CHƯƠNG 15
Hiệu quả của mũi tiêm quả thật rất mạnh, cho đến buổi trưa ngày hôm sau Viêm Thác mới mơ hồ tỉnh dậy một lần, nói "mơ hồ", là bởi vì không hề thật sự tỉnh táo, người chỉ có một chút ý thức, rất nhanh lại bị bàn tay khổng lồ của sự mê man lôi trở về.
Khi đó, anh chỉ cảm thấy xung quanh là tiếng xe cộ huyên náo, thân thể không thể khống chế, bị xốc nảy lăn lóc, lúc cố hết sức mở mắt ra, nhận thấy chỗ này là cốp xe sau của mình, bên cạnh là hai thứ vô cùng quen thuộc: túi vải đựng Tôn Chu và vali đựng Răng Chó.
Đúng là lên voi xuống chó, giờ đã đến lượt anh nằm ở cốp xe rồi, chỉ là không bị bỏ vào túi xách, chân tay và miệng đều bị trói chặt bằng băng dính. Anh đoán có lẽ là Nhiếp Cửu La đang lái xe, mà chiếc xe đang đi qua thành thị ồn ã, bởi vì âm thanh xung quanh rất hỗn tạp, có tiếng xe, tiếng còi, tiếng ống xả, còn có tiếng quảng cáo hoạt động khuyến mãi của cửa hàng nào đó, đang rao ầm ĩ "Ưu đãi đặc biệt, chỉ một đêm duy nhất, một đêm duy nhất"...
Anh nghe tiếng quảng cáo, rồi lại rơi vào bóng tối vô tận, nhưng lần này anh biết mình đã ngất đi trong sự sốt ruột vô cùng, bản thân cảm thấy cứ luôn chạy trong đêm tối, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, cũng không biết xe đã chạy bao lâu, đột nhiên có cơn gió lạnh xuyên qua da thịt, làm anh lạnh cóng cả người.
Viêm Thác mở mắt ra.
Không phải ảo giác, thật sự lạnh.
Trời đã tối, ngọn núi với đường nét giản đơn nằm tĩnh lặng trong tầm nhìn càng tối hơn, cao hơn nữa là vài ngôi sao nhỏ bé tỏa sáng thưa thớt.
Mùa thu miền Bắc, vừa vào đêm đã rất lạnh, trong núi còn giảm xuống vài độ, cửa cốp xe đang mở, gió núi ùa vào trong xe, còn anh đang nằm ở chỗ đón gió, đây đúng là "gió xuyên thủng ngực" danh xứng với thực, cơn gió xuyên qua lồng ngực, tim gan ruột phổi.
Viêm Thác cuộn tròn người lại để giữ nhiệt, dần dần anh nghe thấy có tiếng người, bị cơn gió thổi qua, là giọng nói liên miên của hai người.
Anh cử động cái cổ đơ cứng của mình, hướng về nơi phát ra tiếng nói.
Trời quá tối, may mà có ánh đèn nhạt của thiết bị trong xe, anh có thể mơ hồ phân biệt được ở đó có hai người: một người trong đó là Nhiếp Cửu La, anh đã quá quen thuộc với hình dáng người cô, quen thuộc tới mức hận nghiến răng nghiến lợi; người còn lại anh chưa từng thấy qua, là một người đàn ông có chiều cao trung bình, đường nét từ trán đến sau gáy rất trơn mượt, không khó để biết đang để tóc vuốt ngược ra sau, từ giọng nói có thể đoán người này có lẽ đã có chút tuổi tác.
Anh tập trung lắng nghe, cố gắng hết sức bắt lấy những thanh âm đang bay trong gió.
Nhiếp Cửu La: "... Tôn Chu thì sao, còn có thể cứu được không?"
Người đàn ông lớn tuổi trầm ngâm: "Khó nói, cố gắng hết sức vậy, nếu đưa đến đây sớm hơn là tốt rồi... Còn giờ đã cắm rễ nảy mầm."
Nhiếp Cửu La: "Đúng rồi, trước đó Tôn Chu mất tích, tôi đã đi báo án, lúc đó không nghĩ đến..."
Âm thanh tới đây trầm xuống, Viêm Thác không nghe được.
"...Nghĩ cách hủy báo án đi, sắp xếp để anh ta lộ mặt hoặc là gọi điện thoại về nhà đều được."
Người đàn ông lớn tuổi: "Cái này con an tâm, chúng ta sẽ giải quyết chu toàn."
Nhiếp Cửu La: "Còn có..."
