CHƯƠNG 25
Từ lúc sinh ra tới giờ Nhiếp Cửu La chưa từng khủng hoảng như thế.
Không còn cách nào khác, mỗi người đều có một điểm yếu có thể tan tác trong một đòn, của cô chính là sợ nước.
Giữa lúc hốt hoảng, cô cảm thấy bản thân đã tê liệt trong bóng tối, hoang mang và bất an, và rồi có một tia sáng xuyên qua màn đêm, còn Viêm Thác theo đó mà xuất hiện, trong tay anh nâng lên con dao róc xương bóng loáng, cúi người xuống phía cô.
Nhiếp Cửu La giọng không kìm được mà run rẩy: "Anh muốn làm gì?"
Viêm Thác: "Cô Nhiếp, cô chơi tôi thảm quá. Bây giờ tôi sẽ xẻo từng miếng thịt của cô xuống, để cô biết cái gì gọi là báo ứng."
Vừa nói anh vừa đưa mũi dao khoét vào má cô.
Da đầu Nhiếp Cửu La tê dại, cô hét lên: "Đừng, đừng."
Người làm nghệ thuật luôn có yêu cầu cực cao đối với cái đẹp, cô không thể tưởng tượng nổi khuôn mặt của mình sẽ đầy vết khoét lồi lõm, nếu là như thế thì không bằng để cô chết đi còn hơn.
Dưới tình huống gấp gáp, cô run rẩy đưa tay ra vịn vào eo Viêm Thác: "Chúng ta nói chuyện đi."
Viêm Thác hỏi cô: "Nói thế nào?"
Cô nói: "Nói cái gì cũng được, chúng ta nói chuyện, từ từ nói."
Cùng lúc đó bàn tay cô đã đưa tới phía sau lưng Viêm Thác, đầu ngón tay ở bên ngoài lớp áo mỏng chậm rãi lướt theo đường rãnh cơ lưng anh, đồng thời tiến sát đến môi anh, giống như đang thổi khí mà nhẹ nhàng nói: "Nói chuyện nhé."
Cô biết bản thân mình xinh đẹp, vẻ đẹp có lúc chính là mũi dao, cũng có lúc là tấm khiên bảo vệ.
Viêm Thác cuối cùng đã dao động, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Trong lòng cô thở phào một hơi, càng thêm hợp tác hôn lại anh, cô nghĩ cứ xem như là bị chó liếm vậy, đợi lát nữa, đợi khi anh ta lún sâu và mê mẩn hơn thì chờ cơ hội giết chết anh ta.
-------------------------------
Nhiếp Cửu La đột nhiên mở mắt.
Trời đã tối.
Nhưng bên ngoài cánh cửa sổ luôn có ánh sáng, để ta có thể nhìn thấy tình huống gần trước mắt: đây chính là điểm tốt khi ở trong trung tâm thành phố, khi con người cảm thấy cô đơn thì ánh đèn sẽ làm tan biến đi cảm giác đó.
Dưới người cô là một tấm nệm mềm mại, xung quanh giường phủ lớp màn che.
Nhiếp Cửu La bật người dậy: đây là nhà của cô, là ở trong phòng ngủ của cô.
Chuyện gì thế này? Cô đã nằm mơ sao?
Cô lập tức sờ lên tóc mình: không phải mơ, đầu tóc có chút xơ xác, lại còn chỗ khô chỗ ướt, cô quả thật đã rơi xuống nước.
Làm sao cô về nhà được? Giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Cửu La chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, theo bản năng đưa tay vào trong vạt áo xoa ngực mình, lại đưa tay vuốt mặt trong đôi chân, sau khi xác nhận không có gì khó chịu, cô vội vàng xuống giường mở cửa đi ra ngoài, thò người ra cửa sổ.
Đèn phòng bếp đang sáng, chị Lư cầm vòi hoa sen vẩy nước trong sân.
Nhiếp Cửu La gọi chị ta: "Chị Lư."
Chị Lư vội vàng dừng lại, quay người nhìn cô: "Cô Nhiếp, cô tỉnh rồi à? Cô còn muốn ăn cơm tối không?"
Nhiếp Cửu La: "Em trở về như thế nào vậy?"
Chị Lư: "Tôi không biết, cô... không biết sao?"
