Chuyển đến nội dung chính

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 27

 CHƯƠNG 27


Từ Phúc thì anh biết rồi đấy, một đi không trở lại.


Tôi chỉ nói về đội quân quấn khăn, đó là đội quân trung thành tận tụy, ghi chép trên đỉnh ghi lại rằng cú đất ở Nam Ba có bốn cái tổ cực kỳ bí mật, đội quân tiến vào rừng già, tìm được những người bản địa sống ở đó.


Theo quan điểm của người hiện đại mà nói, những người đó chính là dân tộc thiểu số, do sống lâu trong rừng cách xa nhân thế, môi trường sống, cách sống, thói quen, thậm chí là chiều cao, hình dáng cơ thể, sự phát triển của từng bộ phận riêng lẻ đều khác với con người bên ngoài. Đặc điểm lớn nhất chính là có thể ngửi thấy mùi cú đất, nghe nói là một loại mùi hôi thối rất kỳ quái, nhưng trừ những người dân bản địa này ra thì ai cũng không thể ngửi thấy, kể cả đội quân quấn khăn.


Nhưng điều này cũng hợp lý, con người tiến hóa theo môi trường sống, đây cũng là kiểu mạnh được yếu thua: những người trải qua biết bao nhiêu thế hệ sống gần nơi có cú đất, chỉ khi ngửi được mùi cú đất mới có thể nhanh chân chạy trốn trước, hoặc là chuẩn bị tấn công, nếu không sớm đã bị diệt tộc.


Theo lời kể của những người dân bản địa, đội quân quấn khăn đã xác nhận cú đất không phải là truyền thuyết vô căn cứ mà thực sự tồn tại, sau đó họ lần lượt nhắm mục tiêu vào từng tổ cú.


Tiếp theo họ đã làm ba việc.


Việc đầu tiên là chiêu nạp dân bản địa, mũi của những người này rất hữu dụng, những người được chiêu mộ sau này được gọi là 'người nhà chó', đây không phải là đang mắng người, thật sự có ý nghĩa là họ có mũi thính như chó.


----------------------------


Viêm Thác nghĩ đến Đại Đầu luôn thích ăn dưa chuột chấm mắm kia, anh ta có lẽ là "người nhà chó".


Chẳng trách chị Hoa khi chỉ đường cho anh vẫn bình thường, nhưng sau khi đọc tin nhắn trong điện thoại xong liền đầy khó hiểu, dùng cái cớ sứt sẹo là chuyển chum tương để giữ anh lại.


Bây giờ nghĩ lại hẳn là Đại Đầu đã gửi tin nhắn cho chị Hoa, bởi vì anh ta ngửi được mùi từ trong xe truyền đến, là mùi cú đất.


----------------------------


Việc thứ hai mà đội quân quấn khăn làm chính là 'lấp', lấp kín cửa lớn bốn tổ cú, khóa chặt lối vào tổ.


Tuy người xưa có câu 'ngăn chặn không bằng khai thông'*, nhưng suy cho cùng không phải việc nào cũng như trị thủy, cú đất vốn hiếm thấy, lấp kín đầu nguồn của chúng cũng xem như là ngăn chặn tai họa sau này.


*ngày xưa chỉ việc trị thủy bằng cách dẫn nước để kiểm soát dòng nước chứ không lấp chặn một cách mù quáng, sau này chỉ những việc mới vừa nổi mà ảnh hưởng của nó vẫn còn khó phán đoán, thì có thể dùng phương pháp dẫn dắt, hướng dẫn cho mọi việc đi đúng hướng chứ không phải là đàn áp bạo lực.


Tất nhiên, cái việc 'lấp' này cũng đã dốc hết vốn liếng. Không biết anh đã từng nghe, Tần Thủy Hoàng lúc thống nhất sáu nước sợ bách tính khắp nơi sẽ tạo phản, nên đã 'thu nhận binh lính khắp thiên hạ, tập trung về Hàm Dương', đúc mười hai tượng người bằng vàng. Sau khi nhà Tần bị diệt, mười hai tượng người bằng vàng đó cũng biến mất. Truyền thuyết dân gian có nhiều bản khác nhau, có người nói khi Hạng Vũ đốt cung A Phòng thì mọi thứ đã bị thiêu rụi, có người lại bảo Tần Thủy Hoang đã mang chúng tới lăng mộ chôn cùng, cũng có người kể rằng cuối thời Đông Hán đã bị Đổng Trác phá hủy rồi dùng để đúc tiền đồng.


