CHƯƠNG 59
Viêm Thác vào phố, nhìn thấy hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa mới phát hiện bây giờ đã rất trễ rồi. Anh không bỏ cuộc, tiếp tục đi về trước, cũng may vẫn để anh gặp được một cửa hàng quần áo gia đình. Nhưng họ không phải mở cửa kinh doanh, mà là đang nhập hàng về trong đêm để chuẩn bị cho mùa sale lớn cuối năm đang sắp đến.
Đến trước cửa thì đều là khách, một nữ nhân viên độ tuổi trung niên được phân công chào đón khách ra tiếp Viêm Thác.
Viêm Thác trước tiên mua một cái chăn, lại nhờ nữ nhân viên giúp anh phối một bộ quần áo: "Khoảng một mét sáu sáu, sáu bảy, rất thon thả, nặng khoảng bốn mươi lăm ký, đồ ngủ, đồ lót, còn có vớ và dép, mỗi thứ lấy một bộ, quần áo phải có chất lượng tốt, thoải mái thoáng khí, giá cả không thành vấn đề."
Nữ nhân viên: "Có lấy áo ngực không?"
Viêm Thác ậm ờ đáp: "Lấy... lấy đi."
Thật ra anh cảm thấy Nhiếp Cửu La phải nằm một thời gian, trong lúc đó cũng không mặc tới áo lót, nhưng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ vậy.
Nữ nhân viên: "Bao lớn?"
Viêm Thác: "Cái gì... bao lớn?"
"Size đó, cái này không thể chỉ có một kích cỡ, phải xem size."
Trong lòng Viêm Thác nghĩ, làm sao mà tôi biết được!
Lòng bàn tay đột nhiên nóng hổi, cảm giác lúng túng muốn chết lại tràn về, anh tránh đi ánh mắt của nữ nhân viên, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy từng món đồ được treo trên giá nằm xéo trước mắt, chúng làm bằng ren và sa tanh, được thêu rất tinh tế, cúp ngực hay xẻ sâu gì đó, các loại kiểu dáng đều có sẵn.
Anh tùy tiện chỉ vào một cái: "Lấy cái kia là được."
Nữ nhân viên cảm thấy Viêm Thác không đáng tin, xác nhận với anh lần nữa: "Đó là 70C, thông thường con gái mà thon thả thì cỡ áo ngực cũng sẽ nhỏ hơn..."
Viêm Thác ngắt lời: "C, chính là C."
-------------------------------
Nhiếp Cửu La nằm trên giường phẫu thuật, vẫn là dáng vẻ đang hôn mê đó, môi có chút nứt nẻ, Viêm Thác mở chai nước tinh khiết, dùng tăm bông sạch nhúng nước rồi thấm vào môi cô. Anh nói: "Thì ra cô là Phong Đao."
Cô không nghe thấy, vẫn rất yên tĩnh.
Có thể ngủ được là chuyện tốt, Viêm Thác trải chăn ra đắp kín lên người cô, sau đó lôi một chiếc ghế ra ngồi cạnh giường: Tuy phòng phẫu thuật có máy sưởi, nhưng dù sao cũng đã vào đông, buổi tối nhiệt độ sẽ hạ, chỉ đắp một lớp vải bạt phẫu thuật thì không bao giờ là đủ.
Lúc định nhét tay cô vào trong chăn thì đột nhiên phát hiện nó đang cử động.
Vẫn là bàn tay phải đó, không phải mạnh như lúc làm hồi sức tim phổi, nhưng cũng đang cử động, thi thoảng co giật một chút.
Thật kỳ quái, cả người đều im lặng đến mức sống chết chỉ còn cách một đường mỏng manh, ngoại trừ bàn tay này. Nó khiến anh đột nhiên nhớ tới cái lần Nhiếp Cửu La thiếp đi trên xe anh, cũng có một bàn tay - anh đã quên có phải là tay này hay không - hơi cong lên, không chịu chìm vào giấc ngủ.
Nó đại biểu cho điều gì? Có phải đại biểu cho việc cô luôn có một sợi dây thần kinh bất an và lo lắng, giống như một con thú nhỏ đầy kinh hãi, dù cho chủ nhân đang chìm sâu vào giấc ngủ thì nó vẫn chạy không ngừng, quan sát khắp nơi và không thể nghỉ ngơi?
Viêm Thác nhẹ nhàng nắm lấy tay cô để vào lòng bàn tay mình.
Quả nhiên vẫn giống như lần trước, tay và cả người cô lập tức an tĩnh.
Viêm Thác nắm tay cô rồi tựa người vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà và đèn phẫu thuật gắn trên đó.
Tòa nhà này thật yên tĩnh, trong tấm gương lạnh lẽo của đèn phẫu thuật, hình ảnh của anh được phản chiếu một cách mờ ảo và méo mó.
Viêm Thác nhớ đến bố mình Viêm Hoàn Sơn.
-------------------------------
Viêm Thác nhìn đèn phẫu thuật, cảm giác có dòng ấm áp chầm chậm lăn xuống từ khóe mắt.
Anh đưa tay lên lau thì đột nhiên nghe Nhiếp Cửu La rên rỉ: "Nước..."
Nước?
Cô muốn uống nước sao?
Viêm Thác bật người dậy, nhưng Nhiếp Cửu La không phát ra âm thanh nào nữa, cũng không biết cô rốt cuộc có muốn uống nước không.
Vả lại người bệnh vừa mới làm phẫu thuật xong có thể uống nước hay không, điều này Viêm Thác không rõ lắm.
Anh buông tay Nhiếp Cửu La ra, đứng dậy lấy chai nước và bông gòn rồi dùng nó thấm ướt môi cô, vừa nhìn xuống thì thấy bàn tay kia của cô lại nhẹ run.
Hai tay anh đều đang bận, không thể nắm lấy tay cô. Viêm Thác nghĩ một chút rồi kéo góc áo sơ mi của anh nhét vào giữa ngón tay cô.
Quả nhiên ngón tay cô lập tức níu chặt lấy rồi lại yên tĩnh.
Viêm Thác bật cười.
Thì ra cô chỉ là đang cần nắm lấy một thứ gì đó.
Nhận xét
Đăng nhận xét