Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 43

 CHƯƠNG 43


Nghe thấy giọng Hình Thâm, Nhiếp Cửu La thở phào nhẹ nhõm: Ngữ điệu trong giọng nói vẫn ổn, có lẽ anh ta không bị sao cả.


Cô thả chậm bước chân và bật đèn pin sáng hơn, rọi về phía Hình Thâm.


Xem ra vẫn ổn, trên người anh ta ướp nhẹp, dính chút tro rơm rạ nên nhìn có hơi nhếch nhác mà thôi. Châu Chấu núp phía sau lưng Hình Thâm, cúi rạp xuống gần như là bất động, có lẽ nó sợ nếu động đậy sẽ khiến cô chú ý tới.


Hình Thâm mỉm cười: "Anh đang nghĩ Châu Chấu gặp phải ai mà bị dọa thành cái dạng này, nó chỉ cần ngửi thấy mùi của em, dù cách xa mười mét vẫn sợ muốn tè ra quần."


Giống như đệ tử Thiếu Lâm muốn xuống núi ngao du giang hồ thì phải đánh qua ải "hẻm người gỗ", muốn trở thành Phong Đao, ải cuối cùng chính là lấy cú đất dưỡng đao, vào thời xưa, muốn có được danh hiệu "Phong Đao" là phải một mình hạ ít nhất ba con cú đất chỉ với một thanh đao.


Nhiếp Cửu La dưới sự sắp xếp của Tưởng Bách Xuyên đã trải qua những buổi tập huấn cường độ cao trong suốt kỳ nghỉ đông và hè, rèn luyện thân thủ cùng luyện đao. Năm mười ba tuổi cô chơi chiêu đánh thắng lão Đao, mười lăm tuổi luyện đao thành công. Châu Chấu đã không dưới ba lần "chết" trong tay cô, đối với Châu Chấu mà nói, cô thật sự là Diêm vương đòi mạng.


Vì thế nó đã hình thành một phản xạ có điều kiện, thấy cô là sợ.


Hình Thâm đã từng quan sát một trận đánh của cô, khi đó mắt anh ta vẫn chưa mù, máy huyết anh ta sôi trào khi xem toàn bộ trận đấu. Cái anh ta thưởng thức nhất ở Nhiếp Cửu La không phải là kỹ năng của cô, mà là sức sống mãnh liệt.


Tiếc là, không biết có phải do học điêu khắc cần phải cọ xát trong nhiều năm trời, anh ta cảm thấy sự mãnh liệt đó dần dần biến mất trên người Nhiếp Cửu La, cô chỉ muốn làm một người bình thường. Hình Thâm cảm thấy quá đáng tiếc, người bình thường có thêm cô thì cũng chẳng nhiều hơn, với tài năng thiên phú đó vì sao cô lại phung phí một cách vô ích như thế? Phong Đao mà bị phủ bụi thì còn gọi là Phong Đao nữa sao? Người xưa đã nói Phong Đao gặp Cuồng Khuyển sẽ tạo nên truyền kỳ, nhưng Phong Đao tra lại vào vỏ thì còn có thể có thành tựu truyền kỳ gì đây?


Anh ta đã từng xin Tưởng Bách Xuyên nghĩ cách, nhưng Tưởng Bách Xuyên từ chối rất uyển chuyển: "Với tình huống hiện tại, lại không có chuyện gì đặc biệt, chỉ cần Nhiếp Nhị thỉnh thoảng chịu giúp đỡ là đã đủ lắm rồi. Hình Thâm à, thời thế thay đổi rồi, người cũng phải hòa nhập vào cuộc sống thôi."


Hòa nhập vào cuộc sống, một cuộc sống buồn tẻ vô vị ngày ăn ba bữa cơm rồi nằm ngủ, có gì tốt mà hòa nhập chứ?


Có lúc Hình Thâm cảm thấy bản thân thật sự đã sinh nhầm thời, người có thể đạt đến thành tựu truyền kỳ hiện tại chỉ có thể thỏa mãn với thành tích truyền kỳ trong game. Còn anh ta với đôi mắt mù lòa này vẫn không cách nào đã ghiền được.


Nhiếp Cửu La đi tới: "Nếu biết trước một mình anh có thể xử lý được, thì tôi cũng không cần gấp gáp chạy tới đây."


Vừa nói, cô vừa nhìn quanh khắp nơi: "Lão Đao đâu?"


------------------------------


Lão Đao nằm bên bờ ao, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch tới dọa người, đưa tay để dưới chóp mũi anh ta một lúc mới có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt.