Tôi không biết những bức tượng khác đã đi đâu, nhưng những gì tôi biết là có ít nhất một bức tượng được sử dụng tại rừng Nam Ba, nấu nóng chảy chia làm bốn phần, đúc thành bốn cánh cổng lớn, bởi vì do tượng người bằng vàng tan chảy luyện thành nên được gọi là kim nhân môn (cửa đúc bằng tượng vàng hình người).


Việc thứ ba đội quân quấn khăn làm chính là chia từng tốp người theo từng thời kỳ đi vào tổ cú, khóa lại kim nhân môn, chính thức đi tìm cú đất. Làm như thế thật ra cũng khá là bi tráng, đóng cửa đánh chó có thể đánh chết chó, nhưng cửa khóa rồi, bản thân cũng không có đường lui, cũng có thể bị chó cắn chết bên trong. Tóm lại, đội quân quấn khăn đã chết không ít người, trải qua vô số chuyện kinh hoàng sau hơn hai năm, cuối cùng cũng đã mò ra đường, tìm được con cú đất đầu tiên.


----------------------------


Nói đến đây, câu chuyện cũng đã dần đi đến hồi kết, Nhiếp Cửu La thở dài một hơi rồi hỏi Viêm Thác: "Theo anh, Tần Thủy Hoàng có vui không, hay là không vui?"


Đây là lời vô nghĩa gì vậy, tất nhiên là vui rồi.


Viêm Thác vừa định trả lời thì lại do dự: một là căn cứ theo ghi chép lịch sử, Tần Đế con người này dường như có chút vui buồn bất thường; hai là cô cố ý hỏi điều này, đáp án nhất định không đơn giản.


Viêm Thác: "Không... vui nhỉ?"


Nét mặt Nhiếp Cửu La như nói "Tôi biết anh sẽ trả lời như thế".


Cô nói: "Môn lịch sử của anh học không tốt lắm nhỉ, năm 210 trước Công nguyên, cũng chính là năm Từ Phúc đi đến Nhật Bản và đội quân quấn khăn tiến vào rừng già Nam Ba, Tần Thủy Hoàng đã qua đời. Hơn hai năm sau khi ông ta mất mới tìm được cú đất, sau khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng* lại có Hạng Vũ - Lưu Bang, Tần Nhị Thế** đã đi về bước đường cùng rồi.


*khởi nghĩa nông dân cuối thời nhà Tần.

**con trai Tần Thủy Hoàng.


Vậy sao, Viêm Thác cảm thấy đáp án của mình cũng không sai mà: việc đã giao lúc còn sống nhưng sau khi chết mới có manh mối, đổi thành bất kỳ ai có thể vui được sao.


Nhiếp Cửu La: "Đội quân quấn khăn ở nơi quá xa xôi, là nơi mà bồ câu đưa thư cũng không bay tới được. Trong núi không biết thời gian và thế sự xoay vần, họ một lòng đi tìm cú đất, khi cuối cùng cũng đã có thành quả mới phát hiện việc ngoài núi sớm đã đổi thay, hoàng đế chết rồi, cấp trên truyền lệnh cũng đã bị giết trong một trận chiến thay đổi triều đại. Nói cách khác, nhánh quân quấn khăn này đã triệt để bị lãng quên rồi."


"Đại Tần đã sắp mất, cũng không có hy vọng trở về làm quan, khắp nơi đều đang giao tranh, họ cũng không muốn xen vào, sau khi tập thể bàn bạc đã quyết định dán chặt miệng, giữ bí mật về cú đất lẫn rừng già Nam Ba, bỏ xuống giáp sắt và làm một người dân bình thường."


"Sau đó, họ sống gần rừng già Nam Ba rồi theo đó mà hình thành nên thôn xóm. Xã hội TQ cổ đại tương đối khép kín, tính lưu động kém, một ngôi làng kéo dài từ thế hệ này sang thế hệ khác trong một ngàn tám trăm năm cũng không có sự thay đổi lớn. Dựa vào núi thì nhờ núi mà sống, ngôi làng dần dần biến thành thôn săn bắn, cũng chính là cái thường được gọi là 'thợ săn núi Ba'. Tất nhiên, thôn săn bắn này khác biệt với những nơi khác, có bí mật của riêng mình."


