Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 50

 CHƯƠNG 50


Nhiếp Cửu La thuê nhà xưởng một chiếc xe bán tải, lại hỏi những người công nhân có dư áo khoác và giày để bán lại cho cô không, đồ mới khẳng định không có, nhưng vì cô đưa ra giá cả không tồi nên có người ngay tại đó đã đưa quần áo mình đang mặc cho cô.


Hình Thâm chỉ lấy áo khoác và không cần giày, anh ta thà đi chân đất như hiện tại.


Sau khi lái xe ra ngoài, Nhiếp Cửu La dừng lại ở cổng nhà máy một chút, Hình Thâm huýt sáo gọi Châu Chấu lên xe.


Nhiếp Cửu La cảm thấy thùng xe sau hơi chùng xuống, trong lòng cô vô cùng chán ghét, nhưng vào lúc này cũng lười nói tới.


Một lần nữa xe chạy trên đường, Hình Thâm hỏi cô: "Mang theo xăng làm gì?"


"Không phải anh nói bên đó đông người sao, đối phương còn có súng, nếu như vẫn chưa đi thì làm mồi lửa để tình hình hỗn loạn một chút, nhân lúc đó... Nói không chừng có thể cứu được chú Tưởng về."


-----------------------------


Điểm đến có hơi xa, ít nhất phải chạy bốn mươi, năm mươi phút, Nhiếp Cửu La tập trung lái xe.


Hình Thâm không hỏi nữa, im lặng ngồi ở ghế phó lại. Qua một lúc, Nhiếp Cửu La nhìn thấy anh ta đang đọc thuộc số điện thoại.


Cô dựng tai lên nghe, hình như là đang xâu chuỗi từng số một, 139XXXX4695,139XXXX4696.


Nhiếp Cửu La không kìm được mà hỏi: "Đây là số điện thoại?"


Hình Thâm bỗng dưng bị ngắt ngang, mạch suy nghĩ nhất thời không bắt kịp, dừng một chút mới nói: "Là số điện thoại nội bộ của Dư Dung, anh không nhớ rõ lắm nên đang tìm theo cảm giác. Bây giờ đều là nhập số lưu tên, muốn gọi thì bấm vào tên là được, quả thật nhớ không nổi số điện thoại."


Nhiếp Cửu La không lên tiếng, đạo lý này không sai, cô không nhớ nổi bất kỳ số điện thoại nào trong danh bạ điện thoại của mình.


Hình Thâm vậy mà nhớ ra số cô.


Đang lúc có chút thổn thức thì cô nghe thấy Hình Thâm hỏi mình: "Em đã gặp Dư Dung bao giờ chưa?"


Nhiếp Cửu La hồi thần: "Chưa, chỉ biết có người tên như thế."


"Cô ấy cũng cỡ tuổi như em, chú Tưởng đã đưa Dư Dung về bên chỗ ông ấy, phải liên lạc cho Dư Dung để cô ấy sớm chuẩn bị, như thế mới có thể bảo vệ bên phía biệt thự được."


Vừa nói anh ta vừa nhắm mắt lại, tiếp tục sàng lọc nhiều lần những con số mình đã lướt qua.


-----------------------------


Xe chạy được ba mươi phút thì đã đến gần góc tây bắc của thôn, nhìn thoáng qua trong thôn tối đen một mảng, không chút ánh sáng nào lộ ra.


Nhiếp Cửu La không dám chạy tới quá gần, cô dừng xe ở xa và tắt toàn bộ đèn.


Thị giác của cô trong đêm không tốt, trong tay lại không có trang bị chuyên nghiệp, cô để mắt mình thích ứng một lúc rồi mới hỏi Hình Thâm: "Chính là tòa nhà cao ba tầng có tường bao quanh kia?"


Tòa nhà ba tầng cách những ngôi nhà trong thôn một khoảng, giống như một hòn đảo nhỏ biệt lập giữa biển.


Hình Thâm gật đầu: "Nghe nói đã đặc biệt chọn nơi đó do không quá gần khu dân cư. Dù sao tự dưng có mười mấy người vào ở, người ở quê lại thích hóng chuyện, sợ sẽ có phiền phức."


Về mặt đạo lý thì không sai, nhưng cũng là ưu và khuyết điểm: Một khi xảy ra chuyện thì không ai biết.