Nghe nói đầu đã chịu một đòn tấn công mạnh, Nhiếp Cửu La cũng không dám làm gì: Nếu là vết thương da thịt cô còn có thể giúp băng bó xử lý một chút.


Nhưng nếu là đầu...


Thôi cứ giao lại cho nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp vậy.


Nhiếp Cửu La trước tiên gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên, nói một chút về tình hình bên này, sau đó cô xuôi theo dòng nước đi vào xe, sau khi tìm thấy điện thoại của Hình Thâm thì để anh ta gọi xe cấp cứu với lý do gặp tai nạn xe cộ. Chỗ này cách khu vực thành phố quá xa, cô đoán xe cấp cứu có chạy nhanh thì cũng phải tầm bốn mươi phút nữa mới đến.


Chờ cuộc điện thoại kết thúc cô mới hỏi Hình Thâm: "Tên đồng bọn kia của Viêm Thác là người hay là cú đất?"


Hình Thâm do dự một lát rồi nói: "Không có mùi cú đất, có lẽ là người. Khả năng cũng giống như Viêm Thác, là một tên trành quỷ. Nhưng tên đó khá xảo quyệt, hắn nhịn thở giả chết, qua mắt được cả anh và lão Đao. Còn có Châu Chấu, lúc phải lao lên lại sợ hãi rụt rè, không thì cũng đã không tới mức thế này..."


Anh ta giơ tay ý chỉ lão Đao.


Nhiếp Cửu La đại khái đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra: "Vậy tên Viêm Thác kia... không động thủ tấn công các anh đâu nhỉ?"


"Châu Chấu đã hạ gục hắn, hắn có muốn ra tay cũng không có cơ hội. Có lẽ đang ở đâu đó gần đây, lúc em đi tới không chú ý thấy sao?"


Nhiếp Cửu La: "Không có."


Dừng lại một lúc cô nói thêm: "Đột nhiên thấy Châu Chấu phóng đi nên tôi đã đi theo nó."


Hình Thâm cúi người xuống đưa tay về phía Châu Chấu, Châu Chấu nhẹ nhàng đặt vuốt chân phải của nó lên trên.


Anh ta ngửi mùi vị, không hề gấp gáp nói: "Chạy không xa, chắc đã gục ở đâu rồi. Đợi người chú Tưởng đến đi tìm xung quanh là thấy thôi."


Nhiếp Cửu La không lên tiếng, sau khi Tôn Chu bị Răng Chó làm bị thương, tuy phản ứng chậm chạp như con lười nhưng tốt xấu gì cũng đã "chống đỡ" được một khoảng thời gian, còn có thể tự chạy xe đến bệnh viện và về lại khách sạn. Điều này có lẽ có liên quan tới việc Răng Chó đã "nhân hóa" nên thú tính bị suy yếu. Nhưng Châu Chấu thì khác, nó chính là thú dữ, người bị nó cào hoặc cắn sẽ nhanh chóng xuất hiện sự khó chịu về mặt sinh lí.


Hình Thâm chính là dựa vào lá bài Châu Chấu mới không lo sợ mà đột nhiên khiêu khích như thế.


Cô dừng một lúc rồi nói: "Anh để Châu Chấu làm người bị thương à?"


Hình Thâm hỏi ngược lại cô: "Không nên sao? Tên đó mà là người à, đó là trành quỷ. Em nghĩ xem, chị Hoa, lão què, chúng ta đã mất đi ba người rồi, còn có lão Đao. Nếu không phải muốn giữ hắn lại để bàn điều kiện với đối phương..."


Nhiếp Cửu La cười lạnh: "Nếu không suy nghĩ đến điều đó thì đã giết anh ta rồi đúng không?"


Nghe ra được giọng điệu mỉa mai của cô, vẻ mặt Hình Thâm lúng túng, đổi qua chủ đề khác: "Không đến mức như thế. A La, em nói xem... tên kia có gì đặc biệt mà Châu Chấu không công kích hắn?"


Nhiếp Cửu La cũng nghĩ không ra: Nếu nói là do Châu Chấu già rồi nên ý chí chiến đấu mất dần, nhưng lúc đối phó với Viêm Thác nó đâu hề nhẹ tay; nếu là do tên kia mang theo vũ khí gì đó khắc chế được cú đất, vậy vì sao lại phân biệt đối xử không đưa cho Viêm Thác một cái.


Cô nhàn nhạt đáp: "Không biết, hỏi tên Viêm Thác đi."


Hình Thâm ừm một tiếng: "Miệng tên nhóc này chặt, nhưng không sao..."