"Bình thường họ không khác gì những thợ săn thông thường, đánh sói bắt báo, săn gấu săn hổ, nhưng thường cứ cách khoảng hơn trăm năm, khi đã có đủ những tay thợ săn khỏe mạnh, họ sẽ bí mật tổ chức một lần 'bái tượng vàng hình người, đi vào đất xanh', mong đợi có thể săn được cú đất. Đây gọi là 'Đất xanh lên lúa, nở hoa ra hạt'. Suy cho cùng nếu săn được cú đất, có nghĩa là càng có thêm của cải, dù chia cho toàn thôn cũng đủ cho mỗi nhà được một xô tiền bạc đầy ắp, trên thế giới này ai có thể chê tiền chứ. Nhưng hầu hết thời gian đi vào đất xanh đều công cốc, không thu hoạch được gì."


Viêm Thác cảm thấy có chút không hợp lý: "Không phải đã bắt được cú đất rồi sao? Cú đất không phải 'trường sinh' à, về mặt lý luận chỉ cần bắt được một con cú đất là có thể làm một mẻ khỏe cả đời không phải sao? Vì sao vẫn phải đi bắt nữa?"


Nhiếp Cửu La trả lời: "Anh đừng quên cú đất là loài sống ở dưới đất, 'trường sinh' là chỉ ở dưới đất, đó là môi trường sống của chúng. Chúng mà thấy ánh sáng ban ngày là không ổn, sẽ già đi rất nhanh, chết cũng rất nhanh, về cơ bản chỉ có thể sống được hai mươi, ba mươi năm là về trời rồi."


Trong lòng Viêm Thác nói: Không phải, không phải như thế.


Sau khi Nhiếp Cửu La bắt đầu kể chuyện, toàn bộ quá trình anh hầu như đều cảm thấy phấn khích, rất nhiều lời kể của cô phù hợp với những dấu vết mà những năm nay anh đã quan sát. Tất cả những gì anh biết đều là những mảnh ghép, hiện tại từng thứ một đã được kết nối dẫn về quá khứ, chuyện cũ và nhân quả. Cảm giác này quả thật khiến người ta kích động đến mức khó mà kiểm soát bản thân.


Nhưng đến chỗ này thì bắt đầu khác rồi, Lâm Hỉ Nhu không phải như thế, bà ta không sống dưới đất nhưng cũng gần như không hề già đi, chứ đừng nói là có dấu hiệu sắp chết.


Nhiếp Cửu La nhìn vẻ mặt của anh không đúng, nhưng chỉ xem như không thấy gì: "Bây giờ tôi bắt đầu chính thức trả lời bốn câu hỏi của anh. Đáp án lúc nãy tôi đưa ra chỉ là vì giúp anh hiểu rõ, nhưng không chính xác, chỗ này sẽ có đính chính. Tất thảy đều dựa trên những lời tôi nói hiện tại."


"Đầu tiên, Răng Chó là thứ gì, đến từ đâu. Trước đó tôi có trả lời đó là cú đất, ở đây tôi muốn chỉnh cho đúng lại hơn nữa. Tôi cũng không biết hắn ta là thứ gì, không chỉ tôi mà người của Răng Cửa cũng không biết. Hắn có rất nhiều đặc trưng giống với cú đất, hoặc là nói, hắn nhất định có mối liên quan hệ kỳ mật thiết với cú đất, nếu không thì cũng là họ hàng gần."


Viêm Thác muốn nói gì đó, nhưng Nhiếp Cửu La đã ra dấu cho anh đừng lên tiếng mà nghe cô nói trước. 


"Có một thông tin rất quan trọng mà trước đây tôi chưa từng nói đến, giờ tôi sẽ đặc biệt nói ở chỗ này: đội quân quấn khăn làm thợ săn núi Ba, họ sống bằng nghề săn bắn, cú đất cũng giống như hổ, sói, gấu, chỉ là một loại con mồi mà thôi. Cú đất là thú hoang, không phải người, về bản chất nó với con người khác biệt, nó cũng không giống người, khỉ còn giống người hơn nó. Cho nên trong mắt tôi, chuyện săn cú đất này tuy không tính là việc đàng hoàng, nhưng cũng không có gì gọi là hành vi không thể tha thứ, suy cho cùng cũng chỉ là thú hoang mà thôi."


