Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 21

 CHƯƠNG 21


Nhiếp Cửu La nâng đầu gối đâm vào háng anh, tay trái đưa xuống muốn giành lấy súng, nhưng Viêm Thác phản ứng cũng không hề chậm, tay trái nhanh chóng đưa ra chặn lại, ấn đầu gối cô xuống, những ngón tay cùng lúc đó trượt dọc theo đầu gối vòng qua sau cẳng chân cô, một tay ôm trọn rồi dùng sức ném ra ngoài.


Cứ như thế, kế hoạch cướp súng của Nhiếp Cửu La coi như công cốc, đầu ngón tay cô vừa chạm đến thân súng đã không làm gì được mà bị hất đi. Sức của Viêm Thác mạnh như thế, cô tuyệt đối không thể gánh nổi.


May mà ưu thế của cô là linh hoạt và cơ thể nhẹ nhàng, khi vừa ngước lên cô đã nhìn thấy dây thắt lưng xung quanh eo Viêm Thác, không nghĩ ngợi gì, cô đưa tay lên móc vào lưng quần nắm chặt khóa thắt lưng, mượn lực nắm này để chặn việc ném cô đi, đồng thời cơ thể nhảy lên, trong nháy mắt cánh tay ôm chặt đầu và cổ Viêm Thác, cả người dán vào lưng anh.


Chớp lấy cơ hội thoáng qua, ngón tay cô dò tìm đốt sống cổ của Viêm Thác rồi ấn mạnh, nói vào tai anh: "Đi chết đi."


Lời vừa dứt, cô dùng sức vặn người.


Cô vừa dán lên lưng anh, Viêm Thác liền biết không ổn rồi, đốt sống cổ là chỗ nào chứ, làm sao có thể chịu được lực như thế, nhẹ thì ngất xỉu, nặng sẽ mất mạng. Vì thế gần như cùng lúc Nhiếp Cửu La lên tiếng, hai tay anh giơ lên nắm lấy đôi vai cô kéo xuống và hét lớn: "Đi xuống."


Nhiếp Cửu La ngay lập tức cảm thấy trời đất đảo lộn, trong tay mất đi điểm tựa, cơ hội giết người lần thứ hai cũng đã đổ sông đổ bể, nhưng vẫn là câu nói đó, cô có ngã xuống cũng không cho anh ta đứng lên. Tuy cơ thể đang bị lộn ngược, nhưng nhân lúc Viêm Thác vẫn chưa buông tay đang nắm chặt vai cô ra, cánh tay Nhiếp Cửu La đã giống như dây leo, nháy mắt quấn chặt cánh tay Viêm Thác, đồng thời cẳng chân cũng móc vào cổ Viêm Thác: "Anh cũng đi xuống!"


Cả hai bên cùng ngã xuống đất, tiếng va chạm không hề nhỏ: sofa bị dịch chuyển, đèn đọc sách đổ nghiêng ngả, đến cả cái bàn trà nhỏ cũng bị lật nhào và lăn đi mất.


Bởi vì tư thế vặn vẹo, lại không kịp thời làm động tác bảo hộ, cú ngã này không ổn lắm, Nhiếp Cửu La vừa chạm đất đã cảm thấy toàn thân đau nhức, nổ cả đom đóm mắt, trong mơ hồ nhìn thấy yết hầu của Viêm Thác đang ngay cạnh miệng mình. Cao thủ đấu với nhau, chiêu này tiếp chiêu khác, cô không kịp nghĩ nhiều mà mở miệng cắn.


Viêm Thác đương nhiên không biết cô muốn cắn mình, chỉ vừa đảo mắt qua đã thấy cô lại xông lên là biết không phải chuyện tốt lành gì, anh vô thức nghiêng đầu, Nhiếp Cửu La một nhát cắn này đã ghim chặt vào bên cổ anh. Thịt ở cổ tất nhiên mềm hơn ở tay chân, cảm giác đau đớn cũng nhức nhối hơn, Viêm Thác chỉ cảm thấy máu dồn lên trán, bàn tay đang đỡ eo cô dùng sức bóp chặt rồi hất cả người cô ra ngoài.