-----------------------------------
Chị Lư thật sự không biết.
Chị ta biết Nhiếp Cửu La đi xem triển lãm, nhưng không chắc cô có về ăn tối hay không, cho nên lúc hơn bốn giờ chị ta đã gọi điện cho cô.
Cô không nghe máy.
Cuối cùng chị Lư quyết định chuẩn bị hai việc, rửa sạch thịt thà rau củ, lần lượt cắt khúc từng thứ, như thế này thì lúc Nhiếp Cửu La quay về muốn ăn tối, chỉ cần trong nửa tiếng là đồ ăn có thể dọn lên bàn; còn nếu không muốn ăn thì có thể cho chúng vào túi zip rồi bỏ vào tủ lạnh, ngày mai nấu cũng không muộn.
Trong khoảng thời gian đó, chị ta đã mở cửa nhận mấy đơn đặt hàng, còn đi ra ngoài vứt rác.
Sau khi đã làm mọi thứ đâu vào đấy, chị ta lấy ghế xếp ra ngồi dưới mái hiên lướt video, đang xem vui vẻ thì vô tình liếc thấy cửa tầng một của nhà chính đã mở ra.
Chị ta có chút bối rối, buổi chiều sau khi quét dọn xong chị ta nhớ đã đóng nó lại rồi mà, sao bây giờ lại mở rồi... Là cô Nhiếp trở về sao?
Chị Lư đi lên lầu kiểm tra thì phòng làm việc không có ai, còn cửa phòng ngủ thì đang khép hờ, chị ta nghiêng người nhìn vào: Ơ, đang nằm trên giường ngủ này.
Tám chín phần là do đi xem triển lãm tới mệt nhoài, chị Lư không dám gọi cô, rồi lại nghĩ có lẽ lúc cô quay về là khi chị ta ra ngoài vứt rác, thế nên cả hai không chạm mặt. Cuối cùng chị Lư cũng không đem chuyện này để trong lòng nữa.
-----------------------------------
Nhiếp Cửu La trả lời cho qua chuyện với chị Lư rồi lại trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm.
Cô không bật đèn, ở trong gương chỉ có một bóng đen mơ hồ, cô nhìn ảnh phản chiếu của mình, đột nhiên cảm thấy thật lạ lẫm.
Cô chưa bao giờ gặp phải hiểm cảnh tột độ, nên cũng chưa từng biết bản thân sẽ có biểu hiện như thế nào. Có câu nói rằng bản thân trong giấc mơ là bản chất thật sự của mình, không bị ràng buộc bởi pháp luật, đạo đức hay nỗi lo lắng, nhất cử nhất động đều là dục vọng trong lòng được thể hiện ra ngoài theo cách thẳng thắn nhất.
Nỗi sợ hãi trong giấc mơ của cô là thật, xem ra cô thật sự sợ chết, đối mặt với nỗi sợ đó đầu gối cô cũng sẽ khuỵu xuống, để bảo vệ cho bản thân, cô sẽ không tiếc bất kỳ giá nào, dù cho phải dùng những thủ đoạn mà ở hiện thực mình sẽ xem thường.
Loại cảm giác này không tốt lắm, giống như đang tự lột ra mặt nạ của mình, và nó khác xa với vẻ rạng rỡ tươi đẹp mà bản thân tưởng tượng.
-----------------------------------
Nhiếp Cửu La đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng mở ngăn kéo lấy ra một chiếc di động cũ.
Điện thoại mang theo người hẳn là đã bị chôn vùi dưới đáy sông rồi, may mà điện thoại đời mới luôn được cô cập nhật nhanh chóng, thường thì trong tay cô sẽ có một hai máy để thay đổi qua lại. Cô trực tiếp cắm sạc, đợi một chút rồi mở máy lên, tiếp đó kết nối wifi trong nhà, mở app WeChat rồi nhập mật mã, trực tiếp gọi điện thoại cho lão Thái.
Lão Thái còn tưởng cô gọi đến để phản hồi những điều tâm đắc sau khi xem xong triển lãm, ung dung nghe máy: "A La à, sao rồi, có phải cảm thấy rất truyền cảm hứng đúng không?"
Truyền cảm hứng cái con mẹ nó.