"Đây cũng là lý do vì sao trước kia tôi cảm thấy Răng Chó rất kỳ quái, vì hắn ta có thể tự do đi tới đi lui trên mặt tường của các tòa nhà cao tầng, bị đâm mù mắt lại cứng rắn chịu đựng không chữa trị, đó là nguyên nhân tôi không đem hắn liên hệ với loài cú đất. Thẳng đến lúc tôi phát hiện Tôn Chu từng bị hắn cào vậy mà đã bén rễ mọc mầm trên vết thương rồi. Vì để đi thêm một bước xác nhận, tôi đã cho máu từ gáy, khuỷu tay và đùi của hắn chảy ra, máu huyết ở những chỗ này trên người cú đất tương đối đặc sánh. Nhưng dù vậy tôi vẫn không thể nói hắn là cú đất, vì thế chỉ có thể nói, 'khả năng là có mối liên hệ cực kỳ mật thiết'."


Trong đầu Viêm Thác đã hỗn loạn, niềm vui trước đó dần dần biến chất: Anh đã vất vả như thế trong nhiều năm, giờ đã đến gần đáp án rồi nhưng vì sao cô chuyển đề tài thì lại không phải rồi? Anh không dễ dàng gì mới tìm được người có hiểu biết đối với Răng Chó như cô, kết quả chỉ có thể đưa ra một sự suy đoán.


"Câu hỏi thứ hai, bén rễ mọc mầm có nghĩa là gì, tôi cũng đã trả lời anh rồi."


"Câu hỏi thứ ba, chữa như thế nào. Đội quân quấn khăn tổng kết kinh nghiệm, cú đất là sinh vật dưới đất, sợ lửa, càng ghét ánh nắng mặt trời. Thông thường trong vòng hai mươi bốn giờ sau khi bị thương phải lấy 'lửa trời sinh', tức là dùng thấu kính, người xưa thì lấy gương đồng, bắt lửa từ mặt trời nướng liên tục nhiều lần thì rễ và mầm sẽ từ từ bị đẩy lùi, cũng chính là đã an toàn. Nhất định phải làm càng sớm càng tốt, để càng lâu thì càng toang, nếu như trong mắt xuất hiện một đường đỏ xuyên qua đồng tử, vậy thì việc chữa trị cho người đó căn bản có thể bỏ cuộc rồi."


Không đúng, lại không đúng nữa, Lâm Hỉ Nhu không phải như thế, bà ta không ghét ánh mặt trời, có một khoảng thời gian bà ta còn từng đến bờ biển tắm nắng, nói là thích làn da bánh mật nhìn rất khỏe mạnh.


"Câu hỏi thứ tư, trành quỷ là gì."


"Thứ gọi là trành quỷ chính là 'ma cọp giúp cọp', trong quá trình tiếp xúc giữa đội quân quấn khăn và cú đất, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống rất quỷ dị: bình thường là anh em tốt, người cũng chưa từng bị cào, đang rất êm đẹp, sẽ vì cú đất mà người trước người sau dốc sức chiến đấu đến chết. Nhưng có những người tuy không hề mất đi thần trí, các mặt cũng đều bình thường, nhưng sẽ trăm phương ngàn kế bảo vệ cú đất, tính kế ngược lại để sát hại đồng loại của mình, những kẻ này được gọi là trành quỷ."


Viêm Thác hiểu ra: "Cô tưởng tôi là trành quỷ à?"


Nhiếp Cửu La không nói gì, cô nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Viêm Thác, dừng lại vài giây rồi mới nói: "Anh không phải sao?"


Trong lòng Viêm Thác khẽ run, không lên tiếng.


"Răng Chó giết người ở thôn Hưng Ba Tử, còn làm bị thương Tôn Chu, là anh đến đón hắn ta đi; sau đó anh yêu cầu Răng Chó đến khách sạn bắt Tôn Chu đi, còn trách hắn ta làm việc không cẩn thận để tôi nhìn thấy mặt rồi; tiếp đó nữa là ở khách sạn nhỏ, anh lại phân phó Răng Chó trông coi tôi và Tôn Chu. Hai người cho dù không phải bạn tốt thì cũng là đồng bọn giúp đỡ nhau, tôi xem anh là trành quỷ cũng chẳng oan uổng anh chút nào, anh chịu tội ở Răng Cửa là đáng kiếp."


Nói xong ánh mắt của cô rơi trên cốc trà của mình, trên mép cốc trà có vết son, trà trong cốc còn một nửa. Cô uốn cong ngón cái và ngón trỏ bên tay trái, cũng giống như lúc cô búng bức tượng nhỏ nặn hình Viêm Thác, nhẹ nhàng dùng lực búng một cái, cái cốc bay đi rồi rơi xuống đất mà không bị vỡ, nó lăn một đường dài và nước trong cốc cũng đổ ra theo đó.