Nhiếp Cửu La nặng nề đập vào giá sách, gần cả trăm cuốn sách đập vào người cô, đây cũng chẳng tính là gì, vì eo của cô suýt nữa là gãy, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, thậm chí không thể bò dậy trong lần đầu tiên, lần thứ hai với hơi thở nặng nhọc, phải nắm chặt giá sách mà gượng đứng dậy.


Viêm Thác lúc đứng dậy cũng loạng choạng lùi lại mấy bước, đụng vào bàn làm việc, khung long cốt bên trên lắc lư rồi lại đứng yên.


Hai người cách nhau vài mét nhìn nhau một cách lạnh lùng và đầy cảnh giác.


Trong căn phòng tầng một ở phía tây tam hợp viện, chị Lư bật dậy trong lo sợ sau khi bị đánh thức, hoảng hốt bật đèn ngủ lên.


----------------------------


Viêm Thác giơ tay sờ chỗ bị cắn, da thịt nơi đó đã bị rách, anh đưa ngón tay lên xem: Thấy máu rồi.


Khóe miệng Nhiếp Cửu La tê dại sưng tấy, đưa lưỡi ra liếm thử thì có vị tanh mặn, đó là máu chảy ra từ khóe miệng bị rách. Cô dứt khoát đưa lưỡi ra liếm sạch máu, máu của mình tự mình nuốt, như thể chưa từng xuất hiện.


Trận đầu tiên bất phân thắng bại.


Viêm Thác cúi đầu xuống nhìn lần nữa, thắt lưng bị nới lỏng, chỗ ngực cũng bị kéo phanh ra một chút.


Nhiếp Cửu La một tay che lại vạt áo, tay kia cột lại dây đai, ánh mắt nhìn chằm chằm Viêm Thác đầy sự khiêu khích: "Tên họ Viêm kia, đánh không nổi tôi à? Tôi chỉ mặc có nhiêu đây thôi, tay không tấc sắt, có giỏi thì đừng dùng súng, thứ đàn ông gì vậy."


Viêm Thác cười cười: "Cô không có súng, nhưng cô có răng mà."


Nhiếp Cửu La cũng cười: "Anh không có răng à?"


Viêm Thác nhìn cô vài giây, buông lỏng tay ra, ngón trỏ đặt trong cò súng quay báng súng nửa vòng, sau đó nhét trở lại sau thắt lưng: "Tôi không có súng vẫn có thể nhổ được răng cô."


Hiệp hai bắt đầu.


Hai người đều không vội ra tay mà xem xét kỹ khoảng cách và vị trí của nhau, rồi suy nghĩ cách nào đánh một đòn là xong.


Đánh ba ngày ba đêm với gần mười ngàn chiêu thức, đó là ảo tưởng sức mạnh trong tiểu thuyết võ hiệp, Nhiếp Cửu La không có thể lực và tinh lực như thế, trên thực tế, loại chiến đấu thể lực cường độ cao này nếu tiếp tục thêm hai ba phút nữa sẽ khiến cô kiệt sức. Sở trường của cô là tấn công chớp nhoáng, trước đây bất kể là Răng Chó hay Viêm Thác, đều là ra tay bất ngờ, tuyệt đối xử lý xong trong mười giây, nhưng đánh càng lâu cô càng thua thiệt.


Phải tăng thêm tốc độ rồi.


Nhiếp Cửu La rảo bước về trước, một chân giẫm lên chiếc bàn tròn lật úp, cả người dùng lực nhảy lên và lao về phía Viêm Thác, đồng thời cánh tay vươn ra chụp lấy những tấm đệm trên ghế sofa, ném chúng về phía mặt và đầu anh.