Lòng Nhiếp Cửu La khẽ động, nhẹ giơ đèn pin chiếu lên nửa khuôn mặt Hình Thâm.


Anh ta không đeo kính râm, trong ánh mắt là sự thờ ơ vô hồn, môi mím lại, khóe môi hơi kéo xuống. Trong ấn tượng của cô thì Hình Thâm luôn mỉm cười, là nụ cười dịu dàng ấm áp, rất dễ khiến người ta bỏ qua một mặt khác của anh ta.


Lần trước anh ta lộ ra nét mặt này là sau khi cô nổi giận đập bể bức tượng, không bao lâu sau đó mắt anh ta đã mù.


Người ra tay tàn nhẫn với bản thân, thì đối với người khác chỉ càng tàn nhẫn hơn mà thôi.


Nhiếp Cửu La thả lỏng tay để ánh sáng chiếu xuống chỗ thấp rồi nói: "Đây là chỗ các anh đánh nhau đúng không? Để tôi đi xung quanh tìm thử xem có manh mối nào không."


------------------------------


"Xung quanh" vô cùng sạch sẽ, trừ vết hằn bánh xe và đôi giày trẻ em bị rơi ra thì chẳng còn phát hiện gì mới.


Châu Chấu rất muốn mang giày vào nhưng lại không dám, những lúc có Nhiếp Cửu La thì ở cạnh Hình Thâm mới khá là an toàn.


Không lâu sau từ xa truyền đến tiếng xe, là tiếng xe cấp cứu từ nội thành chạy đến, nhưng ngược lại với hướng này. Nhiếp Cửu La nhìn thời gian, Tưởng Bách Xuyên nói sẽ đến muộn hơn cô nửa tiếng, mà cô cũng hẹn với tài xế kia là nửa tiếng.


Cô bật đèn pin ở mức mạnh, hướng lên trời vẽ hai vòng tròn, một phần để xác nhận thân phận, phần còn lại là báo hiệu vị trí của mình. Qua một lúc ở cách đó không xa cũng có ánh đèn điện hướng lên trời vẽ ba vòng tròn.


Cái này gọi là "sau hai là ba", khớp như vậy thì người đến chính là bên Tưởng Bách Xuyên rồi. Hai chiếc xe Prado một trước một sau dần hiện ra trong tầm mắt.


Nhiếp Cửu La nói với Hình Thâm: "Tôi sẽ đi từ phía nam, xe của tôi cũng sắp đến rồi. Trước khi xe đến đừng để bọn họ chạy về phía nam."


Đây là vì cô không muốn gặp mặt những tạp vụ khác, Hình Thâm gật đầu ra hiệu đã biết.


------------------------------


Nhiếp Cửu La đi lại đường cũ trở về, khi sắp đến chỗ trước đó nhìn thấy Viêm Thác, cô nghe thấy tiếng điện thoại không ngừng vang lên.


Cô tăng tốc và ngạc nhiên khi đến gần.


Vậy mà lại không thấy Viêm Thác nữa.


Cô nhặt chiếc điện thoại đang nằm dưới chân lên xem. Người gọi tới tên "Hùng Hắc", Nhiếp Cửu La do dự rồi nhận điện thoại, để lên tai nghe.


Hùng Hắc đầu dây bên kia giận dữ, nhưng cũng như trút được gánh nặng: "Cậu đấy, chịu nghe điện thoại rồi à? Cậu đang ở đâu? Tôi đã chạy khắp khu phía đông rồi đây này."


Cô nghe không hiểu, cũng không thể lên tiếng. Nhiếp Cửu La ngắt máy rồi xem lại lịch sử cuộc gọi, mười chín cuộc gọi nhỡ đều đến từ người tên Hùng Hắc này.


Cô tắt điện thoại bỏ vào túi, đi tìm theo dấu máu và cây cỏ bị đổ gãy: Nếu như không có ai giúp đỡ thì người Châu Chấu làm bị thương không thể đi xa được.


Quả nhiên, cách nơi ban đầu khoảng hơn trăm mét cô đã nhìn thấy Viêm Thác. Anh đang cuộn tròn trên đất, hô hấp dồn dập, tay liên tục chà xát chỗ ngực. Sau đó anh lảo đảo đứng thẳng người dậy tiến về trước, đi chưa được mấy bước đôi chân lại mềm nhũn rồi gục xuống đất, hướng mặt lên trời thở dốc.


Nhiếp Cửu La đi đến trước mặt anh rồi hạ người xuống.