Nhiếp Cửu La nói như bay, hơi thở hổn hển: "Lão Thái, ông có người bạn mở bệnh viện tư nhân đúng không? Tôi muốn kiểm tra tổng quát, là loại chi tiết nhất ấy, bây giờ tôi sẽ qua đó, lập tức sắp xếp giúp tôi. Tốt nhất là có kết quả ngay, nhờ bác sĩ làm thêm giờ đi, chi phí không thành vấn đề."
Cô không ngây thơ, Viêm Thác nhấn chìm cô tuyệt đối không phải chỉ để mua vui.
Có thể anh ta đã tiêm cho cô cái gì đó, hoặc cài đặt thứ gì đó vào cơ thể cô thì sao.
-----------------------------------
Mười phút sau, Nhiếp Cửu La như cơn gió bay ra khỏi cửa, quăng cho chị Lư một câu bảo rằng mình sẽ đi khám sức khỏe.
Chị Lư ngạc nhiên: "Trễ thế này bệnh viện còn khám sức khỏe sao? Chắc đã tan làm hết rồi, không thì để ngày mai lại..."
Chưa nói xong câu thì đã không thấy người đâu nữa rồi.
Chị Lư lo sợ ngay ngáy, cứ cảm thấy Nhiếp Cửu La từ sau khi đi xem triển lãm về cứ lộ ra nét quỷ dị, vội vàng lật đật đi làm kiểm tra như thế, lẽ nào cô đã sờ ra cục u nào trong người mình rồi sao?
Càng nghĩ càng thấp thỏm, chị Lư quyết định thức đợi cô về. Đợi mãi đợi mãi, đến hơn một giờ đêm thì thấy Nhiếp Cửu La cực kỳ mệt mỏi đẩy cửa lớn đi vào, đôi chân như đang kéo lê mà đi.
Chị Lư lo lắng tới đòi mạng, đi đến đón cô rồi hỏi: "Kiểm tra sức khỏe... không sao chứ?"
Nhiếp Cửu La nói: "Không sao."
Rồi cô vòng qua người chị Lư trở về phòng.
Miệng thì nói không sao, nhưng cả mặt và thân thể đều đang viết hai chữ "có sao" mà. Chị Lư lo tới mức không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn không an tâm, sau một hồi do dự đã pha một cốc nước long nhãn cẩu kỷ đem lên cho cô.
Vừa lên tới tầng hai chị Lư đã bị dọa.
Nhiếp Cửu La chuyển gần hết tượng trong phòng làm việc đến chỗ trống cạnh bàn, tạo thành một vòng tròn lớn, nhấp nhô cao thấp to nhỏ, bản thân cô thì ngồi ở chính giữa, sờ cái này, vuốt ve cái kia, cuối cùng vô cùng mãn nguyện mà nằm dài xuống đất.
Thấy thì cũng đã thấy rồi, không thể giả vờ chưa nhìn thấy gì, chị Lư lúng ta lúng túng: "Cô Nhiếp, sao lại nằm dưới đất thế kia, không lạnh sao?"
Nhiếp Cửu La nói: "Chị xem chúng kìa, đáng yêu biết bao."
Đáng yêu gì cơ, tác phẩm của Nhiếp Cửu La tinh xảo đẹp đẽ là thật, nhưng mà nói chúng đáng yêu thì chị Lư tuyệt đối không thể tán đồng, chị ta cảm thấy còn cách sự đáng yêu của Cừu Vui Vẻ và Cừu Xinh Đẹp rất xa đấy nhé.
Chị Lư đặt cốc nước lên bàn: "Là do tự mình làm nên nhìn thế nào cũng sẽ thấy đáng yêu."
Nhiếp Cửu La lẩm bẩm: "Suýt chút nữa là không thể chạm vào chúng lần nữa rồi."
Trong lòng chị Lư đã hiểu: cái này tám chín phần là việc nghi thần nghi quỷ của giới trẻ, thấy cơ thể có gì đó không ổn liền nghi ngờ bản thân mắc bệnh nan y, sau khi kiểm tra sức khỏe xong thì chẳng bị gì cả, tâm trạng tốt ngay và càng thêm yêu đời, nhìn cái gì cũng thấy thích.
Chủ thuê đã không sao rồi, chị Lư cũng rất vui: "Không sao là tốt, đây là món quà ông trời tặng cho cô đó."