Nhiếp Cửu La ngồi trong xe, bình tĩnh quan sát tòa lầu kia, ngón tay gõ gõ trên vô lăng: "Không có mùi sao?"


Trên mặt Hình Thâm lộ nét lúng túng: "Không ngửi được, Vì thế không biết là cú đất hay là người, hay là nửa này nửa kia."


"Lúc anh rời đi là đèn đang sáng?"


Hình Thâm rất chắc chắn: "Đúng."


Hiện tại đèn đã tắt, vậy thì có vài khả năng.


Một là đều đã đi hết. Nếu như chưa rời đi thì cô có thể đến gần, nhân lúc còn nóng mà giúp một tay. Nếu đã đi rồi, cô cũng không làm gì được nữa.


Hai là chưa đi, chỉ là tắt đèn, bề ngoài thì tĩnh lặng nhưng sóng ngầm đang cuồn cuộn. Loại này thì dễ xử lý, cứ phóng hỏa tạo hỗn loạn.


Ba là đa số đều đã đi, chỉ để lại một hai tên tiếp tục quan sát. Một hai tên này hoặc là ở trong nhà, hoặc là canh ở ngoài, cũng giống như cô để mắt tới tòa lầu này.


Cô hạ thấp giọng nói với Hình Thâm: "Anh nhìn quanh đây xem có người không?"


Hình Thâm mở cửa xe bước xuống, leo lên nóc xe quan sát một vòng rồi chui vào xe: "Không có. Không thì anh để Châu Chấu đi dò đường trước, nếu như trong đó có cú đất có lẽ nó sẽ không dám tới gần, chúng ta cũng hiểu được ít nhiều."


Cũng được, Nhiếp Cửu La tuy rất chán ghét sự tồn tại của Châu Chấu, nhưng với tình hình cấp bách hiện tại, đây không phải là lúc để ý việc đó.


Hình Thâm gập ngón tay lên môi, tiếng huýt sáo trầm tới mức dường như không tồn tại, Châu Chấu rất nhanh đã lao đến bên xe, Hình Thâm nhoài người ra khỏi nửa cánh cửa xe đang mở, sờ vào gáy Châu Chấu, giây tiếp theo Châu Chấu đã phi nước đại về phía tòa lầu.


Nhiếp Cửu La dùng hết sức nhìn vào bóng hình đang nhảy đi kia: Châu Chấu đã tới cổng sân, vù một cái bò lên tường, chạy tán loạn trên đầu tường như con gấu mèo, rồi lại leo lên bức tường dựng thẳng đứng...


Hình Thâm có chút phấn khích, cửa xe vừa mở đã lao xuống trước: "Không có cú, A La, bên trong nhất định không có cú đất!"


Chỉ cần không có cú đất thì mặc kệ có bao nhiêu người, một mình Châu Chấu là đủ.


Nhiếp Cửu La cúi đầu đeo khẩu trang vào: "Nếu không có cú đất thì bên trong đó là người. Anh quản cho tốt Châu Chấu, đừng để nó cào loạn người khác. Còn nữa, đi qua đó rồi thì tắt cầu dao, phối hợp với tôi."


Hình Thâm khi nghe nửa vế đầu bất giác chau mày, theo suy nghĩ của anh ta, mặc kệ bao nhiêu người cứ để nó cào hết là xong chuyện, hà tất phải nói chuyện nhân nghĩa với những kẻ đó.


Nhưng nghe nửa vế sau, đặc biệt là bốn chữ "phối hợp với tôi", anh ta bỗng nhớ về lần hợp tác trong buổi mô phỏng thực tế khi còn nhỏ, trong lòng cảm thấy ấm áp rồi dịu dàng nói: "Được."


Hai người cẩn thận hành động, rất nhanh đã áp sát cổng sân: Bởi vì có tuyết rơi nên trên mặt đất đã tích tụ một tầng mỏng, khó tránh lưu lại dấu chân, may mà trước đó tuyết đã dần nhỏ lại, bây giờ có dấu hiệu rơi mạnh hơn, chỉ cần cứ tiếp tục như thế thêm vài giờ nữa, tất cả các dấu vết hoàn toàn bị che sạch.


Nhiếp Cửu La vẫn dùng đầu vòng tay của mình để mở khóa, mở cổng sân rồi lại mở cửa tầng một.