Ánh đèn pin sáng chói khiến mí mắt Viêm Thác bị kích thích mà co rút, may mà vẫn còn nhận ra cô, anh giơ tay nắm lấy góc áo khoác của cô: "Cô Nhiếp, tôi vẫn còn... chuyện quan trọng phải làm, không thể xảy... xảy ra chuyện."


Nhiếp Cửu La giật vạt áo, hất tay Viêm Thác ra: "Anh không thể xảy ra chuyện thì liên quan gì tới tôi."


Đầu Viêm Thác sưng phù, chỉ cảm thấy trời đất đang rung lắc: "Cô giúp tôi... rời khỏi chỗ này, cô nói... điều kiện đi, tôi thật sự... không thể lại bị... giam... giam giữ ở Răng Cửa nữa."


Anh không ngốc, Nhiếp Cửu La đã đến, đằng xa mơ hồ truyền đến tiếng người và xe cộ, hẳn là người của Răng Cửa. Anh may mắn được cứu vào lần đầu tiên rơi vào tay bọn chúng; lần thứ hai tuyệt đối không dễ dàng như thế nữa, có lẽ anh sẽ bị nhốt rất lâu rất lâu, ba tới năm năm không nhìn thấy ánh mặt trời, mà có khi sẽ biến mất vĩnh viễn.


Anh không thể xảy ra chuyện, cả gia đình chỉ còn lại mỗi anh thôi.


Nhiếp Cửu La đứng dậy.


Viêm Thác ngước lên nhìn cô, tầm mắt đã bị méo mó, anh cảm thấy cô thật cao, lại ở rất xa, xa đến mức không với tay tới được, khiến anh có cảm giác đè ép nặng nề. Vận mệnh thật thích trêu chọc con người, lần đầu tiên rơi vào tay Răng Cửa là do cô ban tặng, lần thứ hai cũng đang đi theo hướng tương tự, chỉ trông chờ vào quyết định trong một khoảnh khắc của cô.


Anh cố gắng hết sức nói: "Cô Nhiếp, tôi thật sự chưa làm hại ai, cũng chưa làm hại cô..."


Khí huyết trong ngực dâng trào, chỗ có vết thương như có đàn kiến đang bò, sau đó khó chịu đến mức anh không nói gì được nữa.


Nhiếp Cửu La cúi đầu nhìn anh, trong lòng đang đấu tranh.


Về lý mà nói đối phương đã bắt nhiều người của Răng Cửa như thế, nên Răng Cửa giữ lại Viêm Thác để là điều kiện thương lượng với đối phương cũng không có gì đáng trách.


Nhưng anh tới cú đất còn không biết là gì, nhìn ra được thật sự chỉ là một nhân vật nhỏ. Vả lại nếu cô đưa cho đám người Tưởng Bách Xuyên thật thì anh nhất định sẽ rất thảm, không chỉ đơn giản là mất đi một miếng thịt.


Quan trọng nhất chính là dựa trên sự tiếp xúc của anh với cô ở hiện tại, quả thật anh đang tuân thủ điều gì đó, không hề giống hành động của một trành quỷ...


Cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng còi xe, xe của cô cũng đã đến.


Âm thanh này như đang thúc giục cô đưa ra quyết định, cô quay người nhìn về phía sau: chỗ này cách nơi lão Đao xảy ra chuyện rất xa, ở giữa lại có cây cỏ thấp thoáng, dù có là mắt của Hình Thâm đi chăng nữa cũng không nhìn ra được gì.


Cô vẫy tay về phía xe, lại chỉ vào một vị trí dưới bờ kè.


Vị trí đó vừa hay che khuất tầm nhìn phía bên kia.


Là phải lái xuống đó sao? Được thôi!


Tài xế vui vẻ làm theo, chỉ cần tiền đưa thế nào thì anh ta sẽ phục vụ như thế ấy.


Nhiếp Cửu La khuỵu gối xuống, lau máu trên chỗ vết thương của Viêm Thác ra đầy tay, lại xé đi mấy miếng vải vụn trên quần áo anh, rồi ném cho anh áo khoác của cô: "Tôi không kéo được anh, muốn đi thì tự mình đứng dậy, che lại phần thân trên đừng làm người khác chú ý, rồi nhanh chóng lên xe, nhanh!"


Viêm Thác vốn cảm thấy đã không còn hy vọng, trong mơ hồ đột nhiên nghe thấy có cơ hội, cũng không biết sức lực ở đâu ra, anh nhanh chóng quấn chặt áo khoác rồi lảo đảo bò đứng dậy. Cả đường toàn là Nhiếp Cửu La kéo anh đi, gần như là xô Viêm Thác đập vào thân xe, sau đó cô mở cửa và đẩy anh vào.