Một tấm đệm dù có bị đập trúng cũng không đau không ngứa, nhưng Viêm Thác vẫn thận trọng, di chuyển thân thể bằng một bước dài để tránh được tấm đệm, cũng tránh được Nhiếp Cửu La đang lao tới tấn công.


Lúc này, Nhiếp Cửu La vồ hụt, cả người lao thẳng lên bàn. Nhưng đây cũng nằm trong kế hoạch của cô, cô đập tay trái xuống để ổn định cơ thể, tay phải vươn về trước nắm lấy cái rìu trên bàn, cũng không thèm nhìn gì mà lấy vai làm trục, bổ một nhát trái tay.


Viêm Thác bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy một luồng sáng lạnh lẽo không biết từ đâu hướng thẳng tới mặt và cổ họng mình, anh ngửa người ra nhưng vẫn chậm một bước, một bên vai lạnh buốt, tay áo bị rách một đường, sau đó là một mảnh ấm nóng.


Nhưng anh vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thì Nhiếp Cửu La đã làm một cú xoay người, nhát rìu thứ hai đã bổ đến.


Viêm Thác vừa bất ngờ vừa tức giận: Hay lắm, dỗ cho anh ta cất súng đi, còn cô lại dùng tới rìu.


Anh quyết đoán không tránh né, mà trực tiếp đón lấy, lúc sắp chạm mặt liền lách người qua, tay trái ôm ngang eo Nhiếp Cửu La, thuận thế siết chặt cánh tay trái của cô, cơ thể theo đó xoay về phía sau cô, giống như đang ôm trọn lấy cô trong lòng, tay phải giữ lấy cổ tay đang cầm rìu của cô, cánh tay anh dùng sức, ấn cánh tay cô đè xuống từng tấc một.


Lại trở thành một cuộc tranh tài sức mạnh, toàn thân Nhiếp Cửu La giống như bị vòng sắt cứng rắn siết lại, nửa phần sức lực cũng không dùng được, trơ mắt nhìn tay của mình bị Viêm Thác bẻ xuống, khi chiếc rìu bị hạ xuống, Viêm Thác lại bóp chặt tay lần nữa, Nhiếp Cửu La đau đến run rẩy, ngón tay co giật, rìu rơi xuống đất kêu leng keng.


Cô phát cáu, cái khó ló cái khôn, dùng sức lực cả cơ thể, ngửa đầu ra sau và đập mạnh lên trên.


Viêm Thác cao hơn cô, cằm anh ngay đỉnh đầu cô, đột nhiên ăn một cú trời giáng, đập mạnh đến mức làm răng anh cắn trúng đầu lưỡi, trước mắt tối sầm, lực tay cũng tự nhiên buông lỏng.


Nhưng cô cũng chẳng khá hơn là bao, đầu cô cũng không phải bằng sắt, cằm Viêm Thác cũng không phải bằng bông, chiêu này đúng là giết địch một ngàn, mình tổn thất tám trăm, cô lảo đảo, đầu nặng nề ngả trái ngả phải, khi thở hổn hển quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Viêm Thác phun ra một ngụm máu.


Có lẽ là do va chạm khi đó khiến răng cắn vào đầu lưỡi.


Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, cô phải thừa thắng xông lên, nếu hai chiêu vẫn không hạ gục được anh, thì phải sử dụng đòn chí mạng rồi. Nhiếp Cửu La đánh đỏ cả mắt, cô hét lên một tiếng rồi xông lên, Viêm Thác đưa tay chặn lại, nhưng đòn tấn công của cô là vào thân dưới, xúc mạnh một cú vào đùi anh rồi ôm lấy Viêm Thác, cả hai lại lăn lộn trên mặt đất.


