CHƯƠNG 57
Lữ Hiện loạng choạng bước vào mà chẳng hiểu gì cả.
Trong phòng có chút yên tĩnh, Viêm Thác hỏi: "Điền Tường đâu?"
Lữ Hiện ra dấu chỉ vào phòng đối diện: "Cũng không phải là vết thương chí mạng, sau khi ổn định thì đã chuyển qua phòng đối diện."
"Vậy bây giờ phòng này không có ai?"
"Có chứ, tôi và anh không phải người à?"
Viêm Thác ngồi xổm xuống, động tác hết sức nhẹ nhàng đặt nằm chiếc vali xuống, sau đó nhanh chóng kéo khóa và mở vali ra: "Cứu người."
Câu "Cứu ai" của Lữ Hiện đã đến bên miệng lại mắc kẹt ngược trở về.
Anh ta nhìn thấy có một cô gái trẻ đang nằm trong vali, mái tóc dài rối loạn, mặt trắng như tờ giấy, cả người đầy máu, nhìn không ra còn sống hay đã chết, cánh tay trái bị gập lại ở một góc độ khác thường.
Viêm Thác đưa tay ôm cô ra mà đầu cũng không ngẩng lên: "Tôi biết nên cố gắng không di chuyển cô ấy, nhưng không thể để ý nhiều đến thế... Tôi đã xử lý cầm máu một cách đơn giản, nhưng kỹ thuật không ổn, đoán là vẫn chưa đúng chỗ, anh mau..."
Nói đến đây, anh mới để ý Lữ Hiện vẫn đứng yên không nhúc nhích, liền ngẩng đầu thét lên với anh ta: "Con mẹ nó anh ngốc rồi à? Cứu người đi!"
Lữ Hiện giật mình, giống như mới vừa tỉnh mộng.
-----------------------------
Lúc Lữ Hiện còn làm việc trong bệnh viện, trong phòng mổ có rất nhiều quy định, ví dụ như môi trường vô trùng, hạn chế số lượng người, quần áo của bệnh nhân không được đem vào phòng mổ, sàn nhà phải dùng chất có chứa clo để lau khử trùng không dưới hai lần một ngày...
Nhưng đây là một nhà xưởng hoạt động riêng tư, rất nhiều quy định phải làm tròn, đám người Hùng Hắc làm gì có thể quan tâm nhiều tới vậy, có những lúc muốn ở lại vây xem quay video, vì thế thời gian trôi qua, Lữ Hiện cũng chẳng còn nghiêm khắc như thế nữa.
Lữ Hiện mặc quần áo vô trùng, đội mũ và khẩu trang, lao ra trước Viêm Thác: "Anh đi đi, phẫu thuật cần môi trường vô trùng, đi ra ngoài! Tôi phải gây mê cho cô ấy trước."
Lúc này còn để ý vô trùng cái gì chứ, trên quần áo Nhiếp Cửu La không phải chỗ nào cũng có vi trùng sao?
Viêm Thác như muốn bốc lửa, nhưng cũng chỉ tức giận trong lòng: Phòng phẫu thuật thì bác sĩ lớn nhất, dù Lữ Hiện bảo anh phải bò ra ngoài thì anh cũng sẽ bò.
Viêm Thác nhanh chân đi ra ngoài, vừa định đóng cửa lại thì nghe thấy Lữ Hiện kêu lên: "Viêm Thác!"
Giọng nói có gì đó không đúng lắm, Viêm Thác cứng cả người, quay đầu nhìn anh ta.
Lữ Hiện vừa mới tiến hành hồi sức tim phổi, nhưng hiện tại đã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Cửu La: "Cô ấy ngừng thở rồi."
Lồng ngực không còn nhấp nhô nữa.
Trong đầu Viêm Thác ong lên: "Có cái rắm, mới nãy cô ấy còn..."
Nói được một nửa thì anh cũng đã quên "vừa nãy cô ấy vẫn còn hơi thở mà" kia đã qua được bao lâu, anh vội chạy đến bàn mổ, đưa tay để dưới mũi và miệng của Nhiếp Cửu La: Trong lúc vội vàng cũng không kiểm tra xem còn thở hay không, chỉ biết môi cô vẫn chưa lạnh mà vẫn còn độ ấm.
Chưa lạnh là được.
Anh nhìn Lữ Hiện: "Anh tiêm nội tâm mạc cho cô ấy, adre... nalin hay là a... tropin, còn máy khử rung tim nữa, không phải đã cho lắp thêm máy khử rung tim rồi sao?"