Cô quay sang dặn dò tài xế: "Sau khi chạy lên đường thì lái chậm thôi, chậm hết sức có thể, nhưng đừng dừng lại, khoảng năm phút sau tôi sẽ đuổi kịp, khi lên xe sẽ trả thêm tiền."


Tài xế lúc đầu vẫn chả hiểu ra sao, nghe thấy hai chữ "thêm tiền" thì đã an tâm trở lại, còn nhắc nhở cô: "Tôi sẽ đi 20km/h, nhưng cô cũng phải chạy nhanh hơn đấy nhé."


Xe vừa rời đi thì người phía đầu kia rõ ràng đang kéo tới.


Nhiếp Cửu La thở phào, cô điều chỉnh ánh sáng đèn pin yếu đi và lại dùng tay che phần đầu. Đầu tiên cô lau đi dấu vết ở nơi gần nhất, sau đó cong người xuống chạy về hướng khác, giữa lúc đó thỉnh thoảng cô đạp gãy thân cây cỏ, ước lượng chiều cao rồi bôi máu lên thân cây, rồi nhân lúc đó rải những tấm vải vụn bị móc cào. Sau khi đã bố trí một con đường đủ xa và lệch khỏi hướng ban đầu, cô mới quay người lại nhanh chóng chạy đuổi theo chiếc xe đã rời đi.


Lại nói anh tài xế, tuy rằng làm theo mọi việc được dặn dò nhưng vẫn lầm bầm phàn nàn, anh ta cũng nhìn thấy trạng thái của Viêm Thác có gì đó không đúng lắm, đầu và mặt chỗ nào cũng có vết máu. Điều này khiến anh ta vô cùng khiếp sợ, cứ lo cô gái kia đã chạy mất sau khi vứt lại trên xe anh ta một kẻ nửa sống nửa chết.


Cho đến khi Nhiếp Cửu La lên xe lần nữa thì anh ta mới nhẹ nhõm mà thở hắt ra.


Sau khi Nhiếp Cửu La lên xe, việc đầu tiên là trấn an tài xế, cô lấy điện thoại từ trong áo khoác rồi chuyển tiền cho anh ta. Tiền chưa chuyển xong đã thấy thân thể Viêm Thác lại co giật, mặt anh trắng như tờ giấy, một góc áo khoác rơi ra làm lộ vết thương máu me nhầy nhụa trên xương quai xanh.


Anh tài xế nhìn thấy cảnh đó từ gương chiếu hậu bị dọa tới mức nghẹn họng, không dám động đậy.


Trong xe vang lên giọng nói điện tử: "Tài khoản Alipay đã nhận được một ngàn tệ."


Nhiếp Cửu La kéo áo khoác lên, rất cẩn thận đắp lên người Viêm Thác, sau đó nhìn thẳng vào gương chiếu hậu trước mắt cô: "Đây là chồng tôi."


Ánh mắt tài xế do dự, đảo qua đảo lại giữa gương chiếu hậu và mặt đường: "Ồ, à, đẹp... đẹp đôi lắm."


"Anh ta ra ngoài làm loạn với đứa con gái khác, bị người ta chém."


Thì ra là vậy! Chẳng trách người đàn ông này lại có trạng thái như thế, cả người còn có máu!


Tóm lại không phải là tội ác, chỉ là vụ án về đạo đức, trong thoáng chốc tài xế cảm thấy khoảng cách hai bên đã được rút ngắn.


"Ban đầu tôi nhận cuộc điện thoại, chỉ muốn mang người đi, về sau quả thật tức chịu không nổi, vừa nãy cũng đâm đứa kia một dao rồi."


Vì lão chồng đi ăn nằm với phụ nữ khác mà chém người, thời nay tấm lòng phụ nữ thật rộng rãi mà cũng... thật dũng mãnh. Tài xế nuốt khan nước bọt.


"Cho nên bác tài, đợi lát nữa về tới khách sạn anh hãy giúp tôi dìu người vào, anh ta quá nặng tôi vác không nổi. Còn anh cầm tiền và rời đi, xem như chúng ta chưa từng gặp nhau. Hai ngày này anh cũng đừng đi đâu tới gần đó, tránh rước thêm phiền toái bị coi là đồng phạm với tôi."


Trong lòng tài xế rất cảm kích, anh ta cảm thấy cô gái này thật là, vừa xử lý mọi việc rõ ràng lại rất có trách nhiệm, tương lai nếu bị bắt cũng hy vọng cô có thể nhận án nhẹ một chút.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...