Nhiếp Cửu La không lên tiếng, càng thả lỏng cơ thể, ánh mắt dần dần nghiêm nghị.
Không phải là của ông trời, mà là món quà Viêm Thác tặng cho cô.
-----------------------------------
Ba ngày tiếp theo tất cả trở lại như bình thường, Nhiếp Cửu La đi làm lại số điện thoại, cô tạm dùng điện thoại cũ, dự định đợi một thời gian nữa khi các thương hiệu lớn ra mẫu mới sẽ đổi sau. Thời gian còn lại, cô luyện tập điêu khắc bằng tay trên đồ vật nhỏ: nhào nặn xong đất sét đã tinh luyện, sau đó rứt lấy một khối tròn nằm gọn trong tay, rồi nặn thành hình theo ý muốn.
Dựa trên bản gốc “Tranh thiếu nữ đeo hoa"* của Châu Phưởng thời Đường, cô lần lượt nặn thành hình từng bức tượng, đó là những người đẹp đẫy đà hoặc đang ngắm bướm đậu, hoặc đang cầm đóa hoa, các cô mặc trang phục nhà Đường đứng ở đó, mỗi người một tư thế, có thể xem như là cảnh đẹp ý vui.
*Đọc thêm ở đây:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C3%A2m_hoa_s%C4%A9_n%E1%BB%AF_%C4%91%E1%BB%93
Chiều hôm đó, khi ánh mặt trời xiên qua khung cửa sổ, chiếu lên cơ thể mang theo sự ấm áp, Nhiếp Cửu La đang khắc mày ngài cho bức tượng mỹ nhân thứ sáu. Từ góc độ thẩm mỹ ngày nay mà nói, mày ngài thời Đường thật ra không đẹp, chúng thô tròn như cánh sâu bướm, giống chữ bát úp ngược nằm đối xứng hai bên ấn đường.
Điện thoại reo lên, là một dãy số lạ.
Tay Nhiếp Cửu La đầy bùn không tiện mở khóa điện thoại nên cô dùng cằm trượt ngang màn hình.
Giọng Viêm Thác truyền đến: "Cô Nhiếp?"
Tim Nhiếp Cửu La thắt lại, rồi lại chầm chậm thả lỏng, cô liếc nhìn về phía điện thoại không lên tiếng, tiếp tục đọ sức với mày ngài nữ nhân thời Đường.
Viêm Thác bị ghẻ lạnh một lát sau lại hỏi: "Có ở đó không?"
Nhiếp Cửu La: "Có chuyện thì nói."
Viêm Thác: "Tối nay cô có rảnh không? Cùng ăn một bữa nhé."
Nhiếp Cửu La: "Địa điểm?"
Viêm Thác: "Tôi đã đặt xe cho cô rồi, sáu giờ sẽ đến trước nhà đón cô."
Nhiếp Cửu La ừm một tiếng rồi không nói gì nữa, đầu bên kia trầm mặc vài giây rồi cúp máy.
Nhìn thời gian đã bốn giờ rưỡi, vẫn còn kịp tắm rửa trước khi đi.
Cô đặt bức tượng mỹ nhân xuống, tay lại nhón lấy một viên đất sét khác và bắt đầu nặn hình Viêm Thác. Do chỉ tạo đường nét thô sơ, không cần tỉ mỉ nặn mặt mũi, nên vài phút sau đã xong.
Cô dựng thẳng tượng rồi cúi đầu nhìn, cằm tựa lên bàn mắt đối mắt nhìn "nó" một lúc lâu, sau đó giơ tay lên, dùng ngón giữa búng thật mạnh khiến bức tượng bay đi.
Bức tượng lộn nhào trong không trung, do đất sét để nặn có tính mềm dẻo, nên khi rơi xuống đất không bị bể mà chỉ bị bẹp đi.
Nhiếp Cửu La nhủ lòng: Trận này coi như anh thắng.
-----------------------------------
Đúng sáu giờ, Nhiếp Cửu La mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm xẻ cao dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác một bộ vest đen nhỏ, mang một đôi giày cao gót quai ngang màu đen rồi đi xuống lầu.
Nghe thấy âm thanh "cộc cộc" của giày cao gót vang lên, chị Lư thò người ra từ trong phòng bếp: "Hôm nay cô cũng không ăn ở nhà à?"