Khi tiến vào nhà thì xung quanh tối om, cô muốn mở đèn pin nhưng lại nhịn xuống: Tầng một không có người, nhưng ai biết được có phải đang núp trên tầng hai tầng ba hay không, vẫn nên cẩn thận là tốt nhất, đỡ bị lộ dấu vết do ánh đèn.


Hình Thâm nhìn bốn phía, hạ thấp giọng nói: "A La, bên này."


Anh ta ngồi xổm xuống bức tường bên phải cửa: "Đạp lên vai anh."


Nhiếp Cửu La đưa tay vịn tường, một chân giẫm lên vai phải Hình Thâm.


Hình Thâm đưa tay giữ chặt bắp chân cô, từ từ đứng dậy, Nhiếp Cửu La sờ soạng vách tường nhiều lần, cuối cùng cũng đụng được vào hộp cầu dao điện trên cao, sau một hồi lần mò thì cô đã bẻ được cầu dao điện xuống.


Sau khi cô leo xuống đất, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm: Như thế này thì toàn bộ căn nhà sẽ không còn ánh đèn, nhưng Hình Thâm vẫn có thể "nhìn" được, ưu thế đang nghiêng về phía hai người.


Hình Thâm lặng lẽ và nhanh chóng đi vào toàn bộ phòng ở tầng một nhưng không có ai.


Cả hai tiếp tục men theo cầu thang lên tầng hai, Nhiếp Cửu La nhìn không rõ nên chỉ có thể bám vào tay vịn từ từ đi lên. Hình Thâm rất muốn dìu cô đi, lời đã tới bên miệng nhưng lại nuốt vào.


Vừa tới tầng hai, Hình Thâm giật mình: cánh cửa phòng chéo phía trước đang khép hờ, trong đó truyền ra tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ.


Đây là đang... ngủ à?


Nghe tiếng ngáy thì có lẽ chỉ có một tên, Hình Thâm đi qua đó đẩy cửa bước vào, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Không ngờ cánh cửa vừa mới hơi mở ra thì đằng sau nó đã rầm một tiếng, giống như có một đống đồ vật với chất liệu khác nhau rơi xuống đất, âm thanh rất chói tai.


Trong đầu Hình Thâm lóe lên, dứt khoát mở hẳn cửa ra, còn người nằm trên giường rõ ràng đã bị giật mình, hắn ngồi dậy rồi hét một tiếng: "Ai?"


Rồi theo lẽ tự nhiên đưa tay muốn bật đèn đầu giường lên.


Hình Thâm tránh sang một bên, nhanh chóng nói: "Đằng trước, trên giường, 1.5, đầu 1.3!"


Lời còn chưa nói xong, thân hình Nhiếp Cửu La đã trực tiếp lao qua.


Sau thời gian dài như thế thì mắt cô đã thích ứng được với màn đêm, ước chừng có thể nhìn thấy khối đen kia, và thêm lời chỉ dẫn kia của Hình Thâm "Mục tiêu ở đằng trước, khoảng cách là 1.5 mét, vị trí của cái đầu cách mặt đất 1.3 mét", phương hướng càng rõ ràng hơn.


Tên kia ấn mở công tắc nhưng đèn không sáng, đang lúc choáng váng thì cảm thấy có người xông tới trước mặt mình, đầu hắn ta bị siết chặt và nhận một cú lên gối vào cằm, ngay lập tức trời đất như đảo lộn, không kịp rên tiếng nào đã ngất đi.


Nhiếp Cửu La thả tên đàn ông đó xuống, hạ giọng nói: "Đằng sau cửa cố ý chất một ụ động đất, anh đừng đẩy."


Hình Thâm có chút ảo não: Anh ta vậy mà không nghĩ tới chuyện này.


Ụ động đất là một biện pháp phòng chống động đất, có một số người nghe tin đồn về động đất, sợ động đất sẽ xảy ra về đêm mà bản thân lại ngủ say như chết, vì thế họ sẽ dựng lên một số "ụ" không chịu được chấn động: Ví dụ như dùng băng ghế dài ngửa bốn chân lên trời, sau đó dựng ngược chai bia lên chân ghế, hoặc là sử dụng các khối gỗ đồ chơi hình dạng khác nhau rồi xếp chồng chúng lên thành "nhà cao tầng", như thế chỉ cần có chút chấn động thì những cái "ụ" này sẽ sụp xuống và gây ra tiếng động, đánh thức người ta dậy kịp thời.


