốt thì hiếm có, còn không tốt là chuyện bình thường. Ông cứ việc nói ra đi."
Chiêm Cảnh ngây ngốc nhìn cô một lúc lâu, khuôn mặt của cô có chút giống Bồi Kha, nhưng tính tình hoàn toàn khác biệt, người ta nói tính cách quyết định vận mệnh, nếu như Tiểu Kha có tính cách như Tịch Tịch, cuộc đời... sẽ khác đi đúng không.
Ông ta ngập ngừng một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cô có biết trước đây bố mẹ cô từng mất một đứa con không?"
Nhiếp Cửu La gật đầu: "Biết, rất đáng tiếc, là chết trong bụng mẹ. Bố mẹ tôi đau lòng đến mức sau khi sinh tôi ra, lúc giới thiệu với người khác đều nói đây là con gái thứ hai trong nhà."
Chiêm Cảnh không dám nhìn cô, cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, thanh âm trầm thấp như muốn bay đi: "Đứa nhỏ đầu tiên đó thật ra là của tôi."
Bên tai Nhiếp Cửu La ong ong, giống như có một con ruồi hay muỗi bay qua, cô thậm chí còn muốn giơ tay ra hất đi, nhưng lại hất vào khoảng không.
Chiêm Cảnh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức ngẩng đầu hoảng loạn đính chính: "Nhưng cô đừng nghĩ đi đâu, bà ấy không phải ngoại tình trong hôn nhân, bố cô cũng biết chuyện này. Tôi... tôi với Tiểu Kha bởi vì có chút hiểu lầm nên đã chia tay, trong lúc tức giận đã bỏ đi nơi khác. Sau đó bà ấy... bà ấy phát hiện đã mang thai, nhưng tính bà ấy bướng bỉnh, không... không chịu liên lạc với tôi. Bố cô vẫn luôn thích bà ấy, nên hắn ta đã nói sẵn sàng chăm sóc bà ấy cũng như coi đứa nhỏ như con ruột của mình. Năm ấy ở cái huyện nhỏ như thế này, những lời đồn đại linh tinh rất đáng sợ, Tiểu Kha liền... chấp nhận bố cô."
"Sau khi tôi quay lại mới biết việc này, còn hẹn Tiểu Kha ra nói chuyện nhưng Tiểu Kha đã từ chối. Bà ấy nói Đông Hoằng là một người tốt, nên bà ấy quyết định sống thật tốt với hắn ta, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi."
Chiêm Cảnh cực kỳ hối hận, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm một công việc ổn định, thầm lặng quan tâm đến Bồi Kha từ xa, và đứa nhỏ sắp sửa chào đời.
"Nhưng điều tôi không ngờ đến là, lúc được tám, chín tháng vậy mà không giữ được đứa nhỏ. Nghe nói là bởi vì trong tử cung thiếu oxy, Tiểu Kha đau khổ muốn chết, tôi cũng rất đau lòng. Nhưng về sau tôi cảm thấy có thể đó là chuyện tốt, hai người họ còn trẻ, sau này sẽ có đứa nhỏ thật sự thuộc về mình."
Quả nhiên chưa tới hai năm, Nhiếp Tịch ra đời. Chiêm Cảnh cũng dần dần thoát ra khỏi mối tình thương tâm ấy. Dưới lời giới thiệu của đồng nghiệp, ông ta đã có một người bạn gái.
"Chính là lúc cô được hơn ba tuổi, có một ngày tan làm về nhà đột nhiên thấy Tiểu Kha đang đợi tôi trước cửa, trạng thái của bà ấy rất bất ổn, có lẽ là đã khóc, cả người cực kỳ tiều tụy. Tôi nhanh chóng đưa bà ấy vào nhà. Sau đó Tiểu Kha nói với tôi, bà ấy nghi ngờ..."
Nói đến đây, ông ta sợ hãi lén nhìn Nhiếp Cửu La, giọng nói lại thấp xuống hai tông: "Bà ấy kết hợp rất nhiều chi tiết và manh mối , nghi ngờ... đứa nhỏ là do bố cô động tay chân, mới... mất đi."
Nhiếp Cửu La nói: "Ồ."
Cô cũng không biết vì sao lại bình tĩnh như thế, có thể là vì sớm đã chuẩn bị tinh thần cho điều tệ hại nhất.
Có lẽ bị sự thờ ơ của cô kích thích, Chiêm Cảnh phút chốc kích động: "Bố của cô... thật ra hắn ta vốn đã không thích đứa nhỏ này, hắn chỉ giả vờ rất quan tâm để có được lòng tin của Tiểu Kha, sau đó ở sau lưng làm chuyện xấu. Loại người như thế đáng sợ biết bao, có đúng không?"
"Tính cách Tiểu Kha khá là hướng nội, bạn bè để tâm sự không nhiều, cho nên khoảng thời gian đó hay đến tìm tôi. Tôi... tôi cũng không sợ cô cười tôi, tình cảm của tôi đối với Tiểu Kha vẫn luôn tồn tại, nên đặc biệt để tâm đến chuyện của bà ấy. Sau này bố cô lén tìm đến trường học, thế là tôi bị mất việc."
Vấn đề tác phong sống ở thời điểm đó đủ để làm nhục nhã một người sống ở huyện thành nhỏ như Chiêm Cảnh, công việc mất rồi, bạn gái cũng chia tay.
Việc này đã khẳng định quyết tâm rời khỏi Nhiếp Đông Hoằng của Bồi Kha, bà ấy đã đề nghị ly hôn.
Bờ môi Nhiếp Cửu La khô khốc, cô cầm ly nước chanh trước mặt rồi nhẹ nhàng nhấp môi: "Theo lý mà nói lúc đó tôi đã bốn, năm tuổi, đáng lẽ đã nhớ được mọi chuyệm, nhưng tôi chẳng hề nhớ được họ đã cãi cọ ầm ĩ với nhau."
Chiêm Cảnh cười cay đắng: "Cái thời đại đó của chúng tôi, đại đa số đều cần mặt mũi, dù trong nhà đã chia giường mà ngủ, nhưng ra ngoài vẫn tỏ ra hòa thuận ấm êm. Mà cũng sẽ không gây nhau trước mặt cô đâu, vì lúc đó cô còn nhỏ mà."
"Tóm lại, chuyện đã bế tắc cũng một khoảng thời gian, sau đó có một ngày, Tiểu Kha nói với tôi muốn đi du lịch với bố cô mấy ngày, còn nói mọi chuyện cũng sắp xong rồi, ước chừng lúc quay về sau chuyến đi này sẽ chính thức chia tay."
Một sự chua chát dâng lên cổ họng Chiêm Cảnh, rồi tiếp tục chạy lên mắt, phía trước mắt Chiêm Cảnh trở nên mờ mịt: "Sau đó đã thật sự không quay về nữa rồi, không tìm thấy thi thể, đến tro cốt cũng không có, nói là đã được chôn cất ở bên ngoài. Tịch Tịch, cô có thể tin rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn không? Dù cho thật sự ngoài ý muốn, chỉ cần lúc xảy ra chuyện bố cô đang ở hiện trường, tôi cảm thấy hắn tuyệt đối không thoát khỏi việc bị nghi ngờ!"
Nhận xét
Đăng nhận xét