Nhiếp Cửu La lắc lắc chiếc bóp đầm màu bạc nạm kim cương nói: "Không ạ."
Chị Lư nhìn theo cô đi ra cửa, có chút hâm mộ Nhiếp Cửu La, cũng hâm mộ với các cô gái trẻ thời nay: Thật đẹp, màu tím đậm cùng xanh shapphire, màu đỏ thẫm cùng xanh ngọc lục bảo, đã đẹp rồi thì mặc gì cũng đẹp, các đường nét được cắt ôm sát người, nào giống như thời chị ta khi nếp sống xã hội còn bảo thủ, nếu mặc quần áo bó sát và siết ngực đều có người chỉ trỏ sau lưng chê không đoan chính.
Chị ta nhìn xuống vòng eo béo tròn cùng đôi chân thô mập của mình rồi tiếc nuối.
-----------------------------------
Xe đã đến nơi, là một ngã tư tại phố đi bộ, những chiếc đèn đầu tiên được thắp sáng, vừa hay cũng đang là giờ ăn tối, người đến người đi khắp nơi trên đường. Nhiếp Cửu La xuống xe, đang không biết đi đâu thì một chàng trai phục vụ trẻ tuổi đeo tạp dề vẫy tay về phía cô: "Cô Nhiếp đúng không? Khách hàng nói địa điểm hơi khó tìm nên để tôi ra đón."
Quả nhiên không dễ tìm, quán ăn không nằm ở đường chính mà phải rẽ vào con hẻm nhỏ khác, đó là một quán ăn đồ om lâu đời ở cuối đường. Thời nay rượu ngon cũng sợ hẻm sâu, nếu đã nằm ở vị trí không tốt thì việc làm ăn sẽ ảm đạm, chẳng trách đã đến giờ ăn tối mà vẫn có thể cho phục vụ ra ngoài đón khách.
Nhiếp Cửu La liếc nhìn vào quán ăn nhỏ thì không thấy Viêm Thác.
Cậu phục vụ chỉ về đằng sau cầu thang dẫn lên tầng hai: "Người đang ở phòng bao."
Cái quán tồi tàn như thế này mà vẫn có phòng bao cơ à. Nhiếp Cửu La kéo vạt váy lên, cúi thấp người đi vòng qua chân cầu thang. Quả thật có một căn phòng treo rèm cửa in hoa màu xanh lam, vừa mở rèm ra thì bên trong có chiếc bàn vuông, ngồi sau bàn chính là Viêm Thác.
Nhiếp Cửu La cũng chẳng nhìn vào Viêm Thác, trực tiếp đi tới ngồi xuống đối diện anh, đặt túi xách lên bàn, cuộn vạt váy lên rồi lại dịch chuyển cái ghế: chân ghế tuy bập bênh nhưng may mà mặt đất cũng lồi lõm, chuyển qua chuyển lại cái ghế rồi cũng sẽ có cơ hội khiến nó cân bằng.
Viêm Thác nhìn cô bận rộn liền nói: "Thật ngại quá, nơi thô sơ này thật có lỗi với bộ đồ của cô."
Nhiếp Cửu La liếc anh rồi hời hợt nói: "Tôi thích cái gì thì mặc cái đó, không liên quan tới việc ăn cùng ai, ăn ở đâu."
Dừng một chút lại nói: "Anh quả thật là một tên điên."
Nói thật cả đời này của cô cho đến bây giờ, cũng chỉ gặp thất bại trong tay Viêm Thác, có thể làm cô vấp ngã, dù là địch hay là bạn cô đều đánh giá cao.
Cũng phải cảm ơn anh đã cảnh tỉnh cô, sau này cô chiến đấu với người khác tuyệt đối sẽ không đến gần chỗ có nước.
"Tên điên" có lẽ là nói tới việc anh phóng xe xuống nước.
Viêm Thác gật đầu: "Như nhau cả thôi, lên món nhé?"
"Lên đi."