Về sau cái "ụ" này dùng trong cuộc sống hàng ngày, cũng dùng để phòng trộm: Anh nghĩ rằng cánh cửa đó đã quên đóng lại, nhưng thật ra đằng sau nó đã có một ụ những đồ gia dụng đơn giản chất đống, đẩy là đổ.


Âm thanh vừa nãy hơi lớn, e là đã đánh thức những tên còn lại, giờ chỉ có thể hy vọng bọn chúng có ít người, một hai tên vẫn dễ giải quyết, sáu bảy tên thì phiền phức rồi đấy.


Hai người đều nín thở không lên tiếng, qua một lúc ở trên lầu truyền xuống giọng nói ồm ồm: "Cương Tử? Mất điện sao? Cương Tử?"


Chỉ còn lại một người?


Vậy thì dễ rồi, Hình Thâm lấy điện thoại của Cương Tử ở bên cạnh gối rồi đưa cho Nhiếp Cửu La, đồng thời thấp giọng nói: "Giúp anh điều chỉnh đèn pin ở mức sáng nhất."


Nhiếp Cửu La làm theo rồi đưa cho Hình Thâm cầm lấy. Anh ta đặt điện thoại sát bụng, một tay che nơi phát ra ánh sáng, còn Nhiếp Cửu La lợi dụng chút ánh sáng này nhìn thấy cái quần Cương Tử đã cởi ra treo ở đầu giường.


Cô kéo nó qua, nhẹ nhàng rút dây thắt lưng rồi cầm trên tay.


Lại qua một lúc, tiếng bước chân lộp cộp từ phía cầu thang đi xuống, thi thoảng có ánh sáng từ điện thoại lắc lư qua lại: "Cương Tử, mày chết rồi à? Gọi sao không trả lời?"


Vừa nói xong thì rõ ràng tên này đã trở nên cảnh giác.


Hình Thâm tiếp tục trầm mặc, cho đến khi ánh đèn xuất hiện ở hành lang tầng hai mới hắng giọng ừm à mấy tiếng rồi sải bước đi ra.


Vừa ra khỏi cửa anh ta bỏ tay che đèn điện thoại rồi xoay điện thoại lại, ánh sáng từ nó đập thẳng vào mắt người đối diện.


Đôi mắt bị chiếu trực tiếp nguồn sáng lớn như thế trong đêm khuya khiến tên kia như biến thành người mù, hắn vô thức đưa tay lên che mắt: "Cái con mẹ gì vậy..."


Gần như cùng lúc đó, Nhiếp Cửu La đã từ phía sau Hình Thâm mà vọt lên trước, vừa nhìn thấy cái tay che mắt của tên kia đang cầm khẩu súng, cô không thèm nghĩ ngợi mà nhắm chuẩn phương hướng rồi vung dây thắt lưng trong tay ra.


Cú vung này cực kỳ chính xác, đuôi thắt lưng giống như đuôi rắn chuông chứa độc kêu rít lên, vụt mạnh vào đầu và mặt tên kia. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, súng và điện thoại đang mở đèn rơi tuột khỏi tay. Trước cơ hội không thể bỏ qua này, Nhiếp Cửu La tiến lên hai bước, giữ chặt lấy tay vịn hành lang rồi mượn lực phóng người lên, cô móc hai chân vào cổ đối phương, sau đó lộn nhào nửa người trên không trung và vặn mạnh, tên kia bị lực đạo của cô kéo theo mà đập người xuống đất.


Sau khi tiếp đất, cô vẫn không dám thả lỏng chân, cho đến khi xác định hắn đã ngất đi, mới chống tay xuống đất để đứng dậy.


Bởi vì sức lực của cô không đủ nên đã quen dùng sức của chân, trước đây đã từng dùng nó để hạ gục Răng Chó và đối phó với Viêm Thác. Lần này vẫn dùng chiêu như thế, đúng là lần nào cũng có hiệu quả, chưa tới mười giây sau thì bụi bặm đã lắng xuống.


Hình Thâm đưa tay kéo cô dậy.


Nhiếp Cửu La do dự một chút rồi vịn lấy cánh tay anh ta, mượn lực đứng lên.


Hình Thâm tự đáy lòng nói một câu: "A La, chúng ta phối hợp rất mượt."