Lần lăn lộn này thanh thế càng lớn hơn, cô và anh đụng vào bàn làm việc đẩy nó đi hơn nửa mét, búa, cưa, dao khắc, đồ đục ở trên bị rơi xuống đất, đến cái khung long cốt cuối cùng cũng đã không thể đứng vững, đổ về phía đầu này.


Thời cơ không thể đánh mất, Nhiếp Cửu La bất chấp tất cả, lật mình ngồi lên trên người Viêm Thác, kéo dài chiếc vòng tay ở cổ tay trái ra thành một sợi dây bạc sáng bóng, hướng nó về phía cổ Viêm Thác.


Cái vòng tay này Viêm Thác cũng xem là đã quen mắt, nhưng không tính được đến bước này, vậy mà nó có thể trở thành vũ khí sắc bén để giết người.


Sợi dây bén và mảnh như thế, nếu bị siết vào cổ vậy thì còn có thể thế nào?


Trong lúc gấp gáp đầu anh lóe lên, chụp lấy khung long cốt trong tầm tay để chặn lại, chỉ nghe "loạt xoạt" một tiếng, sợi dây đã quấn chặt vào long cốt, do lực phát ra không thể thu hồi, phần giao nhau giữa đầu và thân khung gỗ cũng khá là yếu ớt, giây tiếp theo, đầu khung gỗ đã bị cắt xuống với lực rất lớn, lăn lông lốc ra xa.


Tay Nhiếp Cửu La không ngừng chuyển động, lại quấn tròn một vòng khác.


Viêm Thác nhìn thấy sợi dây bạc lại lao đến trước mắt mình thì đã biết bản thân sơ suất rồi: sợi dây này khác với dao, dao muốn cắt cái gì thì phải rút ra trước, nhưng sợi dây được quấn trên không rồi kéo căng hết sức và biến thành một sợi dây thẳng, đòn công kích tiếp theo có thể tung ra liên tục.


Anh giơ tay ra muốn bắt lấy cái gì đó, trong tay có cảm giác mềm mịn, cổ tay đụng phải vật cứng, một suy nghĩ lóe lên, anh đưa tay vuốt lên đùi Nhiếp Cửu La rồi rút ra con dao găm, cùng lúc khi cổ anh bị sợi dây vòng qua thít chặt, tay anh dễ dàng đưa mũi dao găm chĩa vào ngực cô.


Cả người Nhiếp Cửu La cứng đờ, bất động.


Mũi dao khá là sắc nhọn đã đâm vào da thịt cô, vết rách trên áo ngủ dần thấm máu, dưới lớp áo ngủ có một giọt máu đỏ thẫm từ từ trượt xuống bụng dưới cô.


Cổ Viêm Thác đã bị sợi dây thít chặt tới rách da, anh nhìn Nhiếp Cửu La cười: "Tay không tấc sắt? Cô Nhiếp, trên người cô cũng giấu không ít đồ nha."


Cả hai đều bất động, cũng không mạo hiểm kích thích đối phương, cổ họng và trái tim không giống như khúc ruột dư, chúng đều là những thứ không phải cơ thể con người có thể sẵn sàng cho đi.


Đúng lúc này, trên cầu thang truyền đến giọng nói run rẩy của chị Lư: "Cô Nhiếp, xảy ra chuyện gì rồi à?"


Lòng Nhiếp Cửu La run lên, hét lớn: "Không có việc của chị, em đang tháo dỡ đồ thôi, sáng sớm mai chị lại lên thu dọn là được!"


Chị Lư: "À, à, vậy được."


Cái này cũng không trách chị Lư vô tâm, công ty giúp việc của họ có một nhóm đặc biệt, đều là người phục vụ các nhà văn, họa sẽ, nhà thiết kế... Nhóm người này có tỷ lệ hành động độc lập cao, xảy ra vấn đề cũng nhiều, ví dụ như tự bế, tự hại bản thân, hút hít, trong đó có một người nửa đêm đột nhiên nảy sinh linh cảm, dùng máu của mình vẽ một trái tim đầy máu trên bức tường lớn màu trắng, làm dì giúp việc sợ đến nỗi gặp ác mộng không dứt trong suốt một tuần.