Cũng thật kỳ lạ, những điều này là do anh nghe câu được câu mất khi trò chuyện trong lúc rảnh rỗi với Lữ Hiện, bình thường anh tuyệt đối không nhớ nổi, nhưng lúc này trong đầu lại rất minh mẫn, những thuật ngữ chuyên ngành cũng được anh nói ra không thiếu một chữ.
Lữ Hiện lúng túng: "Máy khử rung tim... Cô ấy có rất nhiều vết thương bên ngoài, mà vẫn còn đang chảy máu, rất dễ bị rò điện. Tiêm nội tâm mạc có nguy hiểm, bây giờ rất ít dùng, hiệu quả cũng không..."
Viêm Thác ngắt lời anh ta: "Có nguy hiểm hơn cái chết không?"
Bình thường nhìn Lữ Hiện cảm thấy rất chuyên nghiệp rất quyết đoán, hôm này càng nhìn càng thấy khiếp nhược, Viêm Thác phẫn nộ: "Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Anh con mẹ nó những phương pháp cấp cứu còn phải để tôi dạy cho sao? Còn nữa..."
Anh liếc về phía bộ trang bị mà Nhiếp Cửu La đang mặc, càng thấy tức giận hơn: "Loại quần áo bó sát này sao anh còn chưa cắt ra cho cô ấy? Ngực áo chặt đến nỗi còn hơi thở cũng không thở nổi!"
Lữ Hiện không còn cách nào khác, quay người chuẩn bị thuốc tiêm và dụng cụ.
Viêm Thác vớ lấy cây kéo phẫu thuật bên cạnh, cầm cổ áo cô lên cắt xoẹt một đường, cắt được một nửa thì cảm thấy quá chậm, anh liền dùng tay xé toạc ra.
Bụng dưới của cô đầy máu, khiến quần áo gần như dính chặt vào da thịt, cô có ít nhất hai chỗ bị trúng đạn, nơi đó đã gần như thành cái lỗ đen ngòm.
Áo cô bị xé đôi, bên dưới còn có áo ngực thể thao, vừa nhìn đã biết là loại hỗ trợ hoạt động cường độ cao, Viêm Thác thực sự tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không thèm nghĩ nhiều mà đưa kéo cắt ra: Con mẹ nó đã không còn hơi thở rồi mà còn mặc cái loại hỗ trợ hoạt động cường độ cao!
Thật ra cũng không trách được Nhiếp Cửu La, cô đã thay bộ đồ này trên taxi để thuận tiện cho việc đánh nhau.
Vừa cắt chiếc áo lót xuống thì Viêm Thác đột nhiên ý thức được mình như thế này là không thích hợp, mắt thấy nút thắt chỗ cúp áo ngực bung ra, anh vô thức muốn đưa tay ra giúp cô che lại, nhưng vừa che thì cảm thấy có cái gì đó đầy đặn mềm mại trong lòng bàn tay.
Anh ngớ người, lúng túng muốn chết, bỏ tay ra cũng không được, mà không bỏ cũng không xong, nhìn phòng phẫu thuật một mảnh hỗn độn, mà bản thân anh cũng hỗn loạn không kém.
Phía bên kia Lữ Hiện đã chuẩn bị xong, vào giây phút sinh tử cũng chẳng quan tâm đến cái gì khác, Viêm Thác vội vàng khép những mảnh áo đã bị cắt ra phủ lại lên người cô.
Nhưng Lữ Hiện không chú ý tới điều này, anh ta là bác sĩ, trên bàn phẫu thuật chỉ là bệnh nhân bị thương, chỉ có cơ thể con người, không phân biệt nam nữ, già trẻ, béo gầy, xấu đẹp.
Anh ta vẫn không dám dùng máy khử rung tim, đầu tiên phải khử trùng vùng da xung quanh tim cô.
Viêm Thác quay mặt đi, khóe mắt mơ hồ nhìn thấy Lữ Hiện đã đâm kim xuống.
Thời gian đột nhiên kéo dài vô cùng, Viêm Thác không biết sau khi tiêm thuốc người có tỉnh lại hay không, bao lâu mới tỉnh: Nếu có thể tỉnh thì sẽ sớm tỉnh lại, nếu không thì mãi mãi không dậy nữa nhỉ.
Anh nhìn chằm chằm vào khoảng trống trong phòng phẫu thuật, cảm giác như Lữ Hiện lại một lần nữa tiến hành hồi sức tim phổi, một lần, hai lần.