Viêm Thác nhìn thấy cô móc từ túi quần sau ra cái gì đó đưa cho người kia: "Điện thoại của Viêm Thác, tôi đã thử dùng ngón trỏ tay phải của anh ta để mở khóa, có một vấn đề..."
Nói đến đây âm thanh lại nhẹ bổng, Viêm Thác biết là có liên quan tới mình, dùng sức rướn cổ lên, muốn cố gắng tiến gần hơn tới nơi đó, may là qua vài giây sau, giọng của cô đã rõ ràng trở lại.
"Mẹ anh ta tên là Lâm Hỉ Nhu, nhưng tôi đã điều tra qua, bà ấy đã là người thực vật hai mươi năm nay, làm sao có thể gọi điện thoại cho anh ta nhiều như thế?"
Trán Viêm Thác đổ ra một tầng mồ hôi, nhưng lại bị gió núi nhanh chóng thổi khô.
Người đàn ông kia: "Có khi nào là hộ lý bên cạnh mẹ anh không?"
Nhiếp Cửu La: "Cái đó thì không biết, dù sao chuyện sau này của các ông không liên quan gì tới tôi. Điều tra ra được cái gì, muốn nói với tôi thì nói, còn không muốn tôi biết vậy đừng nói."
Người đàn ông lớn tuổi cười hai tiếng: "Nhiếp Nhị, mọi người đều là người mình mà."
Nhiếp Nhị, không phải là Nhiếp "Cửu" La sao?
Nhiếp Cửu La: "Đừng, ai cũng có con đường riêng của mình, tôi với các ông không phải là người mình. Nói chuyện chính, đưa ra cái giá đi, trên xe có ba món hàng, trị giá bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông cười khổ: "Nói gì tới tiền bạc chứ, Nhiếp Nhị, ta và nhà của con có giao tình hai đời..."
Nhiếp Cửu La ngắt lời ông ta: "Không bàn tới giao tình. Ba món hàng, không giống nhau, tôi tính ông một triệu, không đắt nhỉ?"
Viêm Thác nghe mà mơ hồ, lúc đầu anh còn tưởng Nhiếp Cửu La và người đàn ông này là cùng một bọn, nhưng bây giờ lại bàn bạc giá cả, giống như mối quan hệ người gửi và người nhận thanh toán vậy.
Người đàn ông thở dài: "Không đắt."
Nhiếp Cửu La: "Vậy cứ cái giá đó đi, hãy xóa đi một triệu trong khoản nợ của tôi với ông."
Viêm Thác càng nghe càng không hiểu, nhưng mỗi câu anh đều ghi nhớ, có là thông tin không đầu không đuôi thì cũng là thông tin, đã là bí mật thì cũng có một ngày bị phá giải.
Nói đến đây, cuộc trò chuyện rõ ràng đã đi đến hồi kết, người đàn ông lớn tuổi nói: "Con đi thế nào? Hay là ta để lại cho con chiếc xe?"
Nhiếp Cửu La: "Không cần, đưa đèn pin cho tôi là được, tự tôi có sắp xếp."
Nói xong, hai người đi về phía này, người đàn ông đi thẳng đến ghế lái, Nhiếp Cửu La đi tới phía sau xe, giúp ông ta đóng cốp xe lại.
Vừa định đóng cốp xuống thì Nhiếp Cửu La đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Viêm Thác, thùng xe phía sau rất tối, nhưng đôi mắt anh sáng ngời, ánh sáng đó sâu hun hút, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Nhiếp Cửu La mỉm cười, nghiêng người về phía Viêm Thác: "Không thể trách tôi, là do anh tự tìm, không chịu làm người đàng hoàng, lại cứ phải đi làm trành quỷ*."
*ma cọp vồ, theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác.
Nói xong đứng thẳng người dậy.
Người đàn ông kia đã mở đèn trong xe, Viêm Thác nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp Cửu La, lúc này đã mất đi ý cười, ánh mắt liếc xuống, nhìn anh rất khinh thường, giống như anh là một cục phân chó mà ai cũng tránh xa.
Tiếp theo đó, rầm một tiếng, cốp xe nặng nề đóng lại.
----------------------------
Nhiếp Cửu La ánh mắt dõi theo chiếc xe rời đi, nơi này tuy là ở trên đèo, nhưng cũng không khác gì mấy trong núi, ánh sáng của xe và tiếng động cơ rất nhanh bị núi non trùng điệp và rừng sâu rậm rạp nuốt chửng.
Cô đứng ở đó một lát, rồi mới mở đèn pin Wolf Eye mà Tưởng Bách Xuyên đưa cho mình, sau khi đều chỉnh xong độ sáng, cô đi theo con đường khác để ra ngoài.
