Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 59

 CHƯƠNG 59


Viêm Thác vào phố, nhìn thấy hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa mới phát hiện bây giờ đã rất trễ rồi. Anh không bỏ cuộc, tiếp tục đi về trước, cũng may vẫn để anh gặp được một cửa hàng quần áo gia đình. Nhưng họ không phải mở cửa kinh doanh, mà là đang nhập hàng về trong đêm để chuẩn bị cho mùa sale lớn cuối năm đang sắp đến.


Đến trước cửa thì đều là khách, một nữ nhân viên độ tuổi trung niên được phân công chào đón khách ra tiếp Viêm Thác.


Viêm Thác trước tiên mua một cái chăn, lại nhờ nữ nhân viên giúp anh phối một bộ quần áo: "Khoảng một mét sáu sáu, sáu bảy, rất thon thả, nặng khoảng bốn mươi lăm ký, đồ ngủ, đồ lót, còn có vớ và dép, mỗi thứ lấy một bộ, quần áo phải có chất lượng tốt, thoải mái thoáng khí, giá cả không thành vấn đề."


Nữ nhân viên: "Có lấy áo ngực không?"


Viêm Thác ậm ờ đáp: "Lấy... lấy đi."


Thật ra anh cảm thấy Nhiếp Cửu La phải nằm một thời gian, trong lúc đó cũng không mặc tới áo lót, nhưng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ vậy.


Nữ nhân viên: "Bao lớn?"


Viêm Thác: "Cái gì... bao lớn?"


"Size đó, cái này không thể chỉ có một kích cỡ, phải xem size."


Trong lòng Viêm Thác nghĩ, làm sao mà tôi biết được!


Lòng bàn tay đột nhiên nóng hổi, cảm giác lúng túng muốn chết lại tràn về, anh tránh đi ánh mắt của nữ nhân viên, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy từng món đồ được treo trên giá nằm xéo trước mắt, chúng làm bằng ren và sa tanh, được thêu rất tinh tế, cúp ngực hay xẻ sâu gì đó, các loại kiểu dáng đều có sẵn.


Anh tùy tiện chỉ vào một cái: "Lấy cái kia là được."


Nữ nhân viên cảm thấy Viêm Thác không đáng tin, xác nhận với anh lần nữa: "Đó là 70C, thông thường con gái mà thon thả thì cỡ áo ngực cũng sẽ nhỏ hơn..."


Viêm Thác ngắt lời: "C, chính là C."


-------------------------------


Nhiếp Cửu La nằm trên giường phẫu thuật, vẫn là dáng vẻ đang hôn mê đó, môi có chút nứt nẻ, Viêm Thác mở chai nước tinh khiết, dùng tăm bông sạch nhúng nước rồi thấm vào môi cô. Anh nói: "Thì ra cô là Phong Đao."


Cô không nghe thấy, vẫn rất yên tĩnh.


Có thể ngủ được là chuyện tốt, Viêm Thác trải chăn ra đắp kín lên người cô, sau đó lôi một chiếc ghế ra ngồi cạnh giường: Tuy phòng phẫu thuật có máy sưởi, nhưng dù sao cũng đã vào đông, buổi tối nhiệt độ sẽ hạ, chỉ đắp một lớp vải bạt phẫu thuật thì không bao giờ là đủ.


Lúc định nhét tay cô vào trong chăn thì đột nhiên phát hiện nó đang cử động.


Vẫn là bàn tay phải đó, không phải mạnh như lúc làm hồi sức tim phổi, nhưng cũng đang cử động, thi thoảng co giật một chút.


Thật kỳ quái, cả người đều im lặng đến mức sống chết chỉ còn cách một đường mỏng manh, ngoại trừ bàn tay này. Nó khiến anh đột nhiên nhớ tới cái lần Nhiếp Cửu La thiếp đi trên xe anh, cũng có một bàn tay - anh đã quên có phải là tay này hay không - hơi cong lên, không chịu chìm vào giấc ngủ.


Nó đại biểu cho điều gì? Có phải đại biểu cho việc cô luôn có một sợi dây thần kinh bất an và lo lắng, giống như một con thú nhỏ đầy kinh hãi, dù cho chủ nhân đang chìm sâu vào giấc ngủ thì nó vẫn chạy không ngừng, quan sát khắp nơi và không thể nghỉ ngơi?


Viêm Thác nhẹ nhàng nắm lấy tay cô để vào lòng bàn tay mình.


Quả nhiên vẫn giống như lần trước, tay và cả người cô lập tức an tĩnh.


Viêm Thác nắm tay cô rồi tựa người vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà và đèn phẫu thuật gắn trên đó.


Tòa nhà này thật yên tĩnh, trong tấm gương lạnh lẽo của đèn phẫu thuật, hình ảnh của anh được phản chiếu một cách mờ ảo và méo mó.


Viêm Thác nhớ đến bố mình Viêm Hoàn Sơn.


-------------------------------


Viêm Thác nhìn đèn phẫu thuật, cảm giác có dòng ấm áp chầm chậm lăn xuống từ khóe mắt.


Anh đưa tay lên lau thì đột nhiên nghe Nhiếp Cửu La rên rỉ: "Nước..."


Nước?


Cô muốn uống nước sao?


Viêm Thác bật người dậy, nhưng Nhiếp Cửu La không phát ra âm thanh nào nữa, cũng không biết cô rốt cuộc có muốn uống nước không.


Vả lại người bệnh vừa mới làm phẫu thuật xong có thể uống nước hay không, điều này Viêm Thác không rõ lắm.


Anh buông tay Nhiếp Cửu La ra, đứng dậy lấy chai nước và bông gòn rồi dùng nó thấm ướt môi cô, vừa nhìn xuống thì thấy bàn tay kia của cô lại nhẹ run.


Hai tay anh đều đang bận, không thể nắm lấy tay cô. Viêm Thác nghĩ một chút rồi kéo góc áo sơ mi của anh nhét vào giữa ngón tay cô.


Quả nhiên ngón tay cô lập tức níu chặt lấy rồi lại yên tĩnh.


Viêm Thác bật cười.


Thì ra cô chỉ là đang cần nắm lấy một thứ gì đó.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...