Viêm Thác vẫn không nói gì, chỉ liếc nhìn chiếc cốc bị rơi đó, anh biết bữa ăn này đã kết thúc rồi, hòa bình và giao tình ngắn ngủi trên bàn ăn cũng đã sắp đi đến hồi kết.


"Viêm Thác, bốn câu hỏi tôi đã trả lời cho anh xong hết rồi, vì để giúp anh hiểu rõ hơn tôi còn đính kèm theo không ít thông tin. Bây giờ anh có thể đặt câu hỏi, tôi sẽ quyết định có trả lời hay không, nhiều nhất là ba câu, hỏi ngay tại đây, tối nay hỏi xong, tối nay cũng thanh toán xong."


Viêm Thác ngẩng đầu nhìn cô: "Cô biết nhiều chuyện như thế, cô là hậu duệ của đội quân quấn khăn sao?"


"Hậu duệ của đội quân quấn khăn không nhất định phải tham gia vào nghề nghiệp của tổ tiên. Tôi là người bình thường, chỉ muốn bận rộn với việc của mình, đối với anh, Răng Chó cùng đồng bọn của anh, tôi chẳng chút hứng thú đi nghe ngóng. Câu tiếp theo."


Chỉ còn lại hai câu hỏi.


Cổ họng Viêm Thác khô khốc: "Làm sao giết được cú đất?"


Nhiếp Cửu La hơi nhướng mày, câu hỏi này hỏi có chút mãnh liệt.


"Xem ra anh có chút hiểu biết với cú đất... Con mắt mới của Răng Chó sắp mọc ra rồi nhỉ?"


Viêm Thác không có biểu cảm gì, không nói phải, mà cũng không nói không phải.


"Khả năng tái sinh của cú đất rất mạnh, không hề khoa trương mà nói, dù cho đầu có bị chặt thì chúng cũng có thể mọc ra cái khác từ cổ, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi. Dùng lửa trời đốt, đâm vào đỉnh đầu và đập gãy xương sống đều sẽ tạo thành thương tổn lớn cho chúng, nhưng cũng chỉ là làm hoãn lại tốc độ chữa lành. Còn về việc giết chết... Đội quân quấn khăn xem cú đất như bảo bối, nghĩ cách giúp chúng kéo dài mạng sống còn không kịp đấy, chỉ hận chúng sống không đủ lâu, bởi vì chúng sống một thời gian cũng sẽ chết. Cho nên tôi không cách nào trả lời câu này. Câu tiếp theo."


Viêm Thác ngồi bất động, nỗi thất vọng cực đại giống như khí độc thấm vào xương tủy, từ ngực anh dần lan ra từng tấc cơ thể, gần như muốn phá hủy xương thịt anh.


Anh còn cho rằng tối hôm nay sẽ mở ra một cánh cửa lớn, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn nó từ từ mở ra rồi cứ thế khép lại.


Nhiếp Cửu La đang giục anh hỏi câu tiếp theo, nhưng câu tiếp theo là gì đây? Trong đầu anh nhão nhoét, đến cả suy nghĩ logic đơn giản nhất cũng không cách nào làm được.


Ánh đèn lờ mờ, trước đây không cảm nhận được, hiện tại chỉ cảm thấy ánh sáng này thật nhớp nháp, bóng nhờn như dầu mỡ, từ từ vung vẩy loạn khắp phòng.


Viêm Thác nói: "Những điều cô nói đều là thật chứ? Cô Nhiếp, nếu như cô nói dối thì hãy cho tôi một tỷ lệ, tôi có thể tiếp nhận."


Nhiếp Cửu La cười lạnh: "Việc nào ra việc đó, tôi đến trả lễ, không cần thiết dùng hàng giả lừa gạt người khác."


Viêm Thác trầm mặc một lúc rồi gật đầu: "Là do tôi có suy nghĩ tiểu nhân rồi. Cô Nhiếp, cô... trở về thế nào? Có cần đưa cô về không?"


Nhiếp Cửu La giật mình, nhưng cô nhanh chóng đứng dậy, xách theo túi giấy và bóp đầm: "Không cần, xe của anh tôi nào dám ngồi."


Viêm Thác muốn đứng lên tiễn cô, nhưng thứ nhất tâm trạng của anh quả thật đã rơi đáy, thứ hai là nhìn thần sắc của cô cũng sẽ không cảm kích vì điều này. Vì thế tuy rằng đã nghiêng người về trước, nhưng anh vẫn ngồi xuống lại.