Cho nên khi Nhiếp Cửu La đang đập dỡ đồ đạc, tuy là đang giữa đêm, động tĩnh có chút lớn, nhưng mà vẫn là ở mức độ bình thường.


Viêm Thác đợi tiếng bước chân của chị Lư biến mất: "Cô Nhiếp, chúng ta phải như thế này... đến khi trời sáng sao?"


Nhiếp Cửu La nuốt ngụm nước bọt, không lên tiếng, bàn tay đang nắm chặt đầu vòng tay không dễ nhận ra mà run lên: nếu giữ một tư thế lâu khó tránh khỏi như thế.


Viêm Thác: "Tôi là người trân trọng mạng sống, còn cô có căn nhà đầy ắp sự nghiệp và giải trí, có lẽ cũng khá quý trọng cuộc sống nhỉ, cô xem, thay vì hiện tại hai bên sẽ bỏ mạng, không bằng lùi một bước, giữ lại mạng sống trước được không nào?"


Nhiếp Cửu La đã tìm được bậc thang đi xuống: "Được, anh bỏ ra trước đi."


Viêm Thác cười lạnh: "Tôi trước? Kẻ nói dối thành tinh như cô có tư cách gì mà muốn tôi bỏ ra trước? Cô trước đi."


Bốn chữ "nói dối thành tinh" này ngược lại cũng chẳng oan uổng gì cô.


Nhiếp Cửu La nói: "Được, tôi trước."


Cô nhìn chằm chằm Viêm Thác, thả một đầu của vòng tay ra trước, thân vòng có tính đàn hồi trở lại trạng thái ban đầu, nhanh chóng cuộn về cổ tay cô, hai tay cô giơ lên biểu hiện không còn mối đe dọa nào nữa, sau đó từ từ đứng dậy và lùi lại.


Viêm Thác cũng nhìn không rời mắt khỏi cô, buông dao găm ra, nâng cánh tay mình lên và đứng dậy, đá con dao găm bị rơi xuống đất ra xa.


Hiệp hai kết thúc, bất phân thất bại, lại là không đều.


Nhiếp Cửu La rít hai chữ từ trong kẽ răng: "Tiếp đi."


Viêm Thác không tính đánh với cô nữa: "Cô Nhiếp, vốn tôi định tới nói chuyện cùng cô thôi, nhưng trạng thái của cô có chút điên cuồng rồi, không quá thích hợp tiếp tục, chúng ta đổi ngày khác vậy."


Nói xong anh quay người đi về hướng cầu thang, khẩu súng giắt ở thắt lưng sáng choang đối với diện cô.


Còn đòi đổi ngày khác? Việc này đêm dài lắm mộng, phải sớm kết thúc thôi, ai mà chịu nổi cả ngày cứ phải phập phồng lo sợ vì có con dao trên đầu chứ, Nhiếp Cửu La hét lên: "Quay lại!"


Trong lúc nói cô đã lao người lên trước, vươn tay ra muốn rút lấy súng.


Viêm Thác nếu đã dám để súng ở trong tầm mắt cô thì cũng đã chắc chắn cô sẽ không đoạt lấy được, cùng lúc giọng cô cất lên, anh lao chéo về trước rồi nhảy vọt lên, thuận tay đẩy một bức tượng được phủ lớp màng nhựa trong suốt đang được đặt trên cao tại giá trưng bày sát tường.


Bức tượng này trước đó anh đã chú ý đến, là tượng Thủy Nguyệt Quán Âm, cách lớp màng nhựa có thể nhìn ra được trình độ tinh tế trong tay nghề, trên khuôn mặt bức tượng là đôi mắt thon dài, hơi nhắm lại và nhìn xuống, tay áo có những nếp gấp phức tạp.