Sau đó, trong một khoảnh khắc, anh nghe thấy trong cổ họng Nhiếp Cửu La vang lên một tiếng "ha".
Lữ Hiện hít một hơi dài rồi lùi lại hai bước, không có hộ sĩ giúp lau mồ hôi nên anh ta chỉ có thể ngẩng đầu lên để chúng chảy ngược lại, thấm vào tóc và mũ phẫu thuật.
Viêm Thác vội quay người lại, ánh mắt rơi ngay vào tay phải của Nhiếp Cửu La đang đặt một bên bàn phẫu thuật, cánh tay phải của cô không bị thương và còn lành lặn, đầu ngón tay đang không chịu khống chế mà co giật, giống như đang điên cuồng muốn bắt lấy cái gì đó.
Viêm Thác cúi người xuống, dùng sức nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay anh: "Cô Nhiếp?"
Bàn tay cô cuối cùng cũng không còn cử động, gần như tĩnh lặng trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay lạnh như băng, những đường gân xanh trên mu bàn tay trắng noãn nhìn càng mỏng manh yếu ớt. Tay Viêm Thác dùng sức, nếu như sinh lực có thể dùng cách bắt tay này để truyền đi, anh thật lòng sẵn sàng san sẻ với cô.
Lữ Hiện đã hồi thần lại và đuổi anh: "Anh đi ra ngoài! Tôi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, đã nói trong phòng phẫu thuật phải là môi trường vô trùng! Anh muốn cô ấy chết à!"
Trước đây ở bệnh viện, bất cứ ca phẫu thuật nào cũng không cho phép người nhà vào trong, bất kể họ có hứa hẹn thế nào: Đưa thêm tiền, mặc đồ vô trùng, đeo khẩu trang bao tay, đứng đợi trong một góc không lên tiếng, tất cả đều không được phép.
Lữ Hiện khi đó còn cảm thấy không cần thiết: Chịu chi tiền thì cứ để người ta vào đi, bệnh viện sẽ có thêm một đường kiếm thêm thu nhập, chỉ cần làm tốt công tác phòng hộ, cũng chẳng khác gì một dụng cụ hình người đứng bên cạnh.
Hiện tại anh ta đã hiểu rồi, tuyệt đối không thể cho phép đi vào, tên nhóc kia hay lắm, tiếng gầm vừa nãy suýt nữa khiến anh ta ngốc luôn.
-----------------------------
Lữ Hiện đi ra ngoài, dựa vào khung cửa và tháo khẩu trang ra, cúi đầu cởi mũ xuống.
Viêm Thác ngẩng lên hỏi: "Người chết rồi?"
Lữ Hiện cạn lời, dừng một lát rồi tức giận nói: "Bây giờ không dám nói là không sao nữa rồi, phải quan sát! Ít nhất là hai mươi bốn giờ!"
-----------------------------
So với vừa rồi thì phòng phẫu thuật đã được thu dọn rất sạch sẽ, một đống khăn khử trùng dính đầy máu, bông gòn... thậm chí cả áo khoác và giày của Nhiếp Cửu La cũng được bỏ vào trong túi nhựa bịt kín lại.
Nhiếp Cửu La yên tĩnh nằm trên bàn phẫu thuật, sắc mặt trắng bệch, môi cũng phủ một màu tái nhợt, trên người cô là một tấm bạt phẫu thuật màu xanh lá cây.
May thay cô đang hít thở, tấm bạt hơi chuyển động theo sự lên xuống của cơ thể cô.
Viêm Thác nhấc tấm bạt lên nhìn sơ qua.
Bụng dưới của cô được quấn chặt nhiều vòng thành lớp băng vải dày, băng bó rất cẩn thận, trên cánh tay trái cũng có một cái kẹp cố định. Lữ Hiện như chợt nhớ ra điều gì đó, thò đầu ra từ phía sau nói: "Đúng rồi, cánh tay này trước đừng bó thạch cao để đề phòng gãy xương vụn hoặc đường gãy không ổn. Tôi đề nghị vẫn phải đưa vào bệnh viện kiểm tra, trang bị chỗ tôi không chính xác như trong đó."
Viêm Thác thả tấm bạt xuống rồi lùi lại.
Lữ Hiện đã thay trang phục, hiện đang ở trong phòng vệ sinh rửa tay. Viêm Thác đi qua đó, tựa vào cửa và nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến để mua quần áo cho cô ấy."
Lữ Hiện ừm một tiếng.
Nhận xét
Đăng nhận xét