Viêm Thác kéo chiếc chuông treo trên tường, rất nhanh, phục vụ đã đưa món lên, đều là những đĩa đồ om nhỏ gồm thịt bò, lòng bò, tôm hùm đất, cánh gà, đậu phộng, đậu nành, tảo bẹ thắt nút, lát ngó sen... Ngoài ra còn mang lên nửa cốc bia, một bình trà hoa cúc và hai cái cốc, thêm một bình thủy đầy nước sôi. Dáng vẻ này có nghĩa là cứ ăn uống chậm rãi để từ tốn nói chuyện, trà uống không đủ thì có thể rót ra pha thêm, ngồi ăn ba tới năm tiếng không thành vấn đề.
Khi phục vụ đi ra ngoài đã kéo cánh cửa trượt bên cạnh cầu thang lại, đừng thấy nó chỉ là một cánh cửa mỏng, những âm thanh ồn ã bên ngoài lập tức nhỏ đến mức không còn nghe thấy gì.
Viêm Thác nghiêng người, lấy từ dưới chân lên một túi giấy rồi đưa cho cô: "Của cô này."
Nhiếp Cửu La nhận lấy và mở ra xem.
Là những món đồ cô bị mất khi rơi xuống nước, nhưng chỉ cần là thứ bị nước vào hoặc không thể sử dụng được nữa, đều được thay bằng đồ giống hệt như thế hoặc giá cao hơn. Cho nên túi xách là túi mới, điện thoại cũng là mẫu mới nhất, tất nhiên những cái này không phải là trọng điểm. Nhiếp Cửu La đưa tay vào túi gạt qua gạt lại vài cái thì nhìn thấy con dao găm của mình, cô thở phào một hơi. Những cái khác mất cũng được, nhưng chỉ có con dao găm này là không thể, bởi vì nó là duy nhất.
Thậm chí cái móc khóa mà cô dự định khi gặp mặt lần nữa sẽ bắt Viêm Thác nuốt xuống cũng ở đó. Có lẽ anh không biết cô giữ lại làm gì nên vẫn để vào trong túi.
Nhiếp Cửu La ung dung đặt túi giấy sang một bên, đợi Viêm Thác tiếp tục biểu diễn.
Quả nhiên vẫn có cảnh tiếp theo, anh cởi áo khoác, sau đó cúi đầu kéo mặt sau của áo phông lên.
Ha ha, cởi cả đồ à, đây là muốn làm gì đây?
Nhiếp Cửu La nhìn chằm chằm, cô trái lại hy vọng rằng chiếc áo phông vén lên sẽ lộ ra cái bụng thịt ba chỉ, nhưng Viêm Thác có bờ vai rộng, cơ bắp săn chắc, dáng người không có gì để xoi mói, hơn nữa độ tuổi của anh là thời điểm mà gân cốt của đàn ông đã phát triển, cường tráng và mạnh mẽ nhất.
Thoáng sau cô dời đi ánh mắt, đã biết Viêm Thác muốn cho cô thấy cái gì rồi: trên người anh có vết thương, tuy rằng phần lớn đều đã kết vảy, nhưng vẫn thấy mà phát hoảng, tất cả có lẽ là những gì anh phải chịu tội khi rơi vào trong tay Tưởng Bách Xuyên.
Nhiếp Cửu La không nhìn vào anh, ánh mắt rơi trên miệng ấm trà cong cong: "Tôi chỉ phụ trách chuyển giao, còn người khác làm gì thì tôi không có cách nào khống chế."
Viêm Thác đồng ý câu này của cô: "Nhưng mà không có cô ở giữa ra tay, tôi cũng đâu phải chịu tội thế này. Quần thì tôi sẽ không cởi, nhưng trên chân vẫn còn một vết thịt thối, bác sĩ đã phải dùng dao cạo từng chút một ở phần thối ra."
Nhiếp Cửu La nhướng mắt: "Cho nên?"
"Cho nên, khi cô rơi vào trong tay tôi, tôi hoàn toàn có thể làm giống như thế với cô, dù cho chỉ là rạch vài nhát trên mặt cô."
Lời này dường như không cách nào phản bác, Nhiếp Cửu La ấn ngón tay vào mép cốc trà khiến đáy cốc bị nghiêng rồi xoay vòng trên mặt bàn.
Viêm Thác đưa hai tay vào ống tay áo, mặc đồ vào lại: "Nhưng tôi chẳng làm gì cả, chỉ đưa cô về nhà. Cô Nhiếp, tôi đã tặng cô một phần đại lễ, và tôi muốn được báo đáp."
Nhận xét
Đăng nhận xét