Anh chắc rằng những người trân trọng tác phẩm của mình tuyệt đối sẽ không đứng nhìn chúng bị hủy hoại.


Nhiếp Cửu La mắt thấy bức tượng rơi xuống, trong đầu ong lên một tiếng, da đầu nhảy dựng lên, rốt cuộc vẫn là bản năng nghề nghiệp trỗi dậy, cô từ bỏ việc truy kích Viêm Thác, bay người về trước để cứu nguy.


Bức tượng này chính là tác phẩm "Ba năm rồi, em không biết thẹn mà vẫn còn ngâm sao?" mà lão Thái đã nhắc tới, tiến độ siêu chậm là do yêu cầu phải đạt tới trình độ cực kỳ chăm chút. Cô quý trọng nó tới mức tuyệt đối, mắt thấy nếu như ôm chặt bức tượng ắt sẽ có tổn hại lớn, dưới tình huống cấp bách, cô trượt sát xuống đất, dùng cơ thể làm miếng đệm thịt đỡ nó, ở thời khắc cuối cùng khi bức tượng đổ xuống đã đưa tay đỡ kịp.


Đối mặt với khuôn mặt xót thương của Quán Âm cách lớp màn nhựa, Nhiếp Cửu La thở hổn hển, tim đập như trống, đằng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Bên tai truyền đến tiếng vỡ của gạch ngói, Viêm Thác không từ cầu thang đi xuống, đó chỉ là trò che mắt thôi, anh đã nhảy cửa sổ ra ngoài, đạp rơi không ít viên gạch xanh, đầu cuối của mái hiên chính là bức tường viện, trèo qua đó và nhảy xuống là có thể chạy thoát. Anh đã đi rồi.


Nhiếp CỬu La nằm trên đất một lúc rồi mới nhịn đau ngồi dậy, đồng thời cẩn thận đỡ bức tượng lên.


Rốt cuộc vẫn là sự cố rơi ngã, dù cho cẩn thận hết sức nhưng có là Bồ Tát cũng không thể còn nguyên vẹn, đã có một số mảnh nhỏ rơi ra ở trong lớp màng nhựa, Nhiếp Cửu La nhận ra đó là ngón cái trên cánh tay buông thõng, một mảnh chuỗi hạt, còn có một góc của vương miện.


Tuy rằng dễ dàng chỉnh sửa lại, nhưng mỗi mảnh vỡ giống như từng miếng thịt của cô rơi xuống, thật đau xót.


Một lúc sau, cô nghiến rằng bò dậy rồi đi về phía trước cánh cửa sổ đang mở.


Trong không khí lan tỏa mùi hương nhàn nhạt của hoa cỏ, dưới đất là bảy tám viên ngói rơi rải rác, đèn phòng chị Lư vẫn còn sáng, một lúc sau đã được tắt.


Nhìn tình hình này ít nhất tối nay tên kia sẽ không tới tìm nữa, căm hận cũng không ích gì, đợi cũng vô ích.


Nhiếp Cửu La chốt cửa sổ, nhặt lên con dao găm đã bị Viêm Thác đá đi, bước qua đống bừa bộn trong phòng đầy nào là đinh, đục, đang đi bỗng sực nhớ tới gì đó, cô quay lại phía sofa, nhấc tấm đệm ngồi lên.


Bom cái quần què, chỉ là một cái khóa cài bằng thép không gỉ, khi chịu trọng lượng sẽ vang lên tiếng lách cách.


Cô nắm chặt khóa cài, bước lâng lâng về phòng ngủ, đầu vẫn còn choáng, cú va chạm kia thật sự đã làm mọi thứ trong đầu cô đổi chỗ luôn rồi.


Nhiếp Cửu La dùng lực bóp chặt móc khóa.


Lần gặp sau, cô sẽ dùng thứ đồ chơi này nhét vào họng Viêm Thác, để anh ta phải nuốt sống nó.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...