Đây là chân núi, cách đường xe chạy vẫn còn một đoạn.
Đi mãi đi mãi, trong lòng cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hình Thâm đang đợi bên đường.
Hình Thâm nhìn về hướng cô đi tới, trên môi nở nụ cười khẽ: "A La, đã lâu không gặp em, cũng phải sáu, bảy năm rồi nhỉ."
Đúng là rất lâu không gặp rồi, sáu năm bảy tháng, trong khoảng thời gian này có một hai lần nói chuyện, luôn là có chuyện mới liên lạc, cũng tương tự như vậy, hai bên, trước nay không liên quan tới nhau.
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng, nhìn về phía anh ta.
Anh ta vẫn là dáng vẻ đó, cũng đã thành thục hơn trước đây, từ nhỏ đã được khen là "lớn lên có thể làm ngôi sao", câu này nói đúng rồi, là có thể trở thành người nổi tiếng, thân thể, ngoại hình, khí chất, chẳng thua gì ai, ngoại trừ đôi mắt ấy.
Cô không dừng bước: "Tôi đã hẹn với người ta rồi, đang vội."
Hình Thâm đưa tay ra, vốn muốn ngăn cô lại, nhưng giữa đường lại rút về, anh ta đứng tại chỗ, nghe thấy xung quanh lại yên tĩnh rồi, loại tĩnh lặng chỉ có ở núi rừng mang theo ngàn vạn tiếng ồn, là sự im ắng như thể cô và anh ta chưa từng tới đây.
------------------------------
Nhiếp Cửu La quả thật đã "hẹn" với người khác.
Đây là con đường bên cạnh núi, quanh co khúc khuỷu, đầu đuôi đều chôn vùi trong bóng tối lặng ngắt, Nhiếp Cửu La ngồi xuống một cột mốc đường, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhiệt độ càng lúc càng thấp, một lớp áo sơ mi mỏng manh căn bản không giữ ấm được bao nhiêu, cô hối hận vì không mượn Tưởng Bách Xuyên áo khoác, chỉ đành không ngừng xoa cánh tay giữ ấm, lại trải tóc ra đằng trước và đằng sau cơ thể để chắn gió.
Khoảng nửa tiếng sau, từ xa có hai ánh đèn xe tới gần, đó là xe của lão Tiền, Nhiếp Cửu La đứng dậy giơ tay vẫy, xe chạy tới trước mặt cô, còn chưa dừng hẳn, cô đã mở cửa xe xông vào.
Mùa này vẫn chưa cần bật máy sưởi trong xe nhưng nhiệt độ vẫn đủ thoải mái.
Lão Tiền nhìn xung quanh, ngạc nhiên và đầy khó hiểu, trong lòng lại phẫn nộ: "Cô Nhiếp, khuya như vậy mà cậu ta... cậu ta quăng cô ở đây sao?"
Nhiếp Cửu La cười cười: "Bắt đầu vẫn khá thú vị, về sau bất ổn và bể kèo rồi."
Lão Tiền khởi động xe: "Loại người gì thế, chẳng giống đàn ông chút nào."
Tất nhiên là trong lòng anh ta cảm thấy Nhiếp Cửu La như thế cũng đáng đời, quá tùy tiện rồi, tự làm tự chịu. Nhưng cô là khách, anh ta không thể lộ ra ý tứ này.
Nhiếp Cửu La mở chiếc chăn nhỏ trên xe: "Tài xế Tiền, anh chạy chậm và ổn định chút, để tôi ngủ một giấc đã."
Cô nằm xuống ghế sau, hai ngày nay, cô chưa đặt lưng xuống phút giây nào, quá mệt rồi, hiện tại nằm xuống, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng, tay chân xương khớp đều thỏa mãn.
Trong lúc mơ màng, cô nghe lão Tiền hỏi: "Vậy, cô Nhiếp, hành trình về sau còn tiếp tục không?"
Theo suy nghĩ của anh ta, người bình thường gặp phải chuyện kiểu này, làm gì còn tâm trạng vui chơi nữa, phần lớn đều kết thúc vội vàng hoặc là dừng giữa chừng, anh ta phải nhắc nhở cô, nếu bởi vì lý do từ phía khách hàng dẫn tới hành trình bị dừng, có thể được hoàn lại nửa chi phí của tour du lịch, nhưng cô cũng phải bồi thường 20% vi phạm hợp đồng.
Nhiếp Cửu La nói: "Tiếp tục chứ, vì sao lại không tiếp tục?"
Cũng không thể vì chuyện nhỏ xíu mà làm lỡ kế hoạch.
Nhận xét
Đăng nhận xét