Sở dĩ có câu "Có đao, có chó đi đất xanh" là do Phong Đao Cuồng Khuyển vốn chính là tổ hợp giỏi nhất. Dưới đất xanh tối đen như mực, khi xưa thời gian đuốc cháy có hạn, trong lúc vội vã khó tránh việc gặp phải cú đất khi không có ánh sáng, mà cú đất cũng đa phần gây rối loạn trong bóng tối.


Lúc này, Phong Điên cần phải có Cuồng Khuyển để phân biệt mùi vị xác định phương hướng, lên xuống trái phải, khoảng cách dài ngắn, đối với sự ăn ý ngầm của hai bên có yêu cầu rất cao. Khi đạt đến trình độ ăn ý hoàn hảo nhất, âm thanh phát ra và cử động khi di chuyển của hai người thật sự giống như đã hợp thành một thể.


Đã rất lâu rồi anh ta chưa hợp tác lại với Nhiếp Cửu La, mà trước đây phần lớn đều ở trong môi trường mô phỏng, còn lần này tuy chỉ là một tòa nhà nhỏ bình thường trong đêm, nhưng là dùng đao thật súng thật, cái cảm giác nhiệt huyết sôi trào ấy trong thoáng chốc đã nắm bắt được rồi.


Nhiếp Cửu La nhàn nhạt trả lời lại: "Cũng thường thôi."


-----------------------------


Lại nói đến hai tên kia, sau khi lần lượt ngất đi liền bị tạt nước lạnh cho tỉnh, lúc tỉnh lại tay chân đều bị trói chặt, miệng bị nhét đầy vải, đến mắt cũng bị mấy vòng dây vải bịt kín.


Nhiếp Cửu La cầm dao trên tay, đầu tiên đi ra phía sau Cương Tử, ấn đầu hắn ta xuống rồi giơ tay đâm ngay gáy hắn một nhát.


Hiện tại cú đất không còn mùi, vẻ ngoài lại giống hết con người, chỉ có thể dùng cách lấy máu để phân biệt, tất nhiên việc lấy máu cũng không bảo đảm: Lỡ như chủng tộc này đã tiến hóa tới mức tới huyết dịch cũng không có chút dị thường nào thì sao.


Tuy nhiên Cương Tử không hiểu, hắn còn cho rằng cô muốn giết mình, sợ đến mức liều mạng vặn vẹo cơ thể, trong cổ họng phát ra tiếng ú ớ.


Máu nhanh chóng tuôn ra nhưng không hề đặc sệt. Nhiếp Cửu La nhìn về phía Hình Thâm lắc đầu, lại đi tới sau lưng tên còn lại đâm một dao.


Phán đoán bước đầu: Cả hai có lẽ đều là con người.


Cả hai tên vùng vẫy kịch liệt, Nhiếp Cửu La rút vải ra khỏi miệng Cương Tử trước.


Cương Tử điên cuồng ho khan vài tiếng, mắt vẫn chưa kịp nhìn đã chọn đại một hướng để trình bày: "Đại ca, đại gia, à không, chị đại, sếp ơi, sếp ơi, tụi em xin hàng! Xin đầu hàng!"


Thật ra hắn cũng chưa nhìn thấy ai đã đánh gục mình, chỉ mơ hồ biết được có hai người, hình như còn là một nam một nữ.


Tiếng "đầu hàng" đến cũng thật bất ngờ, Nhiếp Cửu La muốn nói gì đó, nhưng kìm lại. Cô không lên tiếng, để cho Hình Thâm xử lý.


Nào biết tên Cương Tử lải nhải không ngừng, chưa kịp hỏi đã nói như mở cửa đập xả lũ: "Tụi em chỉ nhận tiền làm việc thôi, họ muốn tụi em ở đây, đợi... ôm cây đợi thỏ. Họ nói là nếu có ai tới tìm người họ Giang, thì, thì cứ cố hết sức đánh gục, đánh không được thì đầu hàng rồi chuyển lời cho đối phương. Thật, thật đó."


Trong lòng Nhiếp Cửu La hơi chán nản: Dám để người ở lại đây truyền lời, thì cũng đã chắc chắn dù hai tên này bị tóm cũng chẳng phun ra được cái gì.


Hình Thâm hỏi Cương Tử: "Tụi mày làm cái gì?"