Nhiếp Cửu la đi đến bên cửa, lại quay đầu nhìn anh: "Viêm Thác, thanh toán xong hết rồi chứ?"


Viêm Thác: "Xong rồi."


"Hôm nay tôi có thể ngồi đây ăn cơm với anh, kể cho anh ngọn nguồn của loài cú đất, hoàn toàn là bởi vì muốn trả lễ cho anh. Nếu đã thanh toán xong thì khi bước ra khỏi cánh cửa này chẳng ai nợ gì nhau nữa. Anh về sau cũng cẩn thận đừng để tôi gặp lại. Tôi sẽ không té ngã hai lần trên tay một người đâu."


Viêm Thác ngẩng đầu nhìn cô một lát rồi nói: "Cô cũng vậy."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Danh sách chương

  Lưu ý trước khi đọc: Bản dịch truyện được thực hiện bởi QUẦN LÔNG CORP. Đây là bản dịch cho riêng câu chuyện của Nhiếp Cửu La. Nhiếp Cửu La   - Tên thật là Nhiếp Tịch, 25 tuổi, giá trị nhan sắc thuộc hàng top, giá trị vũ lực cũng đứng hàng top. Cô xinh đẹp, thông minh, suy nghĩ và miệng lưỡi khi tranh luận khó ai có thể qua được cô, tính cách cực kỳ "ăn miếng trả miếng", và không kém phần nghịch ngợm...  x em tiếp Danh sách chương Chương 2                        Chương 3                        Chương 4                       Chương 5                       Chương 6                       Chương 8                       Chương 9   ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 56

 CHƯƠNG 56 Súng tiểu liên đã để Hàn Quán mang theo, trong tay Trần Phúc cũng chỉ còn một cây súng nhỏ, hắn lên đạn, trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn: Cũng may băng đạn trong tay Hàn Quán đã nã sạch, nếu không khi cây súng tiểu liên đó rơi vào tay đối phương và quay họng súng về phía hắn, vậy thì hắn ăn đủ. Khi tiến đến gần cửa, Trần Phúc lại gọi: "Hàn Quán?" Vẫn không chút tiếng động. Trần Phúc quả quyết lao vào trong với họng súng giơ lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Nhưng những gì Trần Phúc nhìn thấy bên trong cánh cửa lại làm hắn ta lạnh gáy, vừa sửng sốt vừa thấy quỷ dị. Trong phòng rất lộn xộn, đó là những gì thường thấy trong một phòng máy bơm bỏ hoang: máy bơm đã mục nát từ lâu, ống nước đầy bụi bặm, trên mặt đất có không ít mảnh gạch vỡ do những viên đạn xuyên thủng bức tường. Trên mặt đất trống có một vũng máu. Sát góc tường có một miệng giếng. Bình thường trong những nhà máy bơm bỏ hoang, nếu không khóa chặt cửa thì cũng sẽ lấp miệng giếng lại, đây là đ...

[QLC - Nhiếp Cửu La Cut] CÚ RỜI ĐẤT XANH - Chương 54

 CHƯƠNG 54 Sau khi Nhiếp Cửu La trở về khách sạn đã ngủ bù một giấc dài và có giấc mơ ngọt ngào. Cô thấy bản thân đã mở tour triển lãm xuyên quốc tế, phòng triển lãm được bố trí rất trang nhã, còn cô thì mặc một chiếc váy dài khoét lưng sắc vàng rực rỡ, đang đi trên tấm thảm mềm mại đắt tiền. Trong phòng chờ, các phóng viên đến từ nhiều nơi trên thế giới đang đợi phỏng vấn cô. Khi sắp bước đến cửa thì cô dừng lại. Lão Thái ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy?" Cô đáp: "Ồ, mục tiêu cuộc đời dễ dàng thực hiện được thế này, cảm thấy có chút trống rỗng." Đó là một giấc mộng đẹp đến nỗi khoảnh khắc khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu, ánh nắng buổi chiều rất dịu dàng, óng ánh sắc vàng, khiến người ta không nhớ ra cách một tầng kính chính là mùa đông lạnh giá. Nhiếp Cửu La lười biếng nằm một lúc, sau đó bật dậy thu dọn hành lý. Việc của Tưởng Bách Xuyên đã nhờ bên Viêm Thác rồi, Hình Thâm thì qua chỗ Dư Dung, cô cũng nên trở về nhà thôi. -------------------------------...