Lúc này Cương Tử mới biết mình nhìn nhầm chỗ, nhanh chóng quay lại: "Chính là lưu... lưu manh, em ở Giang Tây chém người, trong lúc lẩn trốn thì thỉnh thoảng nhận chút việc, dựa vào các ông chủ mà kiếm cơm. Thật đó, không tin anh có thể kiểm tra chứng minh thư của em, anh chị còn có thể vào trang Truy nã tội phạm bỏ trốn*, có hình của em trên đó."


*Là nền tảng để đăng các thông tin về lệnh truy nã các tội phạm đang bỏ trốn lên internet, lệnh truy nã do Bộ Công an và các cơ quan công an trên toàn quốc cung cấp.


Hình Thâm: "Vậy lần này mày nhận việc cho ông chủ nào?


Cương Tử: "Em không biết, chỉ cần cầm tiền, không hỏi về ông chủ."


"Những người trong tòa nhà này đâu? Bị đem đi đâu rồi?"


Cương Tử còn bối rối hơn cả Hình Thâm: "Người trong tòa nhà? Em không biết, lúc tụi em bị gọi qua đây thì nơi này chẳng còn ai, nhưng ban đầu có lẽ là có người, em nhìn thấy chăn nệm còn chưa gấp, một số sờ vào vẫn còn hơi ấm."


"Muốn mày chuyển lời gì cho tụi tao?"


Cương Tử hắng giọng, ngồi thẳng lên: "Đầu tiên chính là, tiền trợ cấp cho nhà tụi em đã được trả đủ. Các anh chị có thể đánh ngất tụi em, sau đó gọi điện thoại nặc danh để cảnh sát tới bắt. Lúc nào nên vào tù thì sẽ vào, tụi em sẽ chấp nhận chế tài của pháp luật. Cảnh sát có hỏi thì tụi em chỉ cần nói vào nhà ăn trộm thì bị đánh bất tỉnh."


Nhiếp Cửu La cạn lời: Ngay mấy chuyện này cũng đã nghĩ tới, sắp xếp phải nói là thật chu đáo.


Hình Thâm: "Còn gì nữa?"


Nếu đã dùng "Đầu tiên" để bắt đầu, thì tất phải có "thứ hai".


Cương Tử: "Thứ hai, họ nói là trời lạnh rồi, những người bạn kia của anh chị vẫn nên nhanh mà đón về nhà đi thôi, còn đến đâu đón thì đã nói với anh chị rồi."


Nhiếp Cửu La giật mình, vẫn chưa kịp phản hứng thì Cương Tử đã tiếp tục nói: "Điều thứ ba là do Mắt To nói, là cái người đi cùng em ấy."


Thì ra tên còn lại là Mắt To, mà hắn ta rõ ràng cũng biết đến lượt mình rồi nên không ngừng gật đầu.


Nhiếp Cửu La lại nhét mạnh miếng vải vào miệng Cương Tử, sau đó rút bên Mắt To ra: Cảm giác bị dắt mũi này vô cùng tồi tệ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.


Mắt To hít một hơi sâu: "Họ muốn em truyền lời là, trời lạnh rồi, quả bị đông cứng thì cứ chôn dưới gốc cây, rồi lại ra thêm đợt quả mới, cho đến khi rụng hết thì thôi. Còn vẽ một bức tranh để trong túi áo khoác ở đầu giường phòng em. Em ở tầng ba, cái phòng cạnh cửa."


Quả? Đang êm đẹp sao lại dính tới hoa quả rồi?


Nhiếp Cửu La bối rối.


Cô ra hiệu để Hình Thâm đợi ở đây, còn mình đi lên lầu ba lấy cái áo khoác mà Mắt To vừa nói đến, vừa đi vừa sờ từng túi áo.


Đi được nửa đường thì tìm thấy một mảnh giấy gấp vuông vức.


Cô mở tờ giấy ra, mượn ánh sáng xuyên qua hành lang có thể nhìn thấy rõ ràng, trên tờ giấy vẽ một cái cây ăn quả, nét vẽ nguệch ngoạc, cũng chỉ có đường nét của một cái cây, trên cây quả thật có quả nhưng chúng lại không mọc trên chạc cây.


Trên cây có những đường ngắt quãng rũ xuống, và quả thì treo trên những đường ngắt ấy.


Đếm một lượt thì tổng cộng có